Chu Kình Hoán mỉm cười lấy trong túi ra một cây kẹo, đưa cho Trà Trà.
"Thưởng cho em."
Trà Trà của anh thực thông minh.
Một vài câu nói khiến mọi người sợ hãi đến phát khóc và chạy ra nhận lỗi.
Thật tiếc khi thái độ nhận lỗi không quá thành khẩn.
Trà Trà bỏ kẹo vào túi, ánh mắt rơi vào Chu Kình Hoán, cô rất nghiêm túc cảm ơn, "Cảm ơn Chu ca ca."
Ninh Phong đứng bên cạnh cảm thấy phức tạp không biết nên nói gì.
Người đăng bài viết đã ra mặt!!!
Lúc này chúng ta không phải nên giải quyết vấn đề này sao?
Hai người đột nhiên thể hiện tình cảm ở đây là cái quái gì vậy? Hãy tôn trọng tôi một cẩu độc thân, và mọi người đang ở một bên ăn dưa bát quái có được không?
Có lẽ là tầm nhìn của hắn quá mức ai oán.
Trà Trà nghiêng đầu, nhìn về phía Ninh Phong.
"Tiểu phong tử, nhớ học hỏi từ Trà ca một chút về tính kế!"
"Cái gì? Tính kế?" Chờ đã, vừa rồi cô ấy không gọi cảnh sát sao?
Ninh Phong mở to hai mắt, hoài nghi nhìn cô, sau đó lại nhìn Chu ca vẻ mặt cao thâm khó lường, "........"
Tôi nghĩ mình có lẽ là một người dư thừa.
Tôi không thích hợp làm bóng đèn giữa các người.
Hắn lặng lẽ lùi lại, liếc nhìn xung quanh, và cuối cùng dừng trên người nữ sinh kia.
Nữ sinh kia vẫn ngồi trên ghế khóc, tiếng khóc nghe rất thảm thiết.
Nhưng không ai xung quanh cô ta dám tiến lên an ủi cô ta, một người bị sốc vì những gì cô ta đã làm, người còn lại sợ Chu giáo bá.
.
Truyện Tiên Hiệp
Trà Trà lấy kẹo ra, từ từ bóc vỏ rồi nhét vào miệng.
".........." Rất ngọt.
Kẹo do Chu ca ca tặng ăn rất ngon.
Ngay sau đó, Chu Kình Hoán cũng ngồi xuống, hai người đều không có ý định hỏi tội.
Ninh Phong càng thêm không hiểu rõ.
Mà nữ sinh trước mặt khóc lóc thảm thiết dần dần chuyển từ thảm thiết sang càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cũng ngừng khóc.
"Cô khóc xong rồi sao?" Cô hướng về nữ sinh trước mặt nói.
Giọng nói của cô không lớn, mềm mại, nhưng lại xen lẫn một chút lạnh lùng.
Nữ sinh từ từ quay đầu lại nhìn Trà Trà, nước mắt lưng tròng, "Bạch, Bạch Trà, cô có thể tha thứ cho tôi không? Tôi thực sự không muốn để lại vết nhơ trong hồ sơ, tôi, tôi muốn mình thanh thanh bạch bạch tốt nghiệp."
Chu Kình Hoán sắc mặt lạnh lùng, bàn tay to mạnh khỏe, nặng nề vỗ mạnh xuống mặt bàn.
Trà Trà nhanh chóng lên tiếng trấn an, "Chu ca ca, cư xử ôn nhu, ngoan, nghe lời em nói trước đã."
Nga, thật may là cô đã đem kẹo của mình ăn xông rồi, nếu không sẽ lại bị Chu ca ca làm cho sợ hãi mà rơi xuống đất.
Lập tức, Chu giáo bá thật sự sắc mặt lại ôn nhu vài phần.
Cả lớp học đều kinh ngạc.
Khâm phục Bạch Trà từ tận đáy lòng, chỉ bằng một câu nói nhẹ nhàng mềm mại, đã có thể để Chu giáo bá biến thành một con chó sữa nhỏ........!
Thật sự rất lợi hại a!
Những người không biết còn tưởng rằng cô ấy đã cho anh ấy uống mê dược gì đâu!
Mà nữ sinh đăng bài viết kia hiển nhiên cũng đã nhận thức được vấn đề này.
Miễn là đem Bạch Trà nói cho động lòng, vấn đề này có thể sẽ kết thúc.
Nghĩ đến đây cô ta lại bắt đầu rơi nước mắt, muốn ủy khuất bao nhiêu thì có bây nhiêu.
Trà Trà cau mày, vẻ mặt rất không vui.
Đúng là một cô gái rất thích làm ra vẻ!
"Cô rốt cuộc khóc cái quái gì? Tôi không có đánh cô cũng không mắng cô, còn không có khi dễ cô, bây giờ tôi mới là nạn nhân có được không? Nếu muốn khóc, phải là tôi khóc mới đúng, cô giả vờ không giống thật chút nào?"
Bạch Trà đem lời nói đơn giản thẳng thắn nói ra đã trực tiếp đem nữ sinh kia tạp đến vẻ mặt mộng bức.
"............" Cô cô cô cô cô! Chẳng lẽ cô không nên để tôi khóc một lúc, rồi lộ ra vẻ mặt rộng lượng, sau đó tha thứ cho tôi sao?
Mẹ nó tình huống này là thế nào?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...