Nữ Cảnh Sát Xinh Đẹp! Anh Là Gì Của Em

Chương 11:
Khánh Nam từ trong phòng cha về,đôi chân từ tốn chậm rãi,tai đeo phone,khuôn mặt vẫn lạnh tanh,vô hồn như ngày nào. Đôi chân bỗng dừng lại,đôi mắt xanh lá cây từ từ đưa xuống….....NHìn người con gái đang nằm dưới sàn nhà.3s.Đúng 3s rồi ngước lên bước đi không nghoảnh lại.
Chỉ có điều,chàng trai ấy không biết rằng, chính thứ thuốc mà cậu tạo ra,đã được người cha “đáng kính” của cậu “ban tặng”cho người con gái ấy.
Định mở của bước vào phòng thì……
-Chào em trai- Là giọng nói của Khánh Bảo,Anh cùng cha khác mẹ của cậu,tuy lạnh lùng nhưng tùy lúc thích hợp.
-Chào Anh- giọng nói tuy có lạnh nhưng vẫn hạ giọng khi nói chuyện với anh,người mà cậu luôn xem là anh ruột.(nhưng Khánh Nam không biết,tưởng là anh ruột của mình)
-Khỏe chứ!
-Vẫn khỏe
-Ừ.em cẩn thận với ông ta đấy
-Vâng!
Nói xong Khánh Bảo bước đi và không một lần liếc nhìn cô gái đang nằm trên sàn dù chỉ một lần.

……………………………………
Phòng 118
Một người con trai thân hình cao ráo đang đứng lưng tựa vào thành cửa sổ,tai đeo phone đỏ,đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ.Căn phòng đen tối mịt mù,nhìn căn phòng cảm thấy ghê sợ,rùng rợn.Đôi bàn tay người con trai ấy khẽ sờ lên cửa sổ,ước gì được một lần được sờ vào thế giới bên ngoài.Rồi chợt……
…..Những giọt nước nặng nề từ trên trời rơi xuống,bóng lưng cô đơn ấy vẫn in sau trong giọt nước,cảm giác thật trống trải,cái hình ảnh một người phụ nữ đang mỉm cười nhìn cậu con trai dần dần biến mất trong không trung.Rồi một lần nữa,cậu lại nhớ mẹ cậu.người cậu yêu thương. Đôi chân nhanh chóng bước đi ra khỏi cửa,đi tới một căn phòng tối được nhưng cũng có những ánh sáng mập mờ từ những lồng kính chiếu ra. Trong đó, có một người phụ nữ tầm 40 tuổi, đang nằm trong đó, đôi môi khẽ cười nhẹ, đôi mắt xanh lá cây rất giống với người đối diện. Rồi trên gương mặt của người con trai ấy…… lại xuất hiện những giọt nước trong veo,từ từ rơi xuống chạm dất. Đôi tay yếu ớt khẽ sờ lên lồng kính,muốn đờ sờ vào khuôn mặt người phụ nữ kia,muốn ôm vào lòng. NHưng không được rồi,lại có vật cản rồi. Cậu muốn phá vỡ nó,phá vỡ cái vật cản quái quỷ này…..nhưng….chỉ sợ….người phụ nữ bên trong gặp nguy hiểm.
………Nhưng cậu đâu biết rằng….người phụ nữ bên trong….chỉ là giả tạo….
…..Còn người mà cậu thật sự yêu thương…..đã bỏ cậu đi từ 5 năm trước rồi….
Đôi chân chậm rãi bước đi,những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống làm ước cả chiếc áo sơ mi trắng,bước vào phòng đóng cửa lại…..khá mạnh…
Tiếng kêu ấy đã làm người con gái kia tỉnh giấc,đôi mắt khẽ động đậy,rồi từ từ đôi mắt màu xanh nước biển mở ra. Cô không biết rằng mình bị ngất mà chỉ nghỉ rằng mình đang ngủ thôi. Đứng dậy….và…Bước đi….
Đôi chân trần đi, dáng người nhỏ nhắn với bộ đồ giúp việc, mái tóc màu đỏ che gần nửa khuôn mặt. Phía trước là một người con trai dáng cao ráo,mái tóc màu bạch kim, mắt màu cà phê đang bước đến. Cô không nhìn anh dù chỉ 1s bước qua một cách vô tình, lạnh lẽo.
Mây lang thang……

Mây mang nhiều tâm sự
Gió rì rào….
Gió cứ đến rồi đi
Liệu 2 con người ấy có đến với nhau được hay không khi….
Người con trai biết rằng mẹ mình đã chết

Người con gái trong lòng thì chỉ có thù hận
Liệu chàng trai ấy có thể xóa bỏ thù hận trong lòng cô gái ấy được không.
và rồi tình yêu ấy liệu có xuất hiện, "Lạnh" con tim 2 người sao gần nhau quá mà lại "Lạnh" thế.........tình yêu liệu có sưởi ấm cho chúng cho 2 trái tim lạnh lẽo tìm được hơi ấm cho cuộc sống này không còn vô vị nữa.
Anh liệu có tìm được hạnh phúc cái giá nào phải trả cho 2 người "Tình yêu và thù hận" chọn cái gì vẫn còn là một bí ẩn................
Đọc chương sau nhé các bạn.
-----------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui