"Tư Đồ tiểu thư hữu lễ, mau mau bình thân!"
"Đa tạ Vương Gia." Tư Đồ Lan Cẩn nói xong, dè dặt ngước mắt, chống lại con ngươi màu đen trong veo như diệu thạch của Tiêu Dung Diệp, nhất thời bị đôi mắt mang theo lực lượng cường đại hấp dẫn.
Tư Đồ Lan Cẩn nàng tuyệt đối không nghĩ tới, thế gian quả thực có nam tử tuấn dật như tiên vậy! Thấy bề ngoài Tiêu Dung Diệp xuất chúng như thế, Tư Đồ Lan Cẩn không hề kiêng kị hâm mộ ở trong lòng, nếu nam tử như vậy có thể trở thành phu quân của mình, đây quả thực là phúc khí tu luyện mấy trăm năm.
"Lan Cẩn." Thấy Tư Đồ Lan Cẩn bị bề ngoài tuấn dật của con mình làm đánh mất tam hồn thất phách, Ý phi cao hứng từ tận đáy lòng, xem ra bà mối như bà làm được rất thành công.
"Ách, Ý phi nương nương."
Bởi vì vừa mới luống cuống, khuôn mặt nhỏ nhắn châu tròn ngọc sáng của Tư Đồ Lan Cẩn sớm xẩu hổ đỏ lên.
"Lan Cẩn, lần đầu con vào cung, nhất định còn chưa quen thuộc toàn bộ mọi thứ trong cung, nếu vậy bản cung để Diệp nhi mang con đi dạo xung quanh, được không?"
"Thần nữ sợ hãi, không dám làm phiền điện hạ!"
"Lan Cẩn, con nói gì vậy? Thân phụ con - Tư Đồ đại tướng quân vì An Nam quốc ta lập nhiều công lao hiển hách, tất nhiên nên là như người một nhà tương thân tương ái, làm gì phải khách khí như vậy. Huống chi hôm nay còn chưa tối, con theo Diệp nhi đi dạo, nói chuyện, giờ tuất canh ba, bản cung sai người gọi các con trở về, cứ quyết định như vậy đi!"
Nói xong, Ý phi không cho Tư Đồ Lan Cẩn cơ hội phản bác nữa, xoay người nói với Tiêu Dung Diệp: "Diệp nhi, Lan Cẩn lần đầu vào cung, con mang nàng đi dạo xung quanh đi!"
Thấy thân mẫu mình nói như vậy, Tiêu Dung Diệp không cự tuyệt được, chỉ có thể kiên trì đáp ứng.
- - phân cách tuyến - -
Thời gian hoàng hôn, từng tầng ánh sáng, từng đợt tơ vàng tản ta bóng dáng nhỏ vụn, loang lổ mở rộng xuống tạo thành một quanh cảnh đẹp mắt.
Ánh sáng chiếu tới phía sau núi, lộ ra khe hở làm nổi bật thân mình Tiêu Dung Diệp và Tư Đồ Lan Cẩn, nhìn từ đằng xa, dáng hai người lại phối hợp hài hòa như vậy.
Tư Đồ Lan Cẩn cúi đầu đi theo phía sau Tiêu Dung Diệp, nghiễm nhiên một bộ dáng nương tử vâng lệnh nghe theo.
"Tư Đồ tiểu thư, có am hiểu tài nghệ nào không?" Ở phía trước ngẩng đầu bước đi, Tiêu Dung Diệp bưng một bộ dáng lạnh nhạt, dùng giọng nói đầy từ tính mở miệng chất vấn.
"Ách." Đang suy nghĩ chuyện tình cảm của mình, Tư Đồ Lan Cẩn hoàn toàn không chú ý tới bậc thềm dưới chân, đột nhiên nghe thấy Tiêu Dung Diệp mở miệng hỏi nàng, bản thân càng vội vàng đến loạn tay loạn chân, thân thể không ổn định liền té xuống bậc thềm.
Còn chưa kịp hô đau, thân mình Tư Đồ Lan Cẩn liền ngã vào trong một cái ôm cực nóng.
Nhàn nhạt nâng đôi mắt sáng lên, khuôn mặt tuấn tú kiêu căng đầy thâm thúy của Tiêu Dung Diệp liền ánh vào trong mắt Tư Đồ Lan Cẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không khỏi đỏ hồng một mảng.
"Tư Đồ tiểu thư, ngươi có khỏe không?"
Giữ chặt thắt lưng Tư Đồ Lan Cẩn, Tiêu Dung Diệp mở miệng hỏi, giọng nói nhàn nhạt gợn sóng, lại khiến tâm Tư Đồ Lan Cẩn không khống chế được mà đập loạn.
"A, thực xin lỗi, vừa rồi ta không chú ý tới bậc thềm dưới chân."
"Không sao, Tư Đồ tiểu thư không có việc gì là tốt rồi."
Buông bàn tay đang giữ chặt Tư Đồ Lan Cẩn ra, Tiêu Dung Diệp chỉnh sửa lại bản thân, mở miệng lần nữa nói: "Bậc thềm Ngự Hoa Viên nhiều năm không tu sửa, Tư Đồ tiểu thư suýt nữa ngã bị thương, Dung Diệp thay mặt hoàng thất tạ lỗi với Tư Đồ tiểu thư."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...