Vẻ mặt của Tô Kình Hoán thay đổi, trong đôi mắt đen đầy tức giận.
Bạch Trà đang bưng ly trà sữa, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần tắt, cô kinh ngạc quay đầu nhìn Tô Kình Hoán.
Tâm trạng thay đổi của đàn ông là quá rõ ràng.
Cô hoàn toàn không thể phớt lờ nó.
Cô nhìn ly trà sữa trong tay, rồi lại nhìn Tô Kình Hoán, đau lòng, từ từ đưa ly trà sữa cho Tô Kình Hoán.
"Cho anh uống một ngụm, đừng có không vui." Đừng uống quá nhiều!
Nếu không phải vì tâm trạng không tốt và đầy tức giận của anh, tôi sẽ không cho anh uống trà sữa.
Bạch Trà bổ sung lời nói ở trong lòng.
Tuy nhiên, không phải cô keo kiệt mà là cô đang nghĩ ra lý do nào đó.
"Uống trà sữa nhiều không tốt cho sức khỏe, chỉ có thể uống một ngụm nhỏ thôi!"
Đôi mắt đào xinh đẹp lấp lánh như sao.
Sự tức giận của Tô Kình Hoán lập tức tan biến không còn một mảnh.
Anh cúp điện thoại, đưa tay xoa đầu Bạch Trà.
Cô gái nhỏ thật dễ thương!
Không chỉ muốn xoa, mà còn muốn..........!
Bạch Trà đôi mắt trong veo, tất cả tâm tư đều chôn sâu trong lòng, không dám nói ra cho cô biết.
Về phần khuôn mặt xinh xắn của Bạch Trà, anh nhìn đến ngây người một lúc.
Anh nhìn thấy cô gái nhỏ của mình chớp chớp mắt, rất đau lòng, ánh mắt thất thần nói thêm: "Đó là bởi vì anh đối với em rất tốt, nên em sẽ cho phép anh uống hai ngụm!"
Hai ngón tay trắng nõn tinh xảo dựng thẳng lên.
Hai ngụm trà sữa!
Đối với Bạch Trà, nó đã là rất khó tin rồi!
Mọi người biết đấy, cô ấy không tuỳ tiện chia sẻ đồ vật với người khác, cô ấy đến thế giới này đây là lần đầu tiên cô ấy chia sẻ đồ đạc của mình cho người khác, điều này có nghĩa là cô ấy đã đem Tô Kình Hoán thành đồ vật sở hữu của riêng mình..........Nga không đúng........Mọi người............dường như cũng không đúng.
Thôi, quên đi, có lẽ bây giờ anh là của cô, cô tin anh! Vì vậy, cô sẵn sàng chia sẻ trà sữa với anh ấy.
Tô Kình Hoán vô cùng thích thú trước vẻ ngoài nghiêm túc của cô.
Những gì không vừa lòng, tức giận, tất cả đều tan biến.
Trà Trà của anh tốt đến mức anh không có thời gian để nổi giận với những người nhàm chán và lãng phí thời gian của mình.
Đôi mắt đen như mực rơi trên trà sữa thơm, môi mỏng nhếch lên một đường vòng cung, cúi đầu, hướng tới ly trà sữa trên tay Bạch Trà hút một ngụm.
Rất ngọt, không phải mùi vị yêu thích của anh.
Tuy nhiên, anh thấy rằng món trà sữa ngọt ngào này có vẻ rất ngon?
Ân? Về sau có thể thường xuyên mua.
Sau đó đưa cho cô gái của anh, sau khi cô uống cạn, anh lại uống một ngụm,
Trà sữa uống không chỉ ngọt, thơm mà còn có chút hương thơm say lòng người?
Anh dường như muốn say........!
Bạch Trà nhìn Tô Kình Hoán cả người hơi lung lay, giơ tay ra để kéo ở góc quần áo của anh, và sau đó hỏi: "Có phải hay không uống thật ngon? Tâm trạng của anh có tốt hơn chút nào không?"
Tô Kình Hoán nheo mắt.
Gật đầu, " Em có thể cho tôi uống một ngụm nữa được không?"
" Được rồi, nhưng chỉ là một ngụm nhỏ thôi nha!" Cô đưa trà sữa qua, rồi thì thầm với Thất Thất.
" Thất Thất, Tô Kình Hoán nghèo quá, ta thực sự không ngờ rằng anh ấy sẽ là loại người thậm chí không thể mua nổi hai cốc trà sữa, rõ ràng là muốn uống trà sữa, nhưng anh ấy lại không mua thêm một ly, xem ra về sau, ta sẽ tìm cách đưa cho anh ấy một ít tiền, coi như là phí sinh hoạt, bù lại những ngày này ta đã ở nhà anh ấy ăn cơm.
"
Thất Thất, [??? ]
"Nhưng mà, chuyện này ta không thể nói trước mặt anh ấy, giống như bây giờ, ta không thể mua thêm một cốc trà sữa nữa, nếu làm như vậy se tổn thương lòng tự trọng của anh ấy thì sao? Quên đi, để anh ấy uống nhiều hơn! Rốt cuộc là anh cũng muốn thể diện! "
Bạch Trà rất đau khổ, cuối cùng cô cũng tốt bụng, không vạch trần cảnh nghèo khó của Tô ảnh đế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...