Bạch Trà hoàn toàn không biết lời nói hôm nay của mình đã gây ra bóng ma lớn như thế nào cho hai người đang ngồi trong xe, còn chính cô thì lại thảnh thơi nâng đôi chân dài đi về phía biệt thự.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tràn đầy nghiêm túc.
Cô đang cùng hệ thống nói chuyện nhân sinh.
"587? Ngươi nói xem, ta có thể đi đâu tìm ra một người đàn ông xấu xí già nua cho bà ấy đây?"
[ Vấn đề này......!Thật sự rất khó! ] Hệ thống cũng làm ra vẻ suy tư.
"Nga, thật phiền, 587! Ta không có nhờ bà ấy tìm nam nhân giúp ta, nhưng giờ bà ấy hỏi ta làm sao để báo đáp? Ân, cho nên hiện giờ, ta nhất định phải hảo hào báo đáp bà ấy!"
Là con người, không thể nợ người khác cái gì, cái gì cũng phải trả, đây là đều cơ bản nhất.
"
Bạch Trà khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, nằm trên sofa trong phòng khách, tràn đầy bất mãn.
Mẹ của nguyên chủ tìm một người đàn ông để cô ấy làm đối tượng hẹn hò, nên cô cũng phải tìm một người đàn ông để báo đáp bà.
Hơn nữa, bà ấy bộ dáng dường như đặc biệt sốt ruột.
Hệ thống thỉnh thoảng đưa ra một số chủ ý, [ Nếu không, cô có thể trực tiếp đem Vương tổng trả về cho bà ấy như vậy không phải được rồi?]
Đôi mắt của Bạch Trà sáng lên, "Có lý!"
"587, ngươi thật lợi hại!" Nhanh như vậy đã nghĩ ra!
Tốt quá!
[ Tất nhiên, nhìn đánh số của tôi, liền biết tôi lợi hại!] Hệ thống nói với vẻ mặt tự hào.
Hoàn toàn không cảm thấy chủ ý của mình có vấn đề gì.
[ Trà Trà cô đừng lo lắng, có tôi ở đây, nhất định có thể đưa cô đến đỉnh cao nhân sinh!]
" Ân ân, Thất Thất lợi hại nhất!"
[ Thất Thất? Nga, nghe có vẻ cũng không tệ lắm?]
"Sau này ta sẽ gọi ngươi là Thất Thất được không?" Như vậy dường như có vẻ gần gũi hơn.
[ Được, Trà Trà!]
Một người một hệ thống bắt đầu online trò chuyện thân mật!
Mà ở bên kia, mẹ Bạch còn đang tức giận, không hề hay biết chính mình đã được an bài rõ ràng.
Khi Tô Kình Hoán vội vàng trở về biệt thự, liền nhìn thấy Bạch Trà nằm trên sofa, ôm gối ngủ thiếp đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy yên tĩnh, làn da trắng nõn, cực kỳ xinh đẹp.
Từ tận đáy lòng của anh bỗng nhiên nảy sinh ý muốn bảo vệ vô cùng mạnh mẽ.
Anh xoay người, liền gửi tin nhắn cho người đại diện để điều tra mấy tay săn ảnh đã đuổi theo anh vào buổi sáng hôm nay.
Thuận tiện, lại tra một chút về Bạch Diên và người đàn ông đã gặp Bạch Trà vào buổi sáng.
Người đại diện của anh làm việc rất chuyên nghiệp, rất nhanh liền có tin tức.
Thì ra, người đàn ông cùng Bạch Trà gặp mặt vào sáng nay, hiện tại đang ở trong bệnh viện la hét ồn ào, cùng với nhà họ Bạch náo loạn một hồi.
Mẹ nó, đây là buổi hẹn hò kiểu gì?
Tại sao một cô gái mềm mại ngoan ngoãn, chỉ trong một cái nháy mắt, đã phế bỏ cánh tay của người đàn ông?
Hắn ta không cần mặt mũi sao?
Một đại nam nhân đương nhiên muốn lấy lại thể diện, nhưng làm sao để lấy lại thể diện? Đương nhiên là phải tìm nhà họ Bạch đòi lại rồi.
Tô Kình Hoán cau mày, sao anh cứ cảm thấy thông tin người đại diện đưa cho mình có gì đó sai sai.
Anh hạ mắt liếc nhìn cô gái nhỏ trên sô pha.
Làm sao người chân tay nhỏ gầy có thể phế bỏ cánh tay của người đàn ông?
Ah, người đàn ông đó chắc chắn đã làm điều gì đó không biết xấu hổ và khiêu khích cô gái nhỏ của nhà anh.
Hắn ta rất tức giận vì mất hết mặt mũi, hắn ta cố tình đem vấn đề nói ra càng nghiêm trọng, để đòi nhà họ Bạch bồi thường.
Lúc này, Tô Kình Hoán đang mạnh liệt mong muốn bảo vệ cô gái nhỏ, lại hoàn toàn quên mất chuyện tối hôm qua chính người mà anh đang muốn bảo vệ đây đã ném mình ngã lăn dưới đất.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn cảm thấy anh cần phải giúp đỡ cô gái nhỏ của anh lấy lại công bằng.
Về phía nhà họ Bạch, anh ta cũng sẽ không bỏ qua.
Đã có hôn ước với anh, Bạch gia cư nhiên vẫn muốn để vị hôn thê của anh, tìm đối tượng hẹn hò?
Phía sau, Bạch Diên còn muốn thiết kế làm cho anh và vị hôn thê xảy ra hiểu lầm?
Một tia lạnh lùng xẹt qua đôi mắt u ám, hừ! Hắn không có động thủ, nên bọn họ thật sự cho rằng Tô Kình Hoán anh ăn chay sao?
Mẹ Bạch không hề hay biết, chỉ trong một buổi sáng, bà ta đã cực kỳ lưu loát được làm bia ngắm đến hai lần!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...