Bất đắc dĩ, Lệ Ảnh Yên tranh chấp không bằng Tiêu Dung Diệp, đành phải nhận mệnh thỏa mãn yêu cầu vô lý này của hắn. Sau khi Tiêu Dung Diệp "thoải mái vặn vẹo", liền thấy Lệ Ảnh Yên muốn nôn vật dơ bẩn kia ra.
Khóe môi Tiêu Dung Diệp chứa một chút ý cười xấu xa tiến lên, vỗ sau lưng của nàng, lầm bầm nói qua.
"Không có việc gì, bảo bối, đã nói thứ này không bẩn, ngược lại nàng nên cảm tạ ta, đến già thì nàng sẽ cải lão hoàn đồng!"
Nghe lời nói không tiết tháo này của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên tức giận đến đầu như muốn nổ tung.
Hất bàn tay to hắn khẽ vuốt sau lưng mình ra, mắt hạnh trợn to nhìn Tiêu Dung Diệp.
"Đặc biệt cải lão hoàn đồng đúng không? Mẹ nó, lão nương sớm muộn gì cũng phải ép khô 'Tinh Tử' của chàng, cho chàng mau già yếu!"
Lệ Ảnh Yên không chút khách khí nói qua, một đôi mắt hận không thể giống như dao găm cắt hắn mấy đao.
"Ép khô ta hả? Tốt, như vậy, ta đem toàn bộ 'Kinh tử.' của ta cống hiến cho nàng, nàng liền phụ trách đưa ta một đám đứa nhỏ đáng yêu, như vậy chúng ta liền công bằng, đúng không?"
"Nằm mơ, lão nương tính sinh đứa nhỏ trong bụng xong, lão nương liền muốn dẫn nó đi lừa gạt giang hồ. Ta mới không cần hài tử của ta làm cái gì mà cha truyền con nối, thừa kế nghiệp cha, làm nam cặn bã không tiết tháo kế tiếp đâu! Ta muốn để nó trở thành kẻ lừa đảo xấu nhất trên đời, oa ha ha!"
Nghĩ đến tương lai đứa nhỏ của mình sẽ là một siêu lừa đảo đội trời đạp đất, trong lòng Lệ Ảnh Yên cũng chầm chậm ước mơ.
"Bốp." một tiếng, Tiêu Dung Diệp tức giận cho cái trán nàng một cú hạt dẻ lớn.
"Mẹ nó, nữ cặn bã đáng chết, lại có thể muốn bắt đứa nhỏ của lão tử đi làm một du côn lưu manh, thậm chí muốn phong lưu thành tánh đi lừa gạt."
"Vì phồn thịnh con cháu cho một tộc họ Tiêu chúng ta, đứa nhỏ phải đi theo ta. Về phần nàng, đàng hoàng tử tế làm Thần vương phi của nàng, nếu đại gia ta may mắn làm hoàng thượng, ta có thể mở lòng từ bi cho nàng làm '*' phi, bằng không, trực tiếp đày nàng vào lãnh cung, xem nàng còn độc hại hài tử của ta như thế nào."
Nói đến vấn đề đứa nhỏ, Tiêu Dung Diệp có thể tức tức oai oai nói ra một đống lớn lời không hay, miệng giống như phá la, hoàn toàn dừng lại không được.
"Mẹ nó, đứa nhỏ là do lão nương sinh, dựa vào cái gì mà đi theo chàng?"
"Đây đặc biệt là con lão tử, không đi theo ta, đi theo khất cái tới đầu phố xin cơm thối ư?"
"Đúng, lão nương thà rằng để đứa nhỏ đi theo khất cái xin cơm thối, cũng không đi theo chàng - người cha không có tiết tháo này!"
"Cái gì? Có dũng khí thì nàng lặp lại lần nữa đi!"
"Lão nương mệt mỏi, dựa vào cái gì lặp lại lần nữa cho chàng nghe!"
Lệ Ảnh Yên tức tức oai oai đối phó với Tiêu Dung Diệp, giống như chọi gà, chẳng phân biệt được đối đáp với nhau.
"Mẹ nó, nữ cặn bã đáng chết, hài tử là của ta!"
"Phóng p, hài tử là của ta mới đúng, nam cặn bã không tiết tháo, đi thỉ đi!"
"Người phóng p là nàng mới đúng, không có ta gieo giống, làm sao có thể có đứa nhỏ?"
"Hắc hắc, đại ca, vậy chàng có thể sai lầm rồi, lão nương ta tự giao phối, thế nào hả?"
"Lời lẽ sai trái, hoang đường. Câm miệng đi, nữ cặn bã đáng chết!"
"Thế nào, nói không lại ta, muốn ta câm miệng hả? Ta cứ không câm, chàng giả b cái gì?"
"Thực xin lỗi, đại tỷ, ta không có b, đây ý chỉ nữ nhân các nàng có mới đúng!"
Tiêu Dung Diệp kéo công phu mồm mép lên, cũng không bại bởi bất luận kẻ nào, trọng yếu nhất là hắn cũng không muốn thua Lệ Ảnh Yên - nữ cặn bã đáng chết này.
"Không cần cường điệu với ta, chàng có cái *, nhưng lại thực cứng!"
Mẹ cầu, nói lão nương như vậy, vậy lão nương cũng không quan tâm mở rộng lời thô tục ra, ngược lại tiết tháo của mình đã bị phá bỏ gần hết, không sợ lại bể thành cặn bã.
"Đúng vậy, ta quả thật có *, hơn nữa thực cứng! Thế nào? Tiểu Cẩu Đản, biết nó đã cứng rắn sao?"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp cười xấu xa, cái loại gợn sóng trêu chọc này giống như lúc trước, nhảy vọt lên trên mặt.
Thấy thân thể hắn tiến dần dần về phía mình, trong lòng Lệ Ảnh Yên đột nhiên vọt lên một loại dự cảm không tốt.
"Chàng, chàng...chàng muốn làm gì?"
"Làm gì? *. Cứng rắn, nàng nói nên làm gì?"
Đôi mắt tối đen, lửa cháy mãnh liệt tàn sát bừa bãi càng thêm lợi hại, giống như muốn châm lửa thân mình bé bỏng của Lệ Ảnh Yên vậy.
"Biến, mau cách ta xa một chút, lão nương vừa làm xong cho chàng, sao chàng đặc biệt còn được một tấc lại muốn tiến một thước hả?"
Nghĩ tới vừa rồi, bản thân đã làm một lần khoa trương lại giả tạo, hiện tại hắn lại có thể thối tha, không biết xấu hổ cầu hoan.
Thật đúng là đặc biệt ngựa mà.
"Mẹ nó, vì sao ta muốn làm nàng lớn bụng chứ? Hiện tại tốt rồi, đến làm chuyện này cũng phải nhẫn nhịn nữa!"
Nghĩ tới vì đứa nhỏ ở trong bụng tiểu nữ tử cặn bã này nên mình không thể tận hứng làm đến nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa, trong lòng Tiêu Dung Diệp liền cực kỳ buồn.
"Phóng p, may mắn lão nương mang thai, bằng không mỗi ngày đều làm 108 kiểu, ta đặc biệt đều có thể bị hủy xương cốt rồi!"
Lệ Ảnh Yên tức giận cãi lại, nàng thiếu ai, nợ ai rồi hả? Để hắn chạm vào mình, mỗi ngày đổi tư thế không nói, lại có thể còn muốn không tiết tháo có thai đứa nhỏ của hắn.
Lệ Ảnh Yên cảm thấy bản thân giống như coi tiền như rác vậy!
Vừa làm giường nô vừa làm mẹ, xử lý chuyện vặt cho ăn. Đây đặc biệt sao, bản thân thành thần mã rồi hả?
"Sợ tổn thương tới đứa bé, hay ta dùng nhựa cao su vạn năng dán nàng lại thật chặt, sau đó tiếp tục làm!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền cười lớn ra tiếng, trên mặt tuấn dật, cười to trong sáng càng chói mắt.
Nhưng một màn cười anh tuấn này nhìn ở trong mắt Lệ Ảnh Yên chính là một bộ mặt cứt chó, khiến nàng hận không thể muốn đá mạnh một cước cho đến nát bươm.
"Mẹ cầu, nam cặn bã đáng chết, chờ lão nương lâm bồn xong, thế nào ta cũng phải ép buộc vật không rõ ràng gì đó của chàng đến chết!"
"Thật sự?"
Nghe được Lệ Ảnh Yên nói như vậy, Tiêu Dung Diệp lập tức liền vui mừng đến nở hoa.
Nữ cặn bã đáng chết lại có thể đáp ứng bản thân, muốn đâm mạnh đến chết sao? Oa ha ha.
Nghĩ đến, Tiêu Dung Diệp tựa như mua pháo chúc mừng, vì cuộc sống 'Tính' Phúc sau này mà vui mừng khôn xiết.
"Thật em gái chàng á? Không phải chàng còn muốn tám đứa trẻ sao? Vậy phỏng chừng, một năm chàng chỉ có thể chạm vào ta một lần thôi!"
Lệ Ảnh Yên bày ra bộ dáng đáng thương, ánh mắt khổ sở động lòng người giống như mang theo ý cười.
"Không sinh, sinh đứa nhỏ này xong, đánh chết cũng không sinh bảy đứa còn lại, bằng không ta có thể nghẹn điên tiểu huynh đệ của mình rồi!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp lại nhiệt liệt khó nhịn lấn đến gần Lệ Ảnh Yên.
"Giúp ta làm một lần nữa, sau đó ta cam đoan trước khi nàng sinh đứa nhỏ, tuyệt đối không chạm vào nàng!"
Tiêu Dung Diệp quẫn bách sờ sờ mũi, thống khổ nhìn tiết khố chống lên căn lều nhỏ.
"Tiếp nữa ư?"
"Ừ, lần cuối cùng, nàng cởi ra, tiểu Cẩu Đản, ta yêu nàng!"
- - phân cách tuyến - -
Ngày kế, trời mới vừa sáng, một vị khách không mời mà đến tựa như thiên thần giáng xuống, đi tới Bích Tiêu cung.
Ý phi vừa mới rửa mặt xong, đang búi tóc ở bàn trang điểm bên kia, liền nghe thấy thái giám ở bên ngoài cửa bẩm báo - -
"Khởi bẩm nương nương, Thần vương điện hạ cầu kiến?"
"Diệp nhi?"
Ý phi đang chải tóc của mình, động tác chải tóc hơi dừng lại, sáng sớm như vậy, sao nó lại đến đây? Đã xảy ra chuyện gì ư?
"Cho nó đi vào."
Chiếm được gật đầu của Ý phi, thái giám vội vàng chắp tay thi lễ, để Tiêu Dung Diệp vào chính đường.
"Diệp nhi sao vậy. Sớm như vậy đã đến gặp bản cung? Tối hôm nay chính là đại hôn của con, có phải con muốn đổi ý, không muốn cưới thị nữ thấp hèn kia không?"
Ý phi vươn ngón tay sơn màu đỏ lam ra, chậm rãi vỗ về chơi đùa miếng bảo thạch màu xanh trên ngón tay mình.
Màu lam hoà lẫn với ngón tay dài và nhẫn, càng tôn lên vẻ cao quý của Ý phi, giống như đây là Thần Tiên nương nương, ung dung hoa quý, tao nhã mà không thể xâm phạm.
"Mẫu phi quen nói đùa, nhi thần lập tức sẽ đại hôn, sao có thể đột nhiên đổi ý chứ? Lần này nhi thần đến đây, đơn giản là có một chuyện muốn xin hỏi ngài!"
Mắt ưng của Tiêu Dung Diệp sáng lòe lòe như hắc diệu thạch, lướt qua một tia giảo hoạt.
Trên mặt tuấn dật phi phàm, môi mỏng nhếch thành một độ cong sắc bén.
"A? Có việc hỏi bản cung? Bản cung thật đúng là bị chấn kinh đó. Không nghĩ hỏi đến ý tứ bản cung về chuyện đại hôn, nhưng Thần vương điện hạ vì chuyện khác mà lại tự mình chạy tới Bích Tiêu cung một chuyến sao!"
Ý phi âm dương quái khí nói qua, hiển nhiên là không vừa lòng hắn, trước đó ở sau lưng mình định sẵn hôn sự với thị nữ thấp hèn kia. Đã quên mất bà, ném bà lên chín tầng mây, trực tiếp đến hỏi ông ta - người có quyền lực nhất thiên hạ!
Nghe được ý tứ châm chọc rõ ràng này của Ý phi, Tiêu Dung Diệp giận quá hóa cười, cánh môi nhàn nhạt chứa một chút gợn sóng đẹp mắt.
"Mẫu phi, chuyện nhi thần có thể hỏi ngài, tự nhiên là có liên quan với ngài. Ta nghĩ chắc chuyện hai đêm trước, ngài phái người đi Dịch Đình ám sát vương phi tương lai của ta, có phải nên cho nhi thần một lời giải thích không?"
Nghe được Tiêu Dung Diệp lạnh nhạt bình tĩnh nói chuyện như vậy, Ý phi nhất thời liền chột dạ.
Nhưng không nghĩ Tiêu Dung Diệp biết được cái gì. Bà vẫn làm bộ không biết nổi giận gầm nhẹ một tiếng - -
"Làm càn, ngươi - đồ bất hiếu này, dám dùng lời nói bất hiếu như thế để vu oan bản cung!"
"Vu oan ngài? A, mẫu phi, trong lòng ngài rõ ràng nhất, ngài đã làm chuyện gì, vẻ mặt của ngài hoàn toàn đã bán đứng ngài. Kỳ thực lúc Cẩu Đản nói với ta là ngài phái người ám sát nàng, ta còn là nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy biểu cảm kích động như vậy của ngài, xem ra hết thảy cũng không phải là gió thổi nhà trống!"
Tiêu Dung Diệp cười chói lọi một cái, thật là tà mị, tiếp đó gằn từng tiếng - -
"Cho dù ngài nhìn Cẩu Đản không thuận mắt như thế nào thì nàng cũng sắp là thê tử kết tóc của ta, là con dâu ngài. Hiện tại nàng đã mang cốt nhục của ta, nếu ngài lại sử dụng một ít thủ đoạn hạ lưu với nàng, đừng nói vì sao người nhi tử này trở mặt!"
- - - - - - - -
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
☆,
Editor: Hoàng Dung
Bất đắc dĩ, Lệ Ảnh Yên tranh chấp không bằng Tiêu Dung Diệp, đành phải nhận mệnh thỏa mãn yêu cầu vô lý này của hắn. Sau khi Tiêu Dung Diệp "thoải mái vặn vẹo", liền thấy Lệ Ảnh Yên muốn nôn vật dơ bẩn kia ra.
Khóe môi Tiêu Dung Diệp chứa một chút ý cười xấu xa tiến lên, vỗ sau lưng của nàng, lầm bầm nói qua.
"Không có việc gì, bảo bối, đã nói thứ này không bẩn, ngược lại nàng nên cảm tạ ta, đến già thì nàng sẽ cải lão hoàn đồng!"
Nghe lời nói không tiết tháo này của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên tức giận đến đầu như muốn nổ tung.
Hất bàn tay to hắn khẽ vuốt sau lưng mình ra, mắt hạnh trợn to nhìn Tiêu Dung Diệp.
"Đặc biệt cải lão hoàn đồng đúng không? Mẹ nó, lão nương sớm muộn gì cũng phải ép khô 'Tinh Tử' của chàng, cho chàng mau già yếu!"
Lệ Ảnh Yên không chút khách khí nói qua, một đôi mắt hận không thể giống như dao găm cắt hắn mấy đao.
"Ép khô ta hả? Tốt, như vậy, ta đem toàn bộ 'Kinh tử.' của ta cống hiến cho nàng, nàng liền phụ trách đưa ta một đám đứa nhỏ đáng yêu, như vậy chúng ta liền công bằng, đúng không?"
"Nằm mơ, lão nương tính sinh đứa nhỏ trong bụng xong, lão nương liền muốn dẫn nó đi lừa gạt giang hồ. Ta mới không cần hài tử của ta làm cái gì mà cha truyền con nối, thừa kế nghiệp cha, làm nam cặn bã không tiết tháo kế tiếp đâu! Ta muốn để nó trở thành kẻ lừa đảo xấu nhất trên đời, oa ha ha!"
Nghĩ đến tương lai đứa nhỏ của mình sẽ là một siêu lừa đảo đội trời đạp đất, trong lòng Lệ Ảnh Yên cũng chầm chậm ước mơ.
"Bốp." một tiếng, Tiêu Dung Diệp tức giận cho cái trán nàng một cú hạt dẻ lớn.
"Mẹ nó, nữ cặn bã đáng chết, lại có thể muốn bắt đứa nhỏ của lão tử đi làm một du côn lưu manh, thậm chí muốn phong lưu thành tánh đi lừa gạt."
"Vì phồn thịnh con cháu cho một tộc họ Tiêu chúng ta, đứa nhỏ phải đi theo ta. Về phần nàng, đàng hoàng tử tế làm Thần vương phi của nàng, nếu đại gia ta may mắn làm hoàng thượng, ta có thể mở lòng từ bi cho nàng làm '*' phi, bằng không, trực tiếp đày nàng vào lãnh cung, xem nàng còn độc hại hài tử của ta như thế nào."
Nói đến vấn đề đứa nhỏ, Tiêu Dung Diệp có thể tức tức oai oai nói ra một đống lớn lời không hay, miệng giống như phá la, hoàn toàn dừng lại không được.
"Mẹ nó, đứa nhỏ là do lão nương sinh, dựa vào cái gì mà đi theo chàng?"
"Đây đặc biệt là con lão tử, không đi theo ta, đi theo khất cái tới đầu phố xin cơm thối ư?"
"Đúng, lão nương thà rằng để đứa nhỏ đi theo khất cái xin cơm thối, cũng không đi theo chàng - người cha không có tiết tháo này!"
"Cái gì? Có dũng khí thì nàng lặp lại lần nữa đi!"
"Lão nương mệt mỏi, dựa vào cái gì lặp lại lần nữa cho chàng nghe!"
Lệ Ảnh Yên tức tức oai oai đối phó với Tiêu Dung Diệp, giống như chọi gà, chẳng phân biệt được đối đáp với nhau.
"Mẹ nó, nữ cặn bã đáng chết, hài tử là của ta!"
"Phóng p, hài tử là của ta mới đúng, nam cặn bã không tiết tháo, đi thỉ đi!"
"Người phóng p là nàng mới đúng, không có ta gieo giống, làm sao có thể có đứa nhỏ?"
"Hắc hắc, đại ca, vậy chàng có thể sai lầm rồi, lão nương ta tự giao phối, thế nào hả?"
"Lời lẽ sai trái, hoang đường. Câm miệng đi, nữ cặn bã đáng chết!"
"Thế nào, nói không lại ta, muốn ta câm miệng hả? Ta cứ không câm, chàng giả b cái gì?"
"Thực xin lỗi, đại tỷ, ta không có b, đây ý chỉ nữ nhân các nàng có mới đúng!"
Tiêu Dung Diệp kéo công phu mồm mép lên, cũng không bại bởi bất luận kẻ nào, trọng yếu nhất là hắn cũng không muốn thua Lệ Ảnh Yên - nữ cặn bã đáng chết này.
"Không cần cường điệu với ta, chàng có cái *, nhưng lại thực cứng!"
Mẹ cầu, nói lão nương như vậy, vậy lão nương cũng không quan tâm mở rộng lời thô tục ra, ngược lại tiết tháo của mình đã bị phá bỏ gần hết, không sợ lại bể thành cặn bã.
"Đúng vậy, ta quả thật có *, hơn nữa thực cứng! Thế nào? Tiểu Cẩu Đản, biết nó đã cứng rắn sao?"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp cười xấu xa, cái loại gợn sóng trêu chọc này giống như lúc trước, nhảy vọt lên trên mặt.
Thấy thân thể hắn tiến dần dần về phía mình, trong lòng Lệ Ảnh Yên đột nhiên vọt lên một loại dự cảm không tốt.
"Chàng, chàng...chàng muốn làm gì?"
"Làm gì? *. Cứng rắn, nàng nói nên làm gì?"
Đôi mắt tối đen, lửa cháy mãnh liệt tàn sát bừa bãi càng thêm lợi hại, giống như muốn châm lửa thân mình bé bỏng của Lệ Ảnh Yên vậy.
"Biến, mau cách ta xa một chút, lão nương vừa làm xong cho chàng, sao chàng đặc biệt còn được một tấc lại muốn tiến một thước hả?"
Nghĩ tới vừa rồi, bản thân đã làm một lần khoa trương lại giả tạo, hiện tại hắn lại có thể thối tha, không biết xấu hổ cầu hoan.
Thật đúng là đặc biệt ngựa mà.
"Mẹ nó, vì sao ta muốn làm nàng lớn bụng chứ? Hiện tại tốt rồi, đến làm chuyện này cũng phải nhẫn nhịn nữa!"
Nghĩ tới vì đứa nhỏ ở trong bụng tiểu nữ tử cặn bã này nên mình không thể tận hứng làm đến nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa, trong lòng Tiêu Dung Diệp liền cực kỳ buồn.
"Phóng p, may mắn lão nương mang thai, bằng không mỗi ngày đều làm 108 kiểu, ta đặc biệt đều có thể bị hủy xương cốt rồi!"
Lệ Ảnh Yên tức giận cãi lại, nàng thiếu ai, nợ ai rồi hả? Để hắn chạm vào mình, mỗi ngày đổi tư thế không nói, lại có thể còn muốn không tiết tháo có thai đứa nhỏ của hắn.
Lệ Ảnh Yên cảm thấy bản thân giống như coi tiền như rác vậy!
Vừa làm giường nô vừa làm mẹ, xử lý chuyện vặt cho ăn. Đây đặc biệt sao, bản thân thành thần mã rồi hả?
"Sợ tổn thương tới đứa bé, hay ta dùng nhựa cao su vạn năng dán nàng lại thật chặt, sau đó tiếp tục làm!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp liền cười lớn ra tiếng, trên mặt tuấn dật, cười to trong sáng càng chói mắt.
Nhưng một màn cười anh tuấn này nhìn ở trong mắt Lệ Ảnh Yên chính là một bộ mặt cứt chó, khiến nàng hận không thể muốn đá mạnh một cước cho đến nát bươm.
"Mẹ cầu, nam cặn bã đáng chết, chờ lão nương lâm bồn xong, thế nào ta cũng phải ép buộc vật không rõ ràng gì đó của chàng đến chết!"
"Thật sự?"
Nghe được Lệ Ảnh Yên nói như vậy, Tiêu Dung Diệp lập tức liền vui mừng đến nở hoa.
Nữ cặn bã đáng chết lại có thể đáp ứng bản thân, muốn đâm mạnh đến chết sao? Oa ha ha.
Nghĩ đến, Tiêu Dung Diệp tựa như mua pháo chúc mừng, vì cuộc sống 'Tính' Phúc sau này mà vui mừng khôn xiết.
"Thật em gái chàng á? Không phải chàng còn muốn tám đứa trẻ sao? Vậy phỏng chừng, một năm chàng chỉ có thể chạm vào ta một lần thôi!"
Lệ Ảnh Yên bày ra bộ dáng đáng thương, ánh mắt khổ sở động lòng người giống như mang theo ý cười.
"Không sinh, sinh đứa nhỏ này xong, đánh chết cũng không sinh bảy đứa còn lại, bằng không ta có thể nghẹn điên tiểu huynh đệ của mình rồi!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp lại nhiệt liệt khó nhịn lấn đến gần Lệ Ảnh Yên.
"Giúp ta làm một lần nữa, sau đó ta cam đoan trước khi nàng sinh đứa nhỏ, tuyệt đối không chạm vào nàng!"
Tiêu Dung Diệp quẫn bách sờ sờ mũi, thống khổ nhìn tiết khố chống lên căn lều nhỏ.
"Tiếp nữa ư?"
"Ừ, lần cuối cùng, nàng cởi ra, tiểu Cẩu Đản, ta yêu nàng!"
- - phân cách tuyến - -
Ngày kế, trời mới vừa sáng, một vị khách không mời mà đến tựa như thiên thần giáng xuống, đi tới Bích Tiêu cung.
Ý phi vừa mới rửa mặt xong, đang búi tóc ở bàn trang điểm bên kia, liền nghe thấy thái giám ở bên ngoài cửa bẩm báo - -
"Khởi bẩm nương nương, Thần vương điện hạ cầu kiến?"
"Diệp nhi?"
Ý phi đang chải tóc của mình, động tác chải tóc hơi dừng lại, sáng sớm như vậy, sao nó lại đến đây? Đã xảy ra chuyện gì ư?
"Cho nó đi vào."
Chiếm được gật đầu của Ý phi, thái giám vội vàng chắp tay thi lễ, để Tiêu Dung Diệp vào chính đường.
"Diệp nhi sao vậy. Sớm như vậy đã đến gặp bản cung? Tối hôm nay chính là đại hôn của con, có phải con muốn đổi ý, không muốn cưới thị nữ thấp hèn kia không?"
Ý phi vươn ngón tay sơn màu đỏ lam ra, chậm rãi vỗ về chơi đùa miếng bảo thạch màu xanh trên ngón tay mình.
Màu lam hoà lẫn với ngón tay dài và nhẫn, càng tôn lên vẻ cao quý của Ý phi, giống như đây là Thần Tiên nương nương, ung dung hoa quý, tao nhã mà không thể xâm phạm.
"Mẫu phi quen nói đùa, nhi thần lập tức sẽ đại hôn, sao có thể đột nhiên đổi ý chứ? Lần này nhi thần đến đây, đơn giản là có một chuyện muốn xin hỏi ngài!"
Mắt ưng của Tiêu Dung Diệp sáng lòe lòe như hắc diệu thạch, lướt qua một tia giảo hoạt.
Trên mặt tuấn dật phi phàm, môi mỏng nhếch thành một độ cong sắc bén.
"A? Có việc hỏi bản cung? Bản cung thật đúng là bị chấn kinh đó. Không nghĩ hỏi đến ý tứ bản cung về chuyện đại hôn, nhưng Thần vương điện hạ vì chuyện khác mà lại tự mình chạy tới Bích Tiêu cung một chuyến sao!"
Ý phi âm dương quái khí nói qua, hiển nhiên là không vừa lòng hắn, trước đó ở sau lưng mình định sẵn hôn sự với thị nữ thấp hèn kia. Đã quên mất bà, ném bà lên chín tầng mây, trực tiếp đến hỏi ông ta - người có quyền lực nhất thiên hạ!
Nghe được ý tứ châm chọc rõ ràng này của Ý phi, Tiêu Dung Diệp giận quá hóa cười, cánh môi nhàn nhạt chứa một chút gợn sóng đẹp mắt.
"Mẫu phi, chuyện nhi thần có thể hỏi ngài, tự nhiên là có liên quan với ngài. Ta nghĩ chắc chuyện hai đêm trước, ngài phái người đi Dịch Đình ám sát vương phi tương lai của ta, có phải nên cho nhi thần một lời giải thích không?"
Nghe được Tiêu Dung Diệp lạnh nhạt bình tĩnh nói chuyện như vậy, Ý phi nhất thời liền chột dạ.
Nhưng không nghĩ Tiêu Dung Diệp biết được cái gì. Bà vẫn làm bộ không biết nổi giận gầm nhẹ một tiếng - -
"Làm càn, ngươi - đồ bất hiếu này, dám dùng lời nói bất hiếu như thế để vu oan bản cung!"
"Vu oan ngài? A, mẫu phi, trong lòng ngài rõ ràng nhất, ngài đã làm chuyện gì, vẻ mặt của ngài hoàn toàn đã bán đứng ngài. Kỳ thực lúc Cẩu Đản nói với ta là ngài phái người ám sát nàng, ta còn là nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy biểu cảm kích động như vậy của ngài, xem ra hết thảy cũng không phải là gió thổi nhà trống!"
Tiêu Dung Diệp cười chói lọi một cái, thật là tà mị, tiếp đó gằn từng tiếng - -
"Cho dù ngài nhìn Cẩu Đản không thuận mắt như thế nào thì nàng cũng sắp là thê tử kết tóc của ta, là con dâu ngài. Hiện tại nàng đã mang cốt nhục của ta, nếu ngài lại sử dụng một ít thủ đoạn hạ lưu với nàng, đừng nói vì sao người nhi tử này trở mặt!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...