Lệ Ảnh Yên trong lúc hoảng loạn, thuận miệng nói ra một câu kia 'Có mùi chân thối không?'
"Chậm đã!" Tiêu Dung Diệp ra lệnh một tiếng, mấy hạ nhân buông Lệ Ảnh Yên ra, ào ào lui qua một bên!
Quả nhiên, lời nói Lệ Ảnh Yên vẫn rất hiệu quả, thấy Tiêu Dung Diệp đuổi mấy người hầu đi rồi, nàng hơi mừng thầm ở trong lòng.
Lẳng lặng suy tư một phen, Tiêu Dung Diệp nâng chân thon dài lên, bước chân vững vàng ở trong phòng tuần tra một vòng. Tiếp đó, đi đến trước mặt Lệ Ảnh Yên, nhíu mày rậm đẹp, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn kỹ Lệ Ảnh Yên thật lâu, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Quả thật, bổn vương không ngửi được mùi chân thối ở trong phòng bổn vương, xem ra, chuyện này là bổn vương hiểu lầm ngươi!"
"Đúng vậy, Cẩu Đản có mùi chân thối nồng nặc, mà trong phòng ngài, không mùi chân thối, chuyện này nói rõ không phải Cẩu Đản làm, cho nên, ngài thật là oan uổng Cẩu Đản!"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên bày ra vẻ đáng thương tội nghiệp, lông mày thanh tú đều nhăn lại một chỗ, bộ dáng cực kỳ đáng yêu!
"Được rồi, đừng bày ra bộ dáng bồn nôn kia cho bổn vương, so với đàn kiến đông nghìn nghịt khiến người chán ghét kia! Thật sự là hết cách với ngươi!"
“Không phải, vương gia, ngài oan uổng Cẩu Đản, Cẩu Đản nháy mắt ra hiệu với ngài còn không được sao? Bất quá nói đi phải nói lại, Cẩu Đản thật đúng là muốn cảm tạ ngài sao có thể có một cái mũi còn thính hơn cả cảnh khuyển(1), giúp Cẩu Đản rửa nhục!"
"Cái gì? Ngươi dám nói mũi của bổn vương là cảnh khuyển?"
"A! ?" Nghe được giọng nói chất vấn của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên chợt bừng tỉnh, bản thân giống như nói sai rồi, vì thế liền râu ông nọ cắm cằm bà kia giải thích nói: "Không phải, không phải như thế, vương gia, ý Cẩu Đản là khen cái mũi ngài rất thính, còn bưu hãn hơn cảnh khuyển!"
"Hả?" Giọng mũi khinh miệt mang theo vài tia khiêu khích, mày kiếm đen dày sắc bén cùng nhau nhướng lên!
"Á, không đúng, không đúng, vương gia, là cảnh khuyển không bưu hãn bằng ngài!"
Lệ Ảnh Yên lại không có ý tốt giải thích, đầu Tiêu Dung Diệp nghe đến hỗn loạn, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn vì thế liền mở miệng đánh gãy lời nói của nàng.
"Coi như quên đi, ngươi đừng giải thích nữa, tóm lại, ở trong mắt Cẩu Đản ngài, bổn vương chính là một vị thần chó là được rồi!"
"Ây da, vương gia nói rất đúng, Cẩu Đản chính là ý tứ kia, ngài quả thực chính là Hạo Thiên Khuyển của Nhị lang thần Dương Tiễn, cái mũi này rất thính đấy!"
"Hừ?" Khinh thường hừ nhẹ lại tràn ra từ môi mỏng của Tiêu Dung Diệp, khiến Lệ Ảnh Yên theo bản năng sợ run một chút.
"Không phải, không phải, vương gia, gần đây Cẩu Đản có phần giống như đi vào cõi thần tiên, nói chuyện có chút thần kinh thô, ngài đừng đoán mò, Cẩu Đản chính là đơn thuần sùng bái người, quả thực là phục sát đất!"
"Được rồi được rồi, ngươi cũng đừng nói, nói nữa liền nói ta đến thế giới tây phương cực lạc đi! Còn có, bổn vương chỉ đơn thuần là người, không phải thần, ngươi cũng đừng làm một ít chủ nghĩa sùng bái của mình, tâng bốc bổn vương cao lớn hơn nữa!"
Tiếp đó, xoay người sang chỗ khác, nói với A Quân: "Đi tìm một gian phòng cho bổn vương, về phần nơi này..." Tiêu Dung Diệp kéo dài âm cuối một chút, xoay người nhìn thoáng qua Lệ Ảnh Yên, sau đó nhàn nhạt nói: "Liền giao cho ngươi thu dọn sửa sang lại, Cẩu Đản!"
Chú thích:
(1) Cảnh khuyển: chó cảnh sát, nhưng là truyện xuyên không nên Dung để nguyên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...