Trà Trà tức giận đến mức gương mặt nhỏ phồng lên.
Giống như tiểu dã miêu tạc mạo.
Mắt thấy, không thể trêu chọc nữa, tiểu cô nương sắp vươn móng vuốt nhỏ sắc bén.
Giang Ly Hoán lúc này mới dừng lại, ôn nhu nói.
"Nói tốt là học bù, hiện tại, đổi thành tôi giúp em học bù, có thể chứ?"
Trà Trà nhìn hắn trong chốc lát, không phải rất tình nguyện gật gật đầu, "! ! Được.
"
Để ngươi xem, hạng nhất đếm ngược của ta một chút.
Tiểu cô nương cọ cọ chạy tới ôm hai quyển sách, sau đó phóng tới trước mặt Giang Ly Hoán.
"Tất cả chỗ này tôi đều không biết, anh giảng từng trang từng trang đi!"
Giang Ly Hoán, "! ! " Tiểu cô nương đang phản kích?
Hắn gật gật đầu, theo lời cô nói, "Được, giảng từng trang từng trang.
"
Thon dài ngón tay chậm rãi mở sách ra.
Hắn tùy ý nhìn vài tờ, nhẹ giọng nói.
"Nếu không em ngồi ở trên giường nghe tôi giảng? Tất cả chỗ này, đại khái phải giảng rất lâu.
"
Trà Trà, "! ! Được.
"
Cô lăn lóc bò lên trên giường, duỗi tay quen cửa quen nẻo kéo chăn, sau đó! ! Cô phát hiện, dưới chăn của hắn, giấu rất nhiều đồ ăn vặt.
Tiểu cô nương tức khắc mộng bức.
Nàng mờ mịt quay đầu lại nhìn Giang Ly Hoán.
Thiếu niên vẻ mặt bình tĩnh, "Cho em kinh hỉ.
"
Trà Trà, "!!!" Ta quyết định, nể tình mặt mũi của đồ ăn vặt, không cùng ngươi so đo nữa.
Nửa phút sau.
Tiểu cô nương đắp chăn, ngồi dựa vào đầu giường, vừa ăn đồ ăn vặt, vừa nghe Giang Ly Hoán giảng bài.
Nói thực ra! !
Hắn giảng những cái đó, cô cái gì cũng nghe không hiểu.
Tuy nói hắn giảng thực dễ hiểu, cũng rất minh bạch.
Nhưng là, hắn lớn lên quá đẹp.
Khoảng cách rất gần, lại không có một chút tỳ vết, khiến người ta nhịn không được nhìn thêm một cái, lại nhiều thêm một cái.
Nhìn nhìn! !
Trà Trà có chút mệt mỏi.
Cô ngáp một cái, thầm nghĩ.
Nguyên lai sắc đẹp có thể mê hoặc lòng người, lời này là sự thật.
Không chỉ có mê hoặc lòng người, còn thực dễ dàng khiến cô mệt mỏi rã rời! !
Tiểu cô nương ôm chăn lâm vào mộng đẹp, Giang Ly Hoán cũng chậm rãi dừng lại.
Hắn đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn nhìn tiểu cô nương ngủ rất say.
Tuy rằng hung ba ba, nhưng là, thật sự rất dễ hống.
Hắn lắc đầu, trong mắt đều là sủng nịch.
Lúc đắp chăn, có lẽ là không đắp kỹ.
Giang Ly Hoán mặt mày trầm xuống, đứng lên đi qua đi giúp cô dịch dịch góc chăn.
Ngón tay thon dài, còn chưa tới kịp thu hồi.
Tiểu cô nương đang ngủ an ổn đột nhiên động đậy, tay nhỏ chuẩn xác nắm lấy ngón trỏ của hắn.
"! ! "
Đang do dự có nên rút về hay không.
Tiểu dã miêu ngốc ngếch, bắt lấy ngón tay của hắn nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Hàm răng ở trên ngón tay của hắn nhẹ nhàng cọ cọ, giống như không quá vừa lòng, lại cắn một ngụm.
Tiểu cô nương rầm rì hai tiếng.
Sau đó buông ngón tay hắn ra, không vui lẩm bẩm, "Nga, ăn không ngon! ! "
Giang Ly Hoán ánh mắt trầm xuống, cơ hồ nhiễm lên ám sắc, hắn thật sâu nhìn tiểu cô nương mềm mại này.
Ngón trỏ bị cắn, tựa hồ còn mang theo một chút đau đớn.
Thật lâu sau.
Thiếu niên áp chế cổ cảm xúc kia trong cơ thể.
Duỗi tay nhéo nhéo gương mặt nhỏ của cô, sau đó cười cười buông tay.
Sau đó, đứng dậy tắt đèn.
Chỉ là lúc này đây! !
Hắn không đi phòng ngủ dành cho khách nữa, mà thuận thế nằm xuống bên cạnh tiểu cô nương.
Nhẹ nhàng kéo chăn của tiểu cô nương, sau đó! ! Chờ cô tự động lăn qua tới.
Đêm khuya, ngoài cửa sổ yên tĩnh không tiếng động.
Ánh trăng bị mây đen che hơn phân nửa, áng sáng mỏng manh soi vào trong phòng.
Dưới ánh sáng mờ ảo.
Một bàn tay của tiểu cô nương đáp xuống trên người thiếu niên.
Thiếu niên bất động thanh sắc đem cái tay kia chỉnh sửa vị trí, dời tới bên hông của mình! !
Làm xong này hết thảy, hắn mới cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại.
Trước khi ngủ say, Giang Ly Hoán trong lòng mặc niệm một lần: Tiểu bảo bối ai cũng đoạt không được, chỉ có thể là của hắn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...