Thánh chỉ đã hạ, nhiều người có chức vị đi đến.
Lệ Ảnh Yên bị đội mũ danh hào Uyển Dư công chúa, bất đắc dĩ vào Dục Tú cung.
Tường đỏ ngói xanh, Dục Tú cung tráng lệ, dọc theo hành lang trồng cây quế khéo léo.
Không chỗ nào không hiện ra vẻ xa hoa tao nhã của hoàng thất.
Lệ Ảnh Yên bởi vì sinh non, tạm thời không thể ngủ lại, hoàng thượng liền cho mười mấy nô tỳ thái giám đi theo chăm sóc như hình với bóng, điều này liền khiến cho Tiêu Dung Diệp lui tới với nàng càng trở nên khó khăn.
Nửa đêm, Tiêu Dung Diệp thật sự rất nhớ Lệ Ảnh Yên, trằn trọc nằm ở trên giường không yên, khó có thể nghỉ ngơi, nhớ nàng giống như trở thành một phần trong cuộc sống.
Nghĩ hiện tại trên danh nghĩa Lệ Ảnh Yên là muội muội của mình, hắn cũng không tiện đi gặp nàng.
Nhưng càng ép buộc cưỡng chế như vậy, càng làm cho hắn càng nhớ đến Lệ Ảnh Yên.
Càng nghĩ, Tiêu Dung Diệp như là kiến bò trên chảo nóng, sao mới gần một ngày không gặp liền lâu như là cách một năm vậy chứ.
Tiêu Dung Diệp kìm nén khó chịu đến mức vội vàng xuống giường.
Hắn muốn vào cung gặp Tiểu Cẩu Đản của hắn, lập tức ngay lập tức, bằng không, hắn rất khó cam đoan bản thân có bị nỗi khổ nhớ nhung khó có thể chịu được này hành hạ đến chết không?
Vội vàng mặc y phục vào, tiện tay kéo một cái áo khoác qua, Tiêu Dung Diệp liền bước nhanh ra phòng.
Đêm có chút lạnh lẽo, hơi ẩm sương sớm nhàn nhạt lây dính luồng không khí lạnh thanh u.
Lệ Ảnh Yên núp ở trong giường, nhìn giường trang trí đẹp đẽ, bố cục trong phòng tinh xảo, nhưng nàng lại không ngủ được.
So sánh tương đối cung điện hoa mỹ như thế, hình như nàng càng thích bố trí đơn giản của Dịch Đình hơn.
Có lẽ nơi đó đã tồn tại dấu vết của nam tử mình yêu mến, khiến nàng đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác nhà.
Nhà, vừa nghĩ đến đây, đầu quả tim của Lệ Ảnh Yên run lên.
Nước mắt không khỏi "tách, tách" rơi xuống, giờ phút này Lệ Ảnh Yên không muốn thừa nhận bản thân yếu ớt, nhưng không có Tiêu Dung Diệp ở đây, nàng sẽ cảm giác bản thân giống như một cỗ xác chết biết đi.
Nàng thật sự, thật sự rất nhớ Tiêu Dung Diệp.
Lệ Ảnh Yên không khỏi thì thào tự nói - -
"Nam cặn bã đáng chết, nam cặn bã thối tha, đồ siêu lừa đảo, vì sao cả một ngày còn không qua đây nhìn ta? Kẻ lừa đảo, đồ siêu lừa đảo..."
Đang lúc Lệ Ảnh Yên - tiểu nữ tử này oán giận, ngoài cửa vang lên tiếng dài giọng bẩm báo của đám thái giám giữ cửa - -
"Bẩm Uyển Dư công chúa điện hạ, Lộ thái y xin vào bắt mạch!"
Bắt mạch? Đã hơn nửa đêm? Ăn thuốc súng gì vậy?
Nghĩ, Lệ Ảnh Yên không khỏi nhíu mi nổi lên nghi ngờ.
Nhưng giây lát liền hiện ra linh quang.
Tiêu Dung Diệp, nam cặn bã đáng chết, nhất định là hắn!
Nghĩ vậy, Lệ Ảnh Yên liền hoan hô nhảy nhót đứng lên.
"Mời Lộ thái y tiến vào!"
Vốn Lệ Ảnh Yên đã tính toán nằm ngủ, nhưng Lộ Lệ này đột nhiên đến thăm, trong đó tất nhiên có mờ ám.
Nghĩ đến nhất định là Tiêu Dung Diệp cải trang theo Lộ Lệ tới đây, Lệ Ảnh Yên sớm hưng phấn tới cực điểm, nháy mắt hoàn toàn không có mệt mỏi.
"Két - -" một tiếng, cửa phòng bị mở ra.
Lộ Lệ bước tiếp bước chân đi đến, quả nhiên phía sau đi theo một tùy tùng che khuôn mặt.
"Các ngươi đều đi xuống đi, không có phân phó của bản công chúa, đều không cho tiến vào!"
Sắc mặt Lệ Ảnh Yên bình tĩnh phân phó, nhóm người hầu cũng liền vui vẻ nhận lời.
Đợi sau khi nhóm người hầu hoàn toàn tránh đi, Lệ Ảnh Yên gần như vui vẻ lao xuống giường, liền nhào tới thân hình cao to phía sau Lộ Lệ.
Thấy Lệ Ảnh Yên như là một con ngựa hoang vui vẻ chạy tới, Tiêu Dung Diệp vội vàng ôm lấy thân mình bé bỏng của nàng ở trong ngực.
"Tiểu Cẩu Đản, thật sự thật sự rất nhớ nàng!"
Tiêu Dung Diệp ôm Lệ Ảnh Yên vào trong ngực, dùng chóp mũi xinh đẹp cọ xát cái mũi xinh xắn của nàng.
Trong nháy mắt vừa mới chạm vào, Tiêu Dung Diệp liền nhe răng trợn mắt thống khổ rên lên một tiếng - -
"A... Ưm... Đau quá! Buông ra!"
"Buông ra? Vì sao phải buông ra? Nói mau, chàng có lỗi hay không?"
Lệ Ảnh Yên như là một con báo con, gắt gao lôi kéo khuôn mặt tuấn dật của Tiêu Dung Diệp.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn làm mình nhớ thương, Lệ Ảnh Yên như là kéo lò xo, gắt gao lôi kéo, trực tiếp bóp vặn đến khi biến hình.
"Vi phu oan uổng, nương tử, không biết vi phu sai ở đâu?"
Vốn bản thân nhớ tiểu nữ cặn bã này đến tê tâm liệt phế, ruột gan đứt từng khúc, sao bây giờ tiểu nữ cặn bã này như là muốn ăn thịt người nhéo lỗ tai mình chứ?
"Mẹ nó, chàng lại có thể không biết bản thân sai ở đâu? Tội thêm một bậc!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên càng thêm dùng lực lôi kéo khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp sang hai bên.
"Ưm... Ta thật sự không biết sai lầm ở đâu? Nàng nói với ta đi, ít nhất để ta chết cũng rõ ràng một chút chứ!"
Nghe được Tiêu Dung Diệp vẩy đuôi mừng chủ như là chó nhỏ, Lệ Ảnh Yên mới căm giận bất bình chớ có lên tiếng nói - -
"Nói đến thăm ta mà bây giờ mới đến, đây là một tội!"
"Đi thăm ta thời gian quá muộn, chậm trễ ta hẹn hò với Chu Công, đây là tội thứ hai!"
"Chàng - nam cặn bã đáng chết, lại có thể không biết bản thân sai ở đâu, đây là tội thứ ba!"
"Đến đây đã là ba tội trở lên, chàng nói ta có nên phạt chàng hay không?"
"Phạt, phải phạt, hơn nữa phải phạt nặng! Uyển Dư công... Thần vương phi!"
Lộ Lệ ở một bên nhìn trò hay hồi lâu, vội vàng nói chen vào.
Không cẩn thận gọi một câu "Uyển Dư công chúa", liền thấy Tiêu Dung Diệp vội vàng cho bản thân một ánh mắt ác độc, mà khuôn mặt tuấn tú kinh thế hãi tục còn đỏ sậm cứt chó hơn cả gan heo.
Nghĩ đến đây, Lộ Lệ vội vàng ngừng nói.
Nhưng mà Lộ Lệ có thể mở miệng đen, còn không phải do Tiêu Dung Diệp sao!
Nam cặn bã thối đáng chết không biết xấu hổ kia lại cứ luôn đeo bám dai dẳng để mình dẫn hắn đi tìm Lệ Ảnh Yên, làm chậm trễ chuyện tốt hắn chuẩn bị khiêng thương lên chiến trường.
Không chỉ có như thế, tìm Lệ Ảnh Yên thì thôi đi, còn tìm lý do sứt sẹo lại thêm không tiết tháo xem mạch lúc nửa đêm này, nam cặn bã cuối cùng vẫn là nam cặn bã, không tiết tháo chính là cha ruột mẹ ruột của hắn
"Câm miệng, nam cặn bã họ Lộ, ngươi không nói chuyện, ta sẽ không coi ngươi như câm điếc đâu!"
"Sao lại nói chuyện như vậy với Lộ thần y? Nói nam cặn bã thì hẳn là chàng mới đúng!"
Nghe được Tiêu Dung Diệp nổi giận một tiếng, rống to với Lộ Lệ, Lệ Ảnh Yên vội vàng không đồng ý.
Đưa tay, nâng khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Dung Diệp, vội vàng xoay về phía mình.
"Nam cặn bã đáng chết, sau này nói chuyện với Lộ thần y khách khí một chút, đây là cha nuôi tương lai của con chúng ta đó!"
"Gì?"
Nghe được Lệ Ảnh Yên nói như vậy, Tiêu Dung Diệp vội vàng không đồng ý, kinh ngạc trên mặt hoàn toàn khắc sâu vào ba đạo hắc tuyến
"Cẩu Đản, nàng thật tính toán để Lộ Lệ thối này làm cha nuôi của con chúng ta sao?"
"Ừ hừ, hắn mà làm cha nuôi con chúng ta, nhất định sẽ là hái hoa tặc phóng túng nhất thế giới đấy!"
"Đúng, Thần vương phi nói rất đúng. Tiêu tứ gia, con của ngài nhất định sẽ trò giỏi hơn thầy, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, vỗ cha ruột như ngươi ở trên bờ cát."
Lộ Lệ nghe được lời nói của Lệ Ảnh Yên liền khoái trá quyết định nhận thức con của bọn họ, xem bản thân là cha nuôi, Lộ Lệ cười đến rơi hết hàm răng. (mình ko hề dịch sai, tác giả thật sự ghi như vậy =.=!)
Tiêu Dung Diệp, ngươi - nam cặn bã đáng chết, cho giả bộ với lão tử, lão tử sẽ gieo họa cho con ngươi.
Nghĩ đến sau này mình có thể diễu võ dương oai đạp lên tôn nghiêm của Tiêu Dung Diệp, Lộ Lệ gần như vui như một đứa bé được ăn kẹo.
"Không được, Cẩu Đản, ta không đồng ý, ta không thể để Lộ Lệ này độc hại con của chúng ta được!"
"Câm miệng, nếu không chàng tìm người khác sinh cho chàng, lão nương không hầu hạ nữa!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên liền vòng hai tay trước ngực, một bộ dáng tảng đá vừa hôi lại thối trong hầm cầu.
Nghe được lời nói uy hiếp của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Dung Diệp vội vàng luống cuống tay chân.
"Đừng mà, ta sai lầm rồi còn không được sao? Để hắn nhận đi, vậy là được rồi chứ gì?"
Nghe được lời nói chịu thua của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên vừa lòng gật gật đầu.
"Ừ hừ, vậy còn không sai biệt lắm! Nhưng mà Lộ thần y, con của ngài cũng phải nhận ta và Tiêu Dung Diệp - nam cặn bã đáng chết làm cha mẹ!"
"Gì?"
Vốn Lộ Lệ còn đang hưng phấn, lại bởi vì những lời này của Lệ Ảnh Yên, suýt nữa ho ra máu.
"Không đúng, Thần vương phi, đừng náo loạn với ta, ta đây..."
"Câm miệng, ngươi hoặc là tuân thủ, hoặc là từ chối, không có con đường thứ ba để chọn đâu! Lời nói của Cẩu Đản, ta đều vâng theo mà không hề thắc mắc, ngươi cũng phải vâng theo, nếu không ta liền phế đi..."
"Được được được, ta vâng theo, còn không được sao!"
Lộ Lệ thật sợ Tiêu Dung Diệp chặt đứt gốc rễ của mình, bằng không cũng sẽ không thể làm chó săn, nghe theo lời hắn ta.
Nghe được Lộ Lệ đáp ứng, Lệ Ảnh Yên ở bên cạnh vừa lòng gật gật đầu.
Thấy Lệ Ảnh Yên vừa lòng như vậy, Tiêu Dung Diệp tự nhiên biết tiểu nữ cặn bã này có mờ ám.
Lộ Lệ đáng chết và Diên nhi đó giày vò nhau một trận, Lệ Ảnh Yên tự nhiên là nên mượn cớ vì tỷ muội tốt của mình, đào hố làm phụ thân cho Lộ Lệ.
"Coi như nam cặn bã họ Lộ ngươi thức thời!"
Tiêu Dung Diệp căm giận bất bình nói xong, mới chuyển thân mình về phía Lệ Ảnh Yên, vẻ mặt thâm thúy nhìn nàng không dời chút nào.
"Bảo bối, ta giúp nàng thu phục nam cặn bã họ Lộ này, có phải nàng nên thưởng cho ta cái gì không?"
Nghe Tiêu Dung Diệp nói như vậy, Lệ Ảnh Yên lập tức đỏ mặt xấu hổ.
"Chàng nằm mơ đi, nam cặn bã đáng chết!"
Trải qua suy nghĩ cặn kẽ từ tối hôm qua cho tới hôm nay, Lệ Ảnh Yên cảm thấy, cho dù lúc trước bọn họ là huynh muội thì sao, bọn họ yêu nhau, vì sao phải để ý ánh mắt bên ngoài mà tổn thương nhau?
Không quan tâm đến ánh mắt thế tục, dám yêu dám hận mới là tính cách nên có của Lệ Ảnh Yên nàng mới đúng!
Nàng yêu Tiêu Dung Diệp, điểm ấy, nàng rất khẳng định.
Mặc kệ tiếng xấu lan xa, để tiếng xấu muôn đời, dù như thế nào, nàng yêu hắn, sẽ không bởi vì ràng buộc huyết thống mà ngừng lại.
Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên vẫn lựa chọn cùng nhau sóng vai nắm tay với hắn, đi đối mặt với tất cả khiêu chiến chưa biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...