Giang Ly Hoán đi rồi.
Tiểu cô nương một mình thu được rất nhiều tầm mắt.
Hâm mộ, ghen ghét, tốt xấu, đều hướng tới cô.
Cô không sao cả lắc đầu.
Bọn họ không vui vẻ, có liên quan gì đến cô?
Dù sao hiện tại, cô thực vui vẻ!
Giang Ly Hoán đêm qua không muốn làm người (ý là anh nhà ta đã trở thành sói đuôi to rồi), cô hôm nay, dựa vào cái gì không thể sai sử thêm vài lần?
"Thất Thất, ngươi nói có phải hay không a!"
Thất Thất cực kỳ bi thương, 【 Tôi mãnh liệt kiến nghị cô đem Giang Ly Hoán từ trên giường đá xuống đất! 】
Chỉ cho hắn chạy vặt?
Này cũng quá đơn giản rồi.
Nói không chừng, sói đuôi to không biết xấu hổ kia, tối hôm nay lại không muốn làm người!
Đau lòng đến vô pháp hô hấp, Trà Trà thủy linh linh của nó! ! Sắp bị heo củng.
Tức giận.
Trà Trà cười hì hì gật gật đầu, "Thất Thất, ta cảm thấy ngươi nói có đạo lý, có thể đem người đá xuống giường, nhưng tối hôm nay thì không được, ta muốn ngủ một mình, lần sau lại đá bá! ! "
Thất Thất gật đầu, 【 Được nha, Trà Trà nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, không thể lại làm đuôi to! ! Không thể lại làm Giang Ly Hoán chiếm tiện nghi nga! 】
Hắn chính là người xấu!
"Được.
" Tiểu cô nương gật gật đầu, bộ dáng kiên định.
Đầu ngón tay mượt mà đầu nắm đôi đũa, mới vừa cắn một ngụm sườn heo chua ngọt, bên tai truyền đến một giọng nói.
"Cô không cảm thấy cô đây là đang đạp hư cậu ấy sao?"
Tiểu cô nương trên mặt ý cười đột nhiên biến mất.
"???" Cái gì lung tung rối loạn?
Cô ngước mắt, nhìn thoáng qua người vừa nói chuyện, hửm? Không quen biết.
"Cô là ai?" Trà Trà hỏi.
Giọng nói mềm mại, Hứa Diều lại nghe ra một tia khiêu khích.
"Cô sao có thể không biết tôi là ai?" Hứa Diều lạnh mặt, không tin lời tiểu cô nương nói.
Sao có thể không quen biết mình!
Từ sau khi Thu Trà xuất hiện, trên diễn đàn mọi người thường xuyên lấy cô ta và Thu Trà ra so sánh.
So sánh xong, cô ta liền thành giáo hoa tiền nhiệm.
Thu Trà trở thành tân giáo hoa.
Hiện tại cùng cô nói chuyện, lại không quen biết mình?
Chơi xỏ mình sao?
Trà Trà buông đũa xuống, không vui nhìn cô ta, "Tôi vì cái gì phải biết cô là ai?"
Ô, từ từ.
Giọng nói này giống như có chút quen thuộc.
Tiểu cô nương nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Nga, cô là người ngày hôm đó gọi điện thoại cho Giang Ly Hoán!"
Hứa Diều hừ lạnh một tiếng, "Đúng vậy, ngày hôm đó, chính là tôi gọi điện thoại cho Giang Ly Hoán!"
Sau ngày hôm đó, cô ta vẫn luôn nói với chính mình.
Nếu bên cạnh Giang Ly Hoán đã có người, vậy thì quên đi.
Chính là không nghĩ đến, hôm nay, cư nhiên lại thấy một màn như vậy?
Giang Ly Hoán một người lạnh lùng, bị một cái tiểu cô nương sai bảo tới bảo lui?
Dẫn tới một đống người vây xem!
Sau này, thanh danh của hắn còn muốn hay không?
Hứa Diều càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng không cam lòng, rõ ràng chính mình cũng rất ưu tú, nhưng Giang Ly Hoán, trước nay không nhiều liếc nhìn mình một cái.
Huống chi, tiểu cô nương trước mắt này, còn kéo chân sau.
Hứa Diều nắm chắc thắng lợi nhìn Trà Trà.
"Cô không thích hợp với cậu ấy, tôi không biết các người hiện tại là có quan hệ gì, nhưng là, tôi hy vọng cô cách xa cậu ấy ra một chút!"
Trà Trà, "???" Ta cảm thấy người trước mắt này đầu óc không được tốt lắm.
Hứa Diều tiếp tục nói, "Giang Ly Hoán ở trong trường học nói như thế nào cũng là nhân vật phong vân, liền tính là đi theo hệ lạnh lùng, nhưng cậu ấy cũng là thiếu niên 3 tốt, không đánh nhau không gây chuyện không trốn học.
Mà hiện tại, từ sau khi cô xuất hiện, cậu ấy cư nhiên bởi vì cô mà trốn học! Thu Trà, cô có thể hay không tự mình hiểu lấy một chút.
Tôi nếu nhớ không lầm, cô ở trường học kia thành tích chính là hạng nhất đếm ngược, cô một cái hạng nhất đếm ngược, có thể hay không có chút tự giác, không cần đi gây họa cho Giang Ly Hoán một thiếu niên tiền đồ rộng mở như vậy!
Con đường tương lai của cậu ấy sẽ vô hạn, chỉ duy nhất một khả năng là cô không tồn tại!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...