Nữ Chính Đại Lão Là Bạch Cốt Tinh
Phía chân trời hé lên những ánh sáng nhạt màu, một ngày mới lại bắt đầu.
Phong Kỳ Kỳ chui ra khỏi lòng bàn tay rộng lớn của người đàn ông rồi duỗi người, vươn vai.
Cô ngẩng đầu nhìn lên.
Cơ thể cao lớn của người đàn ông dựa vào tảng đá, hàng mi dài dày rậm che phủ đôi mắt đen sâu hun hút, một tay anh buông thõng bên hông, trong tay còn cầm...!nhìn kỹ thì thấy, không phải là một trong số những món đồ chôn cùng cô: con dao găm đã gỉ sét sao!
Hừ, không được tôi đồng ý mà đã lấy dao của tôi.
Ủa...?
Vết gỉ trên thân dao đã biến mất, trông nhẵn bóng sáng loáng, sắc bén lạnh lẽo.
Hóa ra sau khi mài sạch vết gỉ, con dao của cô lại đẹp như vậy.
—Trong tiềm thức từ lúc trước, của bộ xương trắng nhỏ vốn không có ý định mài dao.
Cô nhảy xuống khỏi bụng người đàn ông, đi đến trước con dao găm, nhờ thân dao nhẵn bóng như gương của nó mà cuối cùng cô cũng nhìn rõ được bây giờ mình trông như thế nào.
Trước đây cô chỉ nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước nên lúc nào cũng hơi mơ hồ.
Bộ xương trắng nhỏ hân hoan nâng cằm, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của mình trong "gương".
Xinh đẹp, đáng yêu, tuyệt vời!
Có lẽ những bông hoa trắng ven hồ thấy cô tỉnh rồi nên bắt đầu một ngày mới bằng sự run rẩy.
Từ gốc rễ và cánh hoa của chúng tỏa ra ánh huỳnh quang màu xanh lục quen thuộc, chúng tụ lại với nhau, dọc theo mặt đất đi tới bao bọc lấy cơ thể xương trắng của Phong Kỳ Kỳ.
Xương của cô ấm áp.
Đã trải qua vô số lần cho ăn, cô đang muốn hấp thụ thêm một chút, biết đâu lại có thể cao lớn nhanh hơn thì thấy ánh huỳnh quang màu xanh lục đang bao bọc lấy cô bỗng tách ra một luồng rồi uốn éo chui vào ngực người đàn ông.
Phong Kỳ Kỳ: "!!!"
Phong Kỳ Kỳ: "..."
Cái xương sườn phản bội! Không để yên cho cô đúng không?
Lục Dã lại được hưởng dịch vụ đánh thức bằng cách giẫm lên mặt lần nữa.
Anh ngủ say đến vậy sao?
Bấy lâu nay chưa từng được ngủ ngon như vậy, anh hơi giật mình mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh một luồng ánh huỳnh quang màu xanh lục đang chui vào ngực mình.
Con ngươi anh co lại, trước đó vẫn luôn không thể cảm thấy có vật lạ ở ngực nhưng bây giờ, cuối cùng anh cũng đã cảm nhận được cái xương sườn không thuộc về mình kia.
Dường như nó còn đang nằm vắt ngang trong lồng ngực một cách ngang ngược.
Ánh huỳnh quang biến mất, chỉ trong chốc lát cảm giác kỳ lạ cũng biến mất theo.
Ngực anh được bao bọc bởi một dòng nước ấm.
Trước mắt, bộ xương nhỏ đang liên tục nhảy lên đập vào mặt anh cắt ngang sự cảm nhận tỉ mỉ của anh.
Phong Kỳ Kỳ đứng trên chân anh, đang ra lệnh cho một cái xương như viên bi bắn vào mặt anh.
"..."
Anh nắm lấy cái xương nhỏ đang bắn vào mình rồi nhìn ánh huỳnh quang màu xanh biếc trên cơ thể vật biến dị nhỏ đang dần biến mất.
Kết hợp với ánh huỳnh quang đang chui vào ngực mình thì gần như anh đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra - anh "hút" cô thêm lần nữa.
"Xin lỗi." Xin lỗi xong, anh quyết định nói sang chuyện khác để dụ vật biến dị nhỏ chú ý.
Vừa đưa trả lại cho cô cái xương nhỏ trong tay, anh vừa nói: "Cô muốn cùng tôi rời khỏi đây và đến căn cứ của loài người không?"
Đúng là bộ xương trắng nhỏ bị thu hút sự chú ý một cách thuận lợi: "Đến căn cứ loài người?"
"Ừ." Lục Dã gật đầu: "Bây giờ loài người dựa vào đó để sinh tồn.
Có tổng cộng ba căn cứ, căn cứ mà tôi ở là đứng đầu trong ba căn cứ lớn, bên trong có khoảng hai mươi triệu người."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...