Nữ Biên Kịch Vô Tình Gia Nhập Group Chat Tiên Môn


Dịch Trần có chút ngẩn ngơ nhìn màn hình phát sáng, nhất thời có cảm giác mơ hồ không biết hôm nay là ngày nào.

Cô chỉ đơn giản nói ra nỗi buồn thoáng qua của mình nhưng lại nhận được câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

[Thánh Hiền] Thời Thiên: Tiểu Nhất đạo hữu, tu đạo thanh tịnh, không biết năm tháng là bao.

Lòng ngươi có cảm giác cô đơn, đây không phải là lỗi do đạo tâm không vững.

[Y Tiên] Tố Vấn: Nếu có hai ba người tri kỷ, cũng đủ để an ủi cả đời, nếu một người cảm thấy không thể tiếp tục, không bằng quay đầu nhìn lại những người vấn đạo cùng tiến bên cạnh.

[Đạo chủ] Thiếu Ngôn: Đúng vậy.

Dịch Trần cảm thấy hốc mắt hơi ươn ướt, tầm nhìn cũng có chút mơ hồ, nhưng cô không kìm được mỉm cười.

Có người quan tâm đến cô.

Có thể từ một lời phàn nàn ẩn dụ của cô mà đọc ra được vết nứt trong lòng cô, những người này dường như thật sự có rãnh nước trong tim, có thể phản chiếu cả non sông vạn dặm, cũng có thể phản chiếu sự trống rỗng của đạo tâm.


Nhưng mà, cô chỉ là một người không có chí lớn, chỉ muốn ăn không ngồi rồi chờ chết mà thôi.

Ừm...!Nói thẳng như vậy không được, phải văn vẻ, phải giống tiểu tiên nữ.

Dịch Trần vừa cười vừa gõ câu nói của Nhan Chân Khanh lên màn hình, khéo léo bày tỏ nguyện vọng ở nhà không ra khỏi cửa.

[Tiểu tiên nữ] Tiểu Nhất: Suốt đời không có chí lớn, chỉ mong năm tháng dài lâu, cầu được lòng tự tại, ngắm hoa lại nở.

Mọi người yên tâm, cả đời này của ta chỉ mong môn cách lưu thủy, thập niên vô kiều.

(*)

(*) Đại ý là mong không thể ra khỏi cửa, trạch cả đời trong nhà

Dịch Trần rất nhanh đã trở nên thân thiết với những người trong nhóm chat này.

Hình ảnh của cô trên mạng không giống với ngoài đời thực, Dịch Trần ngoài đời luôn khiến người khác lầm tưởng là người ít nói và trầm tính, ít ai biết rằng cô thực ra là một cô gái hoạt bát và hướng ngoại.


Tính cách này sau khi gặp được những người bạn hợp tính đã bộc phát không thể kiểm soát.

[Dược Thần] Tử Hoa: Tiểu Nhất này, ta nói cho ngươi biết, trà Tĩnh Niệm mà Thiếu Ngôn dùng Mai Thượng Tuyết để pha là tuyệt nhất hồng trần, ngươi không uống được thật sự rất đáng tiếc.

Nhưng không sao, ta có thể pha cho ngươi xem!

[Tiểu tiên nữ] Tiểu Nhất: …

Đứa nhóc nghịch ngợm nào thế này, thôi thì đánh chết luôn đi.

Nói là vậy nhưng Dịch Trần tự thấy tuổi tâm lý của mình không còn nhỏ nữa, chiều chuộng một coser đóng vai dễ thương ngọt ngào cũng không có gì không ổn, lời nói không tránh khỏi mang theo chút cưng chiều.

[Tiểu tiên nữ] Tiểu Nhất: Đúng là tiếc thật, nhưng chỗ của ta cũng có không ít đồ ăn thức uống, nếu ngươi… nếu ngươi phi thăng, ta nhất định sẽ dẫn ngươi đi ăn khắp năm châu bốn bể, tuyệt đối không nói hai lời.

[Dược Thần] Tử Hoa: Thật sao?!

Dịch Trần sau khi trà trộn vào nhóm vài ngày đã làm cho phong cách của nhóm cổ phong cao cấp này trở nên lệch lạc, đều học theo cô dùng "ngươi" và "ta", cách dùng từ cũng theo kiểu bạch thoại.

Một số người tuân thủ quy củ hơn thì không tránh khỏi có chút không quen, lúc này có người không vui lên tiếng.

[Nghi Sư] Nguyên Cơ: Người cầu tiên vấn đạo sao có thể coi trọng dục vọng ăn uống chứ?

Tính cách của Nguyên Cơ nghiêm cẩn, lại coi trọng quy củ, nhưng Dịch Trần đã nhìn thấu vẻ ngoài của vị tiên trưởng này, bên dưới lớp vỏ ngoài nghiêm trang của đối phương là một trái tim nóng như than hồng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận