Sáng sớm hôm nay, Giang Sắc Ân đã đi học từ sớm, cô muốn thoát khỏi ánh mắt của người đàn ông đó.
Xe của Giang Sắc Ân dừng lại tại cổng Học viện S, mọi ánh mắt ở trong học viện đồng loạt nhìn vào xe của cô. Bỗng nhiên, cô cảm nhận được một ánh mắt sắc bén nhìn cô, làm cho cô sởn gai óc.
“Ai vậy, rốt cuộc ai nhìn mình vậy?” Giang Sắc Ân nghĩ thầm trong lòng. Khi cửa trường được mở ra, cô nhanh chóng khởi động xe, chạy nhanh vào chỗ đỗ xe.
Vừa đỗ xe xong, cô mở cửa xe, cầm lấy túi xách chạy vào lớp, nhưng do chạy nhanh quá nên cô đã va vào một người. “A.” Cô ôm trán bị đụng đau rồi vội cúi đầu xin lỗi, “Xin lỗi, tôi không cố ý.”
“Giang Sắc Ân hình như cô thích đụng vào tôi lắm nhỉ?” Người bị đụng lên tiếng, giọng điệu khá khinh bỉ.
Giang Sắc Ân ngước đầu lên, đập vào mắt cô là khuôn mặt điển trai của một người đàn ông, trông anh ta khá quen, hình như là Phó Thanh Thiên, giáo viên chủ nhiệm của cô, “Tôi...tôi...” Cô lắp ba lắp bắp nói khi nhìn đến ngực của anh, “Anh ta không cài nốt hai nút áo. Oa, khuôn ngực thật là đẹp.” Nghĩ đến đây khuôn mặt của cô đã đỏ như trái cà chua chín mọng vậy.
Phó Thanh Thiên nhìn biểu hiện của cô, khó hiểu, nhưng khi anh nhìn xuống thân hình của mình, anh cũng hiểu, “Thì ra cô ta nhìn mình mà đỏ mặt, đùa một chút cho vui vậy.” Anh vừa nghĩ xong thì nhanh chóng hành động, bàn tay anh ôm lấy vòng eo nhỏ bé của cô, khuôn mặt anh ngày càng tiến gần đến tai cô, anh vươn lưỡi ra liếm lấy vành tai mẫn cảm, “Eo của cô ta thật là nhỏ, còn mềm nữa.” Anh nghĩ rồi tăng lực ôm em cô.
“A.” Bị anh ôm chặt, còn bị liếm ở vành tai mẫn cảm, cho nên Giang Sắc Ân không kìm nổi rên rỉ một tiếng.
Tiếng rên rỉ bé nhỏ của cô làm máu của Phó Thanh Thiên sụt sôi, hành động của anh ngày càng vượt mức đùa giỡn. Anh vừa liếm vừa mút tai cô, bàn tay tao lớn chạm vào ngực bé nhỏ của cô, anh ngạc nhiên hỏi: “Ôi, sao ngực của cô lại nhỏ như vậy?”.
Cô vừa bị anh khơi dục, vừa bị anh ta làm cho tức điên, lấy lại bình tĩnh, cô vội vàng dùng hết sức đẩy anh ra, rồi nhanh chóng chạy về lớp.
Bị Giang Sắc Ân đẩy ra Phó Thanh Thiên ngẩn người nhìn về hướng cô chạy, anh nhếch môi cười rồi bước đi về hướng lớp anh sắp dạy.
Cái bảng 12C1 xuất hiện trước mắt Giang Sắc Ân, cô nhanh chóng chạy vào lớp rồi về chỗ ngồi của mình, nhưng do chạy nhanh quá nên chân sau đụng chân trước làm cô mất thăng bằng ngã nhào xuống sàn, mặt cô hôn mặt sàn. Học viên trong lớp nhìn thấy cảnh tưởng đó, ai ai cũng cười cô, cô xấu hổ vội vàng đứng lên rồi ngồi vào chỗ, tay cô ôm lấy khuôn mặt của của mình.
Phó Thanh Thiên xuất hiện cả lớp đều đồng loạt đứng dậy chào, chỉ riêng có Giang Sắc Ân là không đứng dậy, tại cô ôm mặt của mình có biết thầy giáo đến đâu?
Phó Thanh Thiên nhìn Giang Sắc Ân bằng cặp mắt chán ghét, “Cô ta dám coi thường mình sao? Phải cho cô ta biết tay mới được!” Anh nghĩ xong rồi nói “Giang Sắc Ân cô dám khinh thường giáo viên như vậy! Khi tan học lên phòng giáo viên gặp tôi ngay!”
Bị Phó Thanh Thiên điểm danh cô đặt hai tay đang ôm mặt xuống, đập vào mắt là mấy chục ánh mắt đang nhìn cô, cô vội đứng dậy nói: “Dạ.”
-------Tôi là đường phân cách tan học---- ---
Giang Sắc Ân đang đi trên đường tới phòng giáo viên để gặp Phó Thanh Thiên, cô vừa mới mở cửa ra thì có một cảnh tượng làm cho cô hoa mắt, đó là Giang Mị Nương đang cởi quần áo trước mặt Phó Thanh Thiên.
Tiếng mở cửa làm cho Giang Mị Nương quay lại, nhìn thấy Giang Sắc Ân, cô ta vội vàng mặc lại quần áo, rồi hất mặt đi ra khỏi phòng. Trước khi đi cô ta cũng không quên liếc nhìn cô một cái.
Giang Sắc Ân bất đắc dĩ mà thở dài, cô nữ chính này đúng là không xứng mà, đói bụng quá ăn quàng sao? Cô lắc đầu xua đi cái ý nghĩ đó rồi hỏi: “Thầy gặp tôi có việc gì?”
“Cô là học sinh mà ăn nói như vậy sao? Đúng là không có phép tắc.” Phó Thanh Thiên nhìn thấy vẻ mặt bất cần của cô, lửa giận trong anh lại sôi lên.
“Thưa thầy, tôi nói vậy là có phép tắc rồi, tôi không giống như thầy...” Giang Sắc Ân nói được một nữa rồi dừng lại, ánh mắt của cô lơ đãng quan sát căn phòng.
“Tôi như thế nào? Chuyện đó là cô ấy tự hành động liên quan gì đến tôi.” Phó Thanh Thiên bị cô nói trúng tim đen mà nhảy dựng lên giải thích.
“Tôi có nói gì đâu? Mắc gì mà thầy phải giải thích với tôi?” Giang Sắc Ân lắc đầu, thở dài.
“Cô...”Phó Thanh Thiên á khẩu, hôm nay cô ta có gì rất khác lạ bình thường mình có làm gì cô ta đều không có ý kiến gì, mà giờ lại...cô ta còn gọi mình là thầy nữa chứ, không lẽ vụ tai nạn khiến cô ta bị.....thần kinh.
“Nếu không có chuyện gì, thì tôi đi trước.” Giang Sắc Ân vừa nói vừa quay người lại bước đi.
Mắt thấy Giang Sắc Ân sắp đi Phó Thanh Thiên vội vàng đứng dậy, bắt lấy tay cô. Do lực quá mạnh khiến cho cô bị mắt cân bằng nên ngã về phía sau. Anh nhìn thấy cô sắp ngã nên vội vàng đỡ cho cô.
“Bịch.....” Một tiếng kêu vang lên trong căn phòng yên tĩnh, Giang Sắc Ân chờ một hồi lâu mà không cảm nhận được cảm giác đau, cô mở mắt, thì nhìn thấy Phó Thanh Thiên ôm lấy cô từ phía sau để chắc cho cô, nhưng mà. “A......” Thêm một tiếng kêu thất thanh vang lên, nhưng lần này xuất phát từ Giang Sắc Ân, “Phó Thanh Thiên, mau bỏ tay anh ra khỏi ngực tôi.”.
Bị tiếng la của cô làm cho anh tỉnh lại, xúc cảm mềm mại trong tay thật thoải mái.
Hết
Lời của tác giả: Chào các thím, hôm nay Sắc sẽ đổi Ngô Lâm Ân thành Giang Sắc Ân, vì sắp thêm một anh vào hậu cung, nên đổi cho hợp, mặc dù tác giả không muốn T.T, type mệt lắm Ô.Ô. Và bây giờ Sắc đã vào học, lớp 11, thời gian học chiếm 3/4 òi, nên chỉ có chủ nhật Sắc mới type được thôi à. À hôm nay máy hết pin nên viết nhiêu nay à,
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...