Ninh Phong thật cảm động, đang định nói với hai người, sẽ mời bữa cơm này.
Lại không nghĩ.
Chu Kình Hoán trực tiếp dội thẳng một gáo nước lạnh.
Vẻ mặt Ninh Phong sững sờ.
"Ngươi không phải đang có việc gấp sao? Ngươi cứ xử lý đi!" Đừng có ở đây ngăn cản anh bồi dưỡng tình cảm với Trà bảo bối.
Ninh Phong, "............" Tôi chỉ tuỳ tiện lấy cớ, anh cũng tin?
Trà Trà đứng ở một bên, còn quan tâm vỗ vai Ninh Phong, "Anh đi đi, vì anh đang có việc gấp, Chu ca ca và tôi sẽ không giữ anh lại."
"!!!"
Vẻ mặt Ninh Phong mờ mịt, nghiêng đầu liếc mắt nhìn, vai bị vỗ của hắn.
Trong lòng kêu lên không tốt.
Sau đó, ngay lập tức có một ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm hắn.
Hắn run rẩy liếc nhìn Chu ca, quả nhiên, Chu ca sa vào lưới tình, thật đáng sợ!
Cũng giống như một hũ giấm, tuỳ tiện đùa một chút, cả người liền nồng nặc mùi giấm chua.
Khao khát sinh tồn mãnh liệt khiến Ninh Phong theo bản năng lùi lại một bước rồi lại một bước.
"Tạm biệt Chu ca, tạm biệt Trà ca."
Tôi phải đi trước một bước!
Nếu hắn còn không đi, bờ vai của hắn có khả năng không giữ được!
Chu ca của hắn thật đáng sợ!
Tuy rằng trước đây cũng là hỷ nộ vô thường, nhưng bây giờ rõ ràng càng đáng sợ hơn.
Tất nhiên, khi nói chuyện với Trà ca, anh ấy ôn nhu nhẹ nhàng quả thật không giống bình thường.
Giống như có yêu ma quỷ quái bám vào người, thật đáng sợ.
Nhưng ngoài Trà ca ra, sắc mặt kia, thái độ kia, hơi thở kia của anh ấy..............A hắn nên lăn ra xa một chút thì hơn!
Tôi sẽ khóc nếu tôi tiếp tục.
Trà Trà nhìn Ninh Phong rời đi với tốc độ 100 mét, rất cảm khái thở dài.
"Chu ca ca, sau này anh phải chiếu cố cho tiểu phong tử nhiều hơn, nhìn xem, đây là chuyện gấp đến mức nào a, anh ấy chạy nhanh như vậy..........."
Sớm biết rằng nên để Chu ca ca nói chuyện với hắn, điều này sẽ tiết kiệm được một khoảng thời gian.
Chu Kình Hoán lẳng lặng liếc nhìn Trà bảo bối của mình, "Được, đều nghe lời em."
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn mềm mại, anh nói cái gì, cô đều tin tưởng..........Loại tình huống này, khiến cho đáy lòng anh cảm giác áy náy cọ cọ tăng lên.
Luôn có cảm giác lừa dối cô gái nhỏ.........!
Anh lắc đầu, dù nghĩ thế nào đi nữa, cô gái nhỏ chỉ có thể là cô gái nhỏ của anh, còn Trà bảo bối chỉ có thể là bảo bối của anh.
Lựa chọn nhà hàng vẫn là nhà hàng của các cặp đôi.
Khi cả hai bước vào, người phục vụ mỉm cười và giới thiệu một vài phần ăn cho cặp đôi.
Chu Kình Hoán rất hài lòng gật đầu.
Đối với Trà Trà.
"Chu ca ca, anh có thể gọi thêm không?" Tôi cảm thấy vẫn chưa đủ.
".........Có thể"
Nhìn thoáng qua, Chu Kình Hoán đã hiểu ra bộ dáng tham ăn của Trà Trà.
Này, về sau anh sẽ chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn, có lẽ, Trà Trà của anh có thể đối đãi với anh tốt hơn, chậc chậc, không thể nghĩ tới, càng nghĩ càng đau lòng.
Khi nào Trà bảo bối của anh có thể thông suốt đây?
Trong lúc chờ đồ ăn trong nhà hàng, Trà Trà lấy trong túi ra một cây kẹo mút, đặt trước mặt Chu Kình Hoán.
"Chu ca ca, anh đừng không vui, ăn chút gì ngọt đi, tâm trạng anh sẽ trở nên ngọt ngào hơn!"
"Hả? Anh có không vui sao?" Anh bất đắc dĩ.
"Đương nhiên! Trên mặt của anh viết hai chữ không vui, em không phải mù, đương nhiên có thể nhìn thấy."
Trà Trà nói xong lấy ra một cây kẹo mút.
"Chu ca ca, mọi chuyện rồi sẽ qua, anh đừng có không vui, nếu anh không vui thì.......Em em cũng sẽ không vui."
Cảm giác này rất phức tạp, rất kỳ lạ.
Dù sao, nếu Chu ca ca không vui, cô cũng sẽ không vui.
Thất Thất, [.............]
Tôi mẹ nó có thể nói gì đây?
Con sói đuôi to cư nhiên âm thầm lấy đi tình cảm của Trà Trà nhà nó?
Ah! Cẩu nam nhân!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...