"Dế nhũi, muốn xuất gia thật sao? Bất quá dựa theo trao đổi công bằng của ngươi, hiện tại ngươi là người của ta! Nếu ngươi xuất gia, cũng phải trải qua sự đồng ý của ta!" Nụ cười yếu ớt làm nổi bật vẻ kiêu căng trên mặt, rõ ràng là một yêu nghiệt mà!
Nhìn khuôn mặt khiến người ta say mê này, đôi mắt của Lệ Ảnh Yên muốn nhảy ra từ trong hốc mắt, gần như sắp phun ra máu đấy!
Chết tiệt, súng mẹ(1) này so với nữ nhân còn yêu nghiệt hơn, nếu vung mấy bạt tai trên khuôn mặt tuấn dật này, có thể hủy dung hay không? !
Vừa nguyền rủa, đôi mắt đen bóng cũng đảo một cái.
"Hu..." Đột nhiên Lệ Ảnh Yên nhỏ nước mắt, giữ chặt vạt áo của y phục Tiêu Dung Diệp, bò dậy từ mặt đất.
Một bộ dáng đáng thương tội nghiệp, thật là chọc người yêu mến!
"Xuất gia? Công tử, ngươi muốn đuổi ta đi sao? Hu... Cẩu đản không cần! Công tử đừng bỏ lại ta! Hu!" Nàng luôn luôn kiêu ngạo, bây giờ lại sợ hãi giống như đứa nhỏ không có nhà để về.
"Aizz, aizz, ngươi... ngươi đừng khóc! Ta không nói muốn đuổi ngươi đi!" Tiêu Dung Diệp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hoa lê đái vũ của Lệ Ảnh Yên, không hiểu, thậm chí có chút phiền chán.
Tức giận nắm lấy tóc!
"Này, ngươi cũng đừng khóc nữa. Dế nhũi, ách, không đúng, cẩu đản!"
Chết tiệt, tên ngu như lừa này lại có thể kêu nàng là cẩu đản!
"Hu... Cẩu đản không có nhà, công tử cũng không cần ta nữa, Cẩu đản đi chết thôi, hu..."
Lệ Ảnh Yên càng khóc càng hung, không thể không nói, thật đúng là trời sinh đã có khả năng diễn xuất thiên phú! Lệ Ảnh Yên một bộ dáng khóc lóc, A Quân ở một bên nhìn đến lệ nóng sắp tràn ra, đồng thời khiến người qua đường như con thoi liên tiếp quay đầu!
"Ta nói ngươi giống như sắp biến bản công tử thành người khi dễ ngươi rồi!" Nói xong câu đó, thân thể to lớn liền ngồi xổm xuống, ôm Lệ Ảnh Yên gầy ốm vào lòng.
Trong nháy mắt thân thể hai người tiếp xúc, một trận long diên hương(2) quay chung quanh thân.
Ưm, nàng ngửi thấy hương vị ngọt ngào trên người tên này!
Lệ Ảnh Yên quen sống ở nơi lộn xộn bẩn thỉu, dùng cái mũi thính như chó nghiệp vụ không ngừng ngửi tới ngửi lui trên người Tiêu Dung Diệp!
"Ta nói cẩu đản này, ngươi có ngửi thấy gì không? Đều là mùi tanh tưởi trên người ngươi, chẳng lẽ còn muốn truyền nhiễm cho ta. Một lát tắm cho ta, sau ăn những món ngon, uống rượu ngon với ta, cuối cùng ngươi chờ cái chết tiến đến đi!" Cười ngượng ngùng, mang theo thương tiếc không dễ dàng phát giác!
Lệ Ảnh Yên nhìn nụ cười khiến người ta ấm áp như hoa lê bay xuống này, nội tâm ấm áp.
Khịt khịt mũi, dùng đôi mắt to đen bóng như trân châu trừng mắt nhìn Tiêu Dung Diệp.
"Ngươi một lòng muốn ta chết, chúng ta còn có thể chơi đùa sảng khoái sao?"
"Chơi đùa sảng khoái? Ha ha, cẩu đản, chơi đùa sảng khoái! Muốn một công tử như ta chơi đùa với một tiểu khất cái như ngươi! Con tôm, có phải ngươi bị đại hán kia dọa cho sốt cao rồi không?"
Nói xong, bàn tay liền sờ trán Lệ Ảnh Yên!
Ngón tay thon dài thoáng đưa qua trước mắt Lệ Ảnh Yên!
Oa, tên này quả thực là cực phẩm trong nam nhân, đến ngay cả ngón tay cũng xinh đẹp như vậy!
Nhìn ngón tay thon dài như là mật đường, càng thấy càng mê! Không tự giác há mồm cắn đầu ngón tay mềm nhũn này!
Mẹ nó, thực con mẹ nó mềm mại đó! Giống như một đại cô nương vậy!
Cảm giác đau đớn rõ ràng truyền từ ngón tay đến khắp thân thể, Tiêu Dung Diệp giống như là nổi điên đẩy cái miệng to như bồn máu kia ra!
"Trời ơi, người điên này!"
Chú ý:
(1) Súng mẹ: thuộc tính từ, có nghĩa là người đàn ông có hành động, hành vi, tâm lý, khuôn mặt nữ tính, súng mẹ thường được sử dụng để mô tả các chàng trai yếu đuối, quá giả tạo như một người phụ nữ.
(2) Long diên hương ở phương Tây, còn được gọi là hổ phách xám, là một màu xám hoặc đen xuất hiện vật liệu dễ cháy như sáp rắn, cá voi cản trở tiêu hóa. Long diên hương (Ambergris) được sản xuất có một hương vị ngọt ngào có màu đỏ duy nhất (tương tự như rượu isopropyl mùi), mặc dù bây giờ nó đã được thay thế phần lớn bởi các hóa chất tổng hợp, long diên hương và indole 3-methyl lịch sử chủ yếu được sử dụng như một loại nước hoa cố định đại lý hương liệu, có giá trị cao
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...