Nữ Chính Đại Lão Là Bạch Cốt Tinh


Kết quả bỏ phiếu đã có.
Hơn hai phần ba cư dân không đồng ý để Lục Dã tiếp tục làm sở trưởng Sở Phán Quyết.
Điều này nằm trong dự liệu của Lục Dã, dù sao thì anh luôn không được lòng dân, vì thế mọi chuyện đã được quyết định.
"Tiểu Dã, ở chỗ tôi, chỉ cho cậu nghỉ phép ba tháng.

Sau ba tháng, cậu vẫn phải trở về Sở Phán Quyết."
Trong phòng làm việc thành chủ, thành chủ đời thứ ba đang ngồi trên xe lăn.

Lục Dã đẩy xe lăn đến bên cửa sổ mà không trả lời.
Thành chủ như đoán được suy nghĩ của anh, ông thở dài, nói giọng trầm ấm: "Sở Phán Quyết lập ra là vì cậu, trật tự của căn cứ vẫn phải nhờ cậu duy trì.

Tôi đã già rồi."

Lục Dã cúi đầu nhìn người lớn tuổi trên xe lăn, tuy không nhìn thấy biểu cảm của ông nhưng anh biết, khuôn mặt của người lớn tuổi này tràn ngập sự thương cảm.
Thành chủ đời thứ ba là thành chủ được cư dân căn cứ yêu mến nhất.

Ai trong căn cứ cũng kính trọng vị thành chủ đã cống hiến cả cuộc đời cho căn cứ này từ tận đáy lòng.

Ông nhân hậu, ôn hòa, bác ái, dốc hết tâm sức vào việc xây dựng căn cứ, bảo đảm cho nhiều người được sống, gìn giữ hạt giống hy vọng.
Ông đã dốc hết tâm sức cho căn cứ nhưng thật không may là các tế bào gen trong cơ thể ông lại chết sớm.

Cho dù cứu chữa bằng cách nào cũng vô ích, loại thuốc nghiên cứu ra chỉ có thể có tác dụng làm chậm lại.
Trên thực tế, tuổi thật của ông chưa đến năm mươi nhưng thành chủ trông như một ông lão bảy mươi tuổi.
Dù biết Lục Dã bỗng dưng từ chức sở trưởng Sở Phán Quyết vì làm hỏng máy bay chiến đấu nhưng ông cũng không trách tội Lục Dã.

Thậm chí ông còn nói ra câu "nghỉ phép ba tháng" như vậy, giống như một bậc trưởng bối nhân hậu chiều theo sự bướng bỉnh của con cháu.

Lục Dã nắm chặt lấy xe lăn, anh bình tĩnh nói: "Thầy, có người khác phù hợp với Sở Phán Quyết hơn tôi."
"Nói bậy, ngoài cậu thì còn ai phù hợp nữa?" Thành chủ lắc đầu: "Được rồi, Tiểu Dã, chuyện này tôi không muốn nói thêm nữa."
"Đúng rồi." Thành chủ giơ tay, ra hiệu cho anh đi lên phía trước, ông hiền từ nhìn vào khóe mắt bên phải của anh: "Vết sẹo ở đây đâu rồi?"
Lục Dã thản nhiên nói: "Vài ngày trước gen may mắn được cường hóa thêm, các vết thương trên người đã biến mất."
"Đây là chuyện tốt." Thành chủ cười tươi rồi bảo anh ngồi xổm xuống.

Ông giơ bàn tay đã có đốm đồi mồi lên, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt phải của anh, nếp nhăn ở khóe mắt hằn sâu hơn vì nụ cười: "Trông có vẻ phấn chấn hơn nhiều."
"Đây là cái gì thế?" Thành chủ nhìn vào cổ áo của anh: "Sao lại có thêm một cái đầu lâu ở trên này?"
Lục Dã cúi đầu, vẻ lạnh lùng trong mắt anh cũng dần vơi đi, anh nói: "Khá hợp với màu quần áo của tôi."
"Cậu đó, cuối cùng cũng có hứng thú với đồ vật bên ngoài rồi." Thành chủ rất bất ngờ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, ông ta vỗ vai Lục Dã, dịu giọng nói: "Tiểu Dã, cậu đã lớn rồi nên suy nghĩ đến chuyện cá nhân của mình."
"Cậu có gen cấp S, kết hợp với gen cấp A thì thế hệ tiếp theo sinh ra chắc chắn là cấp A, còn có một xác suất chắc chắn là cấp S.

Lần này nhân lúc cậu nghỉ phép thì thử sắp xếp chuyện này xem?"
Lục Dã thuận thế đứng dậy, tránh tay thành chủ.

Anh lùi lại hai bước, lạnh lùng nói: "Tôi đã là cấp S, người xứng đôi với tôi chắc chắn phải là cấp S, đây là giới hạn của tôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận