Thấy ánh mắt nóng rực của hắn giống như lúc nãy, Lệ Ảnh Yên lập tức khẩn trương.
"Muốn làm gì? Đương nhiên là làm nàng rồi! Vừa rồi chỉ là đùa giỡn, nói diễn trò trước, kế tiếp phải làm cái gì, tiểu Cẩu Đản của ta, nàng không rõ ràng sao?"
Tiêu Dung Diệp một bộ mặt dày mày dạn nói qua lời nói thô tục, bởi vì chưa tiêu tán tình dục, tiếng nói có chút đê mê từ tính, thâm thúy làm cho người ta nghe xong đều có thể hoài thai! (mình ko ghi sai, chính xác là hoài thai đó ợ =.=)
"Rõ ràng em gái ngươi, ta cảnh cáo ngươi, đừng lặp lại, bằng không ta liền đá nát bươm bảo bối của ngươi!"
Lệ Ảnh Yên bị lời nói của Tiêu Dung Diệp nghẹn đến hộc máu, cũng không thể không nói ra lời nói không có tiết tháo này.
Nàng đã có thể ba hoa với Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên ta đương nhiên không thể kém hơn ngươi, bằng không liền có lỗi với danh hiệu "nữ cặn bã" ngươi ban cho ta rồi!
Thấy Lệ Ảnh Yên chu cái miệng nhỏ nhắn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nói chuyện, Tiêu Dung Diệp đã muốn cường hôn cái miệng nhỏ nhắn không an phận này.
"A, phải không? Vẫn muốn hủy tiểu đệ của ta, nói như vậy, nàng vốn định vì ta sinh hạ đứa bé rồi hả?"
"Bệnh thần kinh, ta nói có phải đầu ngươi bị kẹp cửa rồi không? Sao đến loại chuyện này cũng có thể nghĩ đến đời sau của ngươi."
Lệ Ảnh Yên thật sự sắp bị nam cặn bã này chọc giận đến đầu óc thành một đống nhão nhoét rồi, không tiết tháo đến điểm cuối, tiếp tục lưu manh nói qua - -
"Nếu ngươi thật muốn sinh đứa nhỏ, ta đề nghị ngươi tìm Tư Đồ Lan Cẩn kia đi, để nàng ta sinh hạ cho ngươi mười đứa, tám đứa nhỏ. Sau đó dùng dây thừng cột một đám trẻ con lên như chó nhỏ, rồi kéo ra ngoài đi dạo, nhất định có khí phách như lão quan, vậy người làm cha như ngươi cũng rất có khí thế!"
Tức giận nói xong một hơi, Lệ Ảnh Yên lập tức mệt đến mức giống như mất đi hơi thở, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn nhưng bản thân mắng xong thật sự rất vui.
Có thể mắng đến đời sau của hắn, đạo hạnh không tiết tháo của Lệ Ảnh Yên nàng cũng đã tu hành đến trình độ nhất định.
"Ừ, ý tưởng không tệ, nhưng ta không tính tìm Lan Cẩn sinh cho ta, dùng nàng có sẵn ở đây, không phải rất tốt sao?"
Tiêu Dung Diệp tỏ vẻ rất tán thành với ý tưởng của Lệ Ảnh Yên, gật gật đầu nói quanh co mấy vòng liền trở lại trên người Lệ Ảnh Yên. Phải nói, mình thật đúng là để mắt tới nữ cặn bã này, tính cùng nhau sinh đứa nhỏ với nàng, cũng chuẩn bị xong kế hoạch tạo người rồi.
Oa ha ha, mình thật là trúng tà độc của nữ siêu lừa đảo này ư?
Lý trí Tiêu Dung Diệp không nhịn được chất vấn vấn đề này ở trong lòng hắn một lần lại một lần.
"Sinh đứa nhỏ với ngươi? Xuân Thu Đại Mộng(1) cái gì?"
Lệ Ảnh Yên buồn cười nói qua, nàng thật đúng là cảm thấy nam cặn bã này đã không có thuốc nào cứu được. Bản thân rõ ràng đã có vương phi, lại không muốn sinh đứa nhỏ với vương phi của hắn, ngược lại tìm nàng - một nữ cặn bã đại lường gạt sinh đứa nhỏ, cảm giác giống như chơi đùa ở ranh giới khai quốc.
"Lại nói, nếu ta thật sinh đứa nhỏ cho ngươi, Cẩu Đản ta thật đúng là sợ chết không có chỗ chôn. Mẫu thân giả đoan trang của ngươi, đánh chết cũng sẽ không thể thừa nhận đứa nhỏ do khất cái sinh ra. Huống chi ta dám khẳng định, dù không danh không phận sinh đứa nhỏ cho ngươi, sau khi ta bị đánh chết, đứa nhỏ của Cẩu Đản ta và nam cặn bã họ Tiêu ngươi cũng sẽ không thể được nhập vào phần mộ tổ tiên của Tiêu gia ngươi. Cho nên, vì tránh cho bi kịch phát sinh, ngoan, đừng lôi kéo ta sinh đứa nhỏ cho ngươi nữa."
Lệ Ảnh Yên nửa đùa nói qua, nhưng đây thật đúng là lời nàng muốn nói, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m nàng thật sự không thể sinh đứa nhỏ cho hắn. Mặc kệ trước kia bọn họ phát sinh quan hệ gì, chỉ cần thân phận Lệ Ảnh Yên nàng là khất cái, toàn bộ hoàng thất đều không thể dung hạ được nàng. Cho nên trước tiên, bọn họ nên giữ một khoảng cách, đối với ai cũng tốt!
"Nói cái gì đấy? Nàng là nữ nhân của ta, sinh đứa nhỏ cho Tiêu Dung Diệp ta là đương nhiên. Còn nữa, vì sao nàng phải để ý ánh mắt của những người khác? Chỉ cần nàng bằng lòng, ta có thể đi giải thích với mẫu phi!"
Tiêu Dung Diệp có nề nếp nói qua, đáy mắt toàn là vẻ chắc chắn, nghiêm túc giống như nói với cô nương trong lòng mình vậy.
Thấy lời nói của Tiêu Dung Diệp không mang theo một tia giả dối, tâm Lệ Ảnh Yên "Lộp bộp" ngẩn ra, hình như là lỡ một nhịp đập, sau đó liền không nghe tiếng tim đập tiếp theo
Gần như trong nháy mắt, Lệ Ảnh Yên liền áp chế tình cảm không rõ ở trong đáy lòng, một bộ dáng nghiêm trang tiếp tục nói với Tiêu Dung Diệp - -
"Nhưng ta không đồng ý, trừ phi ngươi giết ta. Nếu không, ta vĩnh viễn không có khả năng bởi vì ngươi mà thay đổi ước nguyện ban đầu!"
Tâm Lệ Ảnh Yên giống như ăn đòn cân sắt, đánh chết cũng không thể nghe theo Tiêu Dung Diệp hắn. Nếu hắn thế nào cũng phải bức mình đến không thể thở được, nàng không để ý dùng chết đi áp chế hắn.
"Cho dù chết cũng không đồng ý vì ta mà thay đổi cái gì. A, ta thật đúng là đánh giá cao địa vị của mình ở trong lòng nàng!"
Đột nhiên, Tiêu Dung Diệp lạnh lùng cười nhạo một tiếng, trong đáy lòng tự nhiên nảy sinh hơi thở lạnh lẽo. Vốn trong lòng hắn còn một tia may mắn duy nhất, xem ra, nữ cặn bã này muốn cường ngạnh kéo đứt một tia may mắn duy nhất này của hắn rồi. Giờ phút này, hắn thật đúng là thực vật hoang vắng còn tồn tại duy nhất trong sa mạc vậy.
"Tùy ngươi nghĩ như thế nào!"
Không biết vì sao, tâm Lệ Ảnh Yên cũng bị nhéo đau một trận, cảm giác đau này xuất phát từ nội tâm của nàng, khiến nàng không thể hô hấp.
Nhưng đã quyết định, Lệ Ảnh Yên nàng liền kiên quyết không cho phép bản thân mềm lòng với hắn, nếu không hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn nàng không dám nghĩ thêm.
"Nói với ta, vậy có phải nàng đồng ý thay đổi vì Hoắc Thiếu Nghi không? Hoặc là khi còn sống, nàng muốn sinh con, chăm lo việc nhà cho hắn ta?"
Không biết vì sao, chỉ cần khi nghĩ đến nàng không chịu vì mình mà gỡ gánh nặng xuống, hắn sẽ nghĩ tới vẻ mặt khác thường vì Hoắc Thiếu Nghi của nàng.
Cho nên, hắn thật muốn biết địa vị Hoắc Thiếu Nghi trong lòng nàng!
"Ta đã nói rồi, ta và hắn không có chút quan hệ gì!"
"Ta không tin!"
Lại nghe được Lệ Ảnh Yên gạt bỏ quan hệ của nàng và Hoắc Thiếu Nghi, Tiêu Dung Diệp theo bản năng mở miệng bạo rống cắt đứt nàng.
Hắn không tin "Yên Nhi" kia là gió thổi nhà trống, chỉ cần là người sáng suốt đều sẽ hiểu rõ, đó là xưng hô của nam tử đối với nữ nhân mình yêu mến.
Chính Tiêu Dung Diệp hắn đà điểu không đồng ý tin tưởng sự thật này thôi!
Đang lúc hai người giương cung bạt kiếm, từ xa truyền đến thanh âm rải rác nho nhỏ của cung nhân rời giường.
Ngẫu nhiên có vài cung nhân xuất hiện, chỉ vào hai bóng dáng cách đó không xa bàn tán.
(1) Xuân Thu Đại Mộng: có nghĩa là ý tưởng không thực tế. Các bạn có thể tìm hiểu thêm trên google, câu nói này xuất phát từ thời Xuân Thu chiến quốc (từ năm 722-481, trước công nguyên)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...