Nữ Chính Đừng Tự Tử Nữa
Mới ngủ dậy đã có biến rồi.
Bạch Nhược Hoan được hoàng đế tứ hôn cho Lương Thanh Từ.
Nghe nói do Thái tử hôn mê bất tỉnh, cần chọn con gái nhà quan hợp mệnh để xung hỉ.
Mà cũng khéo cơ, vừa mới hạ chỉ thì Lương Thanh Từ tỉnh lại, thế là chuyện lập Thái tử phi đã chắc chắn mười mươi.
Tôi tức ná thở, quyết định đi mặc kệ một thời gian.
Không biết dạo này Bạch Nhược Hoan suy nghĩ gì mà không gọi tôi nữa.
Tôi không bị làm phiền vui vô cùng, quyết định đợi đến lúc thích hợp sẽ đưa người bỏ trốn.
Tôi không muốn tiếp xúc nhiều với nàng ấy.
Nàng ấy đối xử với tôi tốt lạ kỳ làm tôi cảm thấy rất kỳ lạ.
Từ khi tôi quen Bạch Nhược Hoan, nàng ấy không cần các tỳ nữ gác đêm nữa, suốt ngày quanh quẩn trong phòng quấn quít lấy tôi.
Cứ hễ thấy tôi khó chịu, nàng ấy sẽ hoảng hốt, rưng rưng nước mắt dỗ dành tôi: "Yến Yến, ta sai rồi, em đừng giận mà."
Kỳ lạ lắm luôn.
Dù gì thì tôi cũng đã quan sát nàng ấy ba kiếp.
Mặc dù Bạch Nhược Hoan là một kẻ si tình, bất chấp tính mạng vì Lương Thanh Từ, nhưng thực chất nàng ấy vẫn mang trong mình cốt cách thanh cao của con gái dòng dõi thư hương, chưa từng xuống nước nịnh nọt, dỗ dành để mong nhận lại tình cảm của người khác.
Hà cớ gì nàng ấy lại dịu dàng với tôi như vậy?
Tôi không hiểu, cũng không muốn tìm hiểu.
Tôi chỉ dành cho nàng ấy tình cảm thương mến vì cùng là con gái, giúp được thì giúp.
Đồng thời muốn thông qua nàng ấy để giải giải bài toán luân hồi không ngừng.
*
Mấy tháng sau, tôi lại bị Bạch Nhược Hoan gọi như gọi hồn.
"Có chuyện gì thế?"
Bạch Nhược Hoan ngồi trên giường tân hôn hổ thẹn nhìn xuống đất, không dám nhìn thẳng vào tôi, "Điện hạ tìm em."
"Điện hạ, mời vào."
Lương Thanh Từ mở cửa bước vào.
Lễ phục màu đỏ giúp hắn có thêm sức sống.
Tôi không tin nổi, "Đêm tân hôn mà hai người gọi ta đến làm gì?"
Gọi người ngoài đến xem? Sở thích quái đản gì vậy?
Lương Thanh Từ liếc qua Bạch Nhược Hoan, "Ngươi lui ra trước đi."
Đỉnh quá, chỉ có mình hắn mới đuổi Thái tử phi ra ngoài trong đêm tân hôn thôi.
Bạch Nhược Hoan tái mét mặt, trao cho hắn ánh mắt căm hờn rồi ra ngoài.
Tôi cảnh giác hỏi: "Chuyện gì thế?"
Lương Thanh Từ nói thẳng: "Ngươi cũng biết thế gian này đang luân hồi đúng không?"
Tôi sững sờ, "Huynh cũng biết ư?"
"Ngươi liên tục ngăn cản cô và Bạch Nhược Hoan gặp nhau." Lương Thanh Từ giải thích: "Lại tỏ ra đã biết cô từ trước.
Kiếp này chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên mà nhỉ?"
Chỉ có thế đã đoán được thế gian này luân hồi?
Tôi chần chừ nhìn hắn.
Lương Thanh Từ đưa mắt nhìn tay tôi, nói: "Cô có ký ức của các lần luân hồi trước."
Hắn khẳng định: "Ngươi cũng muốn phá thế cục, phải không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...