Lời nói Tư Đồ Lan Cẩn làm Ý phi xúc động, cũng khiến Tiêu Dung Diệp xúc động.
Từ trước đến nay Tiêu Dung Diệp đều cho rằng tiểu thư quan gia đều là một bộ dáng yếu đuối, mà Tư Đồ Lan Cẩn trước mắt, không chỉ có bề ngoài hoa lệ gọn gàng, càng khó có được, cũng càng làm người ta không nghĩ được nàng còn có một tấm lòng thiện lương.
Là hắn chưa từng có nhìn thẳng người nữ tử này sao? Hay là nữ tử này quả thật có sức quyến rũ, cứ như vậy hấp dẫn mình?
Đúng lúc vài người đều lâm vào trầm tư, tổng quản thái giám Lý Bảo Toàn hợp thời mở miệng bẩm báo, gọi trở về suy nghĩ của ba người.
"Bẩm Ý phi nương nương, tiệc tối đã chuẩn bị tốt, thỉnh ngài di giá đến Ngải Vãn Đình dùng bữa."
"Được, bản cung đã biết, chuẩn bị di giá!"
"Vâng" Tiếp đó mặt hướng ra ngoài, thét to nói: "Chuẩn bị liễn, Ý phi nương nương di giá Ngải Vãn Đình."
- - phân cách tuyến - -
Một bữa tối, ba người dùng coi như thuận lợi. Bởi vì Tiêu Dung Diệp tán thưởng câu nói vừa rồi của Tư Đồ Lan Cẩn, vì thế thái độ đối với nàng cũng thay đổi không ít. Thậm chí vào lúc Ý phi và Tư Đồ Lan Cẩn nói chuyện còn có thể nói vào vài câu.
Bữa tối tiến hành được hơn phân nửa, Ý phi chuyện trò vui vẻ nói chuyện lúc nhỏ của Tiêu Dung Diệp, làm cho Tư Đồ Lan Cẩn thường che mặt cười yếu ớt.
"Không nghĩ tới, lúc nhỏ Thần vương điện hạ lại nghịch ngợm như vậy."
"Đúng vậy, lúc hắn còn nhỏ, bản cung hao phí không ít tâm tư. Aizz, chỉ chớp mắt đã qua mấy năm."
"Nương nương phí tâm tư như vậy, Thần vương điện hạ nhất định không phụ ngài dốc lòng bồi dưỡng, nhất định sẽ có thành tựu."
Ý phi vụng trộm liếc nhìn vẻ mặt Tiêu Dung Diệp lạnh nhạt đang ngổi uống trà ở một bên, đáp lời nói qua: "Chỉ hy vọng như thế!"
Cứ như vậy, Ý phi vẫn chưa nhìn ra điều gì từ trong ánh mắt không xao động sóng nước của Tiêu Dung Diệp, giống như tất cả mọi chuyện đều không có quan hệ gì với hắn.
Đúng lúc mấy người nói chuyện vô cùng náo nhiệt, tổng quản thái giám Lý Bảo Toàn không thức thời tiến lên mở miệng nói: "Bẩm Ý phi nương nương, Duệ vương gia cầu kiến."
"Vĩ nhi? Hắn đột nhiên tới làm gì?" Con ngươi bình tĩnh của Ý phi suy nghĩ, dù sao Tiêu Dung Vĩ này không phải con của mình, huống chi hắn còn là con của Dung phi - đối thủ một mất một còn với mình, lần này cầu kiến là có chuyện gì?
"Cho hắn vào đi!"
"Vâng" Tiếp đó, Ý phi ra lệnh, Lý Bảo Toàn vội vàng đi hồi bẩm.
Không đến một lúc, vẻ mặt Tiêu Dung Vĩ lạnh nhạt thong dong bước tiếp bước vào Ngải Vân đình.
"Vĩ nhi bái kiến Ý phi nương nương, nguyện Ý phi nương nương Kim an."
"Vĩ nhi, đứng lên đi!" Ý phi thân thiết mở miệng nói qua, quay đầu, nói với thị nữ phía sau: "Đi thỉnh Duệ vương gia ngồi xuống."
"Vâng"
Tiêu Dung Vĩ theo hướng dẫn của thị nữ ngồi ở đối diện Ý phi, mà gã sai mặt Tiêu Dung Vĩ mang theo ở phía sau, không hợp thân phận cũng cùng nhau tiến vào ngải Vãn Đình, thậm chí gióng trống khua chiêng đứng ở phía sau Tiêu Dung Vĩ.
Nhìn vị khách không mời đột nhiên xuất hiện, vài người đều tò mò ngước mắt lên, Tiêu Dung Diệp tự nhiên cũng theo bản năng ngước mắt.
Nhưng vừa nhấc mắt, Tiêu Dung Diệp đột nhiên hít một hơi - -
Con tôm, hắn không nhìn lầm đi? Hắn, hắn, hắn lại có thể là Cẩu Đản!
Tiêu Dung Diệp không thể tin dụi dụi mắt, lại tập trung nhìn vào, quả nhiên là cặn bã không có tiết tháo kia.
‘Hắn’ làm thế nào trốn tới đây được? Chẳng lẽ thật sự giống như lời ‘hắn’, ‘hắn’ biết tuyệt kỹ độc môn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...