Nữ Biên Kịch Vô Tình Gia Nhập Group Chat Tiên Môn


Chỉ là miệng dao găm lòng đậu hũ, có chút không nỡ buông bỏ thể diện là sư phụ của đạo sĩ trong thiên hạ mà thôi.


Nhìn thấy Thiếu Ngôn phụ họa, Dịch Trần không nhịn được cười nhẹ, đang định nói thêm gì đó thì một cái tên có phần xa lạ đột nhiên xuất hiện.


[Kiếm Tôn] Ám Sóc: Ngươi đúng là khôn ngoan, bát diện linh lung, ngay cả dưa muối lâu năm cũng có thể nói được.


Ủa?

Dịch Trần có chút kinh ngạc, người đóng vai "Ám Sóc" đã mất tích rất lâu rồi, ngoài ngày đầu tiên cô vào nhóm, sau đó Dịch Trần không bao giờ gặp lại nàng ta nữa.


Trong thời gian này, Dịch Trần cũng không ít lần phàn nàn rằng nhóm C ngữ này bắt chước quá chi tiết, chẳng lẽ bế quan là thực sự phải mười mấy ngày không lên Phi Vân sao? Sự hy sinh này quá thảm khốc rồi!

[Tiểu tiên nữ] Tiểu Nhất: Đạo hữu Ám Sóc xuất quan rồi sao?

Nữ tử mặc trang phục tuyết trắng chậm rãi ngồi xuống, phất tay áo phủi bụi, một tay cầm chén trà đưa lên môi, lạnh lùng ngẩng đầu lên.


"Không tệ.


Tâm cảnh đột phá không giống như đột phá cảnh giới, bế quan vài ngày là đủ.

"

"Nhưng là ngươi, rõ ràng đang trò chuyện vui vẻ, sao còn giấu đầu hở đuôi?"

Dịch Trần vội vàng củng cố lại thiết lập nhân vật của mình, cô cũng không cố tình nhấn mạnh thân phận tiểu tiên nữ, mà là tập trung vào thiết lập “không ra khỏi cửa" của mình.


Dù sao trước đây nghịch ngợm còn có thể hô hào một câu mình là tiểu tiên nữ, nhưng tuổi tác của cô thực sự không thể chống đỡ được việc cứ lặp đi lặp lại làm nũng nói mình là tiểu tiên nữ.


Dù sao thì danh hiệu tiểu tiên nữ này cũng treo lơ lửng, Ám Sóc chắc chắn có thể nhìn thấy mà!

Dịch Trần cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc ép Khiêm Hanh đổi tên cho mình, nhưng Khiêm Hanh lại cắn chặt răng nói rằng danh hiệu được chọn ra sau khi bỏ phiếu, hơn nữa không thể thay đổi.


Khiêm Hanh còn nói, nếu Dịch Trần nhất quyết phải đổi tên thì phải thuyết phục từng vị đại lão trong nhóm, đồng thời phải làm tròn logic.


Nếu trong số họ có một người không đồng ý thì không có gì để bàn nữa, ai bảo cô nghịch ngợm trước mặt mọi người chứ?

Dịch Trần nghĩ đến mấy vị đại lão trong nhóm có vẻ như mắc chứng cưỡng chế hoàn hảo, tỉ mỉ đến từng chi tiết trong thiết lập nhân vật, trong nháy mắt đã lặng lẽ sợ hãi.



Không chọc nổi, không chọc nổi.


"Không thể ra ngoài?"

Ám Sóc hơi nhíu mày, nước trà trong tách trong vắt, phản chiếu một khuôn mặt đẹp đến sắc bén: "Đây là vì sao? Có người bức hại ngươi sao?"

Nói đến đây, Ám Sóc vô thức đưa tay sờ vào thanh kiếm đeo bên hông, Thanh Hoài ngồi bên cạnh nàng ta cảm nhận được kiếm khí, nhíu mày phất tay áo nói: "Hỏi chuyện thì hỏi chuyện, đừng động thủ, Lĩnh Hải Cô Quang của ngươi đã mười năm chưa từng ra khỏi vỏ rồi.

"

Ám Sóc thu tay lại, ánh mắt lạnh lùng liếc về phía Thanh Hoài, đôi môi hơi tái nhợt mím lại, từng chữ thốt ra cũng mang theo ý lạnh không thể xóa nhòa: "Cô Quang không hề gỉ sét.

"

Ý tứ trong lời nói là có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.


Thanh Hoài còn chưa kịp nói gì, Tử Hoa ngồi bên kia Thanh Hoài đã giơ tay xoa xoa mắt, hít mũi thật mạnh, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Cô Quang thật đáng thương, ở bên một tảng băng, tảng băng còn mắng nó là hung khí giết người.

"

Ám Sóc: "! "

Dịch Trần: "! "

Đứa trẻ hư đừng có khơi chuyện không đâu! Vất vả lắm mới hòa giải được có biết không!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận