Nữ Chính Đại Lão Là Bạch Cốt Tinh


Phong Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm vào ống dinh dưỡng rỗng, lại nhìn Lục Dã, giọng điệu thèm thuồng hỏi: "Ăn ngon không?"
Nghe ra được “mong muốn” của cô, Lục Dã lại mở một chai nước, uống một ngụm rồi nói: "Cô sẽ không muốn biết hương vị của nó đâu."
Vậy là không ngon.
Phong Kỳ Kỳ mất hứng ngay tức thì.
Tuy nhiên, đúng là hiệu quả của ống dinh dưỡng rất nhanh.

Phong Kỳ Kỳ có thể cảm nhận được hơi thở và sức sống của người đàn ông mạnh mẽ hơn trước, thấy anh không sao, nhân lúc Lục Dã kiểm tra thiết bị liên lạc bị cát vàng vùi lấp, cô vội vàng nhảy xuống đất rồi chạy ra ngoài cửa.
"Đừng chạy xa quá." Lục Dã dặn dò nhưng không ngăn cản cô.
Sa mạc Tarita cách căn cứ khá xa, không phải là khu vực tập trung nhiều loài biến dị, loài biến dị xuất hiện khá ít nên cũng khá an toàn.
Lục Dã đã từng đến Tarita để thu thập mẫu vật, loại biến dị phổ biến nhất ở khu vực này là một loài bọ cạp đen đột biến.

Chúng sống dưới cát, được đặt tên là bọ cạp cát, hầu như không xuất hiện vào ban ngày, chỉ xuất hiện vào ban đêm.
Lục Dã căn cứ vào hướng mặt trời treo trên bầu trời, suy đoán rằng đến khi trời tối thì còn khoảng hai giờ nữa.

Hai giờ cũng đủ rồi.
Thiết bị liên lạc có bộ phận không dây bị hỏng, Lục Dã sửa chữa đơn giản xong thì vẫn có thể sử dụng tạm thời.
Khi nhập hai chữ số cuối của tổng tần số liên lạc của căn cứ, anh bỗng dưng xóa hết tất cả các chữ số rồi nhập một tần số riêng tư khác.
Vài giây sau, một giọng nam lười biếng vang lên: "Tần Khả đã chết rồi, có việc thì đốt giấy, cố tìm anh ta thì đốt thêm hai thùng..."
"Tôi là Lục Dã."
"Khụ khụ khụ..." Tần Khả ở đầu bên kia ho sặc đến mức trời long đất lở: "Chết tiệt! Lục Dã? Mẹ kiếp cậu tìm tôi làm gì? Dạo này tôi không thù không oán với cậu chứ!?"
Lục Dã im lặng hai giây: "Trạm tiếp tế sa mạc Tarita, cậu đến đây ngay, đừng để ai biết."
Anh dừng lại một chút, nhớ đến vật biến dị nhỏ thèm thuồng hỏi hương vị của ống dinh dưỡng thì bổ sung thêm một câu: "Mang theo một viên kẹo của cậu."
Sau đó liên lạc bị ngắt.
Tần Khả: ...???
Câu trước đã đủ rùng mình rồi, anh ta và Lục Dã là kẻ thù không đội trời chung mà?
Nhưng câu sau lại mang kẹo theo?
Cái quái gì thế?

Lục Dã là một kẻ tàn nhẫn vô tình sống không có chút tình người nào, vậy mà lại muốn ăn kẹo ngọt ngào ư?
Não cậu ta không bị loài biến dị ký sinh nên hỏng rồi chứ?
Có vấn đề.
Tần Khả thấy hứng thú bèn vội vã rời khỏi phòng đến kho vũ khí, khởi động phi cơ Phi Dực số 3 ăn ý nhất với tinh thần lực của anh ta.

Đó là một loại máy bay chiến đấu màu bạc cỡ nhỏ.
Nhân viên đăng ký: "Đội trưởng Tần, đã chập tối rồi, số lượng loài biến dị vào ban đêm gấp nhiều lần ban ngày.

Anh vẫn chưa khỏi hẳn, có chắc là muốn ra ngoài không?"
"Nằm mấy ngày, mấy bộ phận đã nằm đến mức gỉ sét rồi.

Không phải ngọn hải đăng ở khu Bắc luôn bị mấy thứ xấu xí kia quấy rối sao? Tôi đi xem thử, tiện thể duỗi xương chút."
Tần Khả quét thẻ căn cước của mình trên thiết bị, giọng máy móc lạnh lùng vang lên: [Đăng ký thành công, phi cơ Phi Dực số 3 đang khởi động, phi công cấp A Tần Khả.]
Vùng bên ngoài phạm vi của căn cứ không hề yên tĩnh, loài biến dị luôn quấy rối từ mọi hướng.

Vì vậy căn cứ đã thiết lập một số ngọn hải đăng ở vùng ngoài phạm vi để cảnh báo và phòng thủ, có các chiến binh sở hữu gen tiến hóa canh gác đêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui