Nữ Bác Sĩ Của Ảnh Đế


Cung Mộc Nghi cùng với Lục Cảnh Bắc ngủ lại cạnh đống lửa bên trong hang động.

Cũng may cô lấy được không ít củi nên đến nửa đêm trời trở lạnh vẫn còn than hồng ấm áp từ đống lửa đã tàn bớt.

“Ừm, Lục Cảnh Bắc…Tôi có chút khó chịu…” Nửa đêm đang ngủ Cung Mộc Nghi đột nhiên đi tới bên cạnh Lục Cảnh Bắc lay lay người anh nói.

Đầu tiên hai người nằm đối diện nhau có đống lửa ở giữa.

Cũng ngại nam nữ khác biệt nên hai người vẫn giữ khoảng cách lịch sự.

Chỉ là lúc này Cung Mộc Nghi cảm thấy cả người khó chịu nên mới tìm tới bên cạnh Lục Cảnh Bắc tìm kiếm sự giúp đỡ.

Dù sao cũng là phái nữ tuy từ nhỏ đã trải qua cuộc sống khắc nghiệt quen thuộc nhưng vẫn có lúc yếu đuối.
“Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?” Lục Cảnh Bắc trong giấc ngủ bị đánh thức.

Anh ngồi dậy có chút mông lung hỏi.
“Tôi không biết, cả người rất nóng, giống như có kiến bò ngứa ngáy khắp người.” Cô gái gương mặt có chút đỏ đáp lại.

Cô cũng không hiểu bản thân bị làm sao nữa.
“Hay là cảm lạnh rồi.” Nói rồi Lục Cảnh Bắc đưa tay sờ lên trán Cung Mộc Nghi cảm nhận một chút.

Nhiệt độ hơi nóng một chút nhưng lại chưa đến mức phát sốt.

“Ừm, tôi không biết, nhưng mà cả người đều khó chịu.

Sao anh lại mát như vậy…” Cung Mộc Nghi lúc này ánh mắt mơ màng cảm nhận được nhiệt độ mát mẻ trên trán thì đưa tay nắm lấy rồi áp lên má mình.

Lục Cảnh Bắc lúc này cũng nhận ra có chỗ không đúng, dáng vẻ của cô gái lúc này như bị trúng thuốc thế nhưng nơi này thì lấy đâu ra thứ đó chứ.

Để khẳng định suy nghĩ trong đầu mà không biết ma xui quỷ khiến thế nào Ảnh đế Lục luôn giữ một cái đầu lạnh trong mọi tình huống lúc này lại đưa ra lựa chọn khiến bản thân thay đổi.

“Qua đây, ngồi xuống tôi xem một chút.” Anh vỗ vỗ vị trí đùi mình ý bảo Cung Mộc Nghi ngồi lên.
“Ngồi…ngồi lên…chân anh sao? Có làm đau anh không?” Cô gái hoang mang hỏi.

Còn sợ bản thân choáng váng nghe nhầm.

Cung Mộc Nghi như một cô gái đơn thuần hoàn toàn không hiểu ý của Lục Cảnh Bắc.

Thế nhưng với y đức một người bác sĩ cô vẫn quan tâm số 1 tới cái chân gãy của anh.
“Ừm, ngồi lên đây.

Tôi muốn kiểm chứng suy đoán của mình một chút.

Sẽ không hại em.” Lúc Cảnh Bắc thản nhiên gật đầu.

Cũng không ý thức được hành vi của mình có bao nhiêu nguy hiểm.

“Ồ, biết rồi.” Cô gái nhẹ đáp dáng vẻ rón ra rón rén nhẹ ngồi lên đùi người đàn ông.
Lục Cảnh Bắc nhẹ tay kéo một cái cô gái hoàn toàn lọt thỏm trong lòng anh.

Cả người Cung Mộc Nghi như bị điện giật, cảm giác lạ lùng truyền đến phần nào xua tan cái khó chịu trong người.

Cả người đàn ông giống như nguồn nước mát mẻ làm dịu đi cái nóng trong người cô gái.

Lúc này cô giống như mới là người bệnh còn Lục Cảnh Bắc là bác sĩ đang kiểm tra cho bệnh nhân.
“Cảm giác thế nào?” Lục Cảnh Bắc nắm lấy bàn tay cô gái nhẹ hỏi.

Cũng may chân anh bị gãy ống chân nên phần đùi không sao.

Cô gái thuộc tuýp người nhỏ nhắn nên sức nặng không có bao nhiêu.

Để Cung Mộc Nghi ngồi trên đùi chân anh cũng không có cảm giác đau nhức gì.
“Cả người anh rất mát.

Giống như nước đá vậy.” Cô gái nhẹ đáp, cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều.

Vì vậy cố gắng tìm một tư thế thoải mái hơn để ngồi.

Đơn thuần không nghĩ tới mình như vậy đã kích thích tới người đàn ông bên dưới.

“Vừa rồi khi ra ngoài cô có chạm phải thứ gì hay hít phải mùi gì khác lạ hay không?” Lục Cảnh Bắc vì sự động chạm của cô gái ngồi trên đùi mà có phần khó chịu.

Anh cố giữ bình tĩnh để hỏi tiếp cô gái.

Với kinh nghiệm sống phong phú của mình anh biết trong rừng rậm sẽ có một vài thứ kì lạ nếu trong trạng thái bình thường thì không sao nhưng khi chạm vào sẽ tiết ra độc tố.

Anh đoán vừa rồi khi ra đi nhặt củi cô đã gặp phải loại này.
“Ừm, hình như ở bên hông bị cây đâm trúng lúc sớm.” Cung Mộc Nghi mơ màng vẫn nhớ ra lúc cô đi nhặt củi đốt bị cây gì đó làm xước một vệt bên hông nhưng vì tối quá nên không nhìn rõ cây gì.

Bên hông có cảm giác hơi nóng rát chắc là sưng lên rồi.
“Có phải rất nóng ở vết thương không?” Lục Cảnh Bắc giống như biết cô bị làm sao mà hỏi.

Vừa hỏi ra là đã đúng như những gì Cung Mộc Nghi cảm thấy.
“Lục Cảnh Bắc… tôi khó chịu lắm…” Cô gái ngồi trên đùi Lục Cảnh Bắc lúc này ngày càng vặn vẹo cơ thể khó chịu.

Ngồi như vậy thôi đã không thể làm dịu được sự khó chịu trong người nữa rồi.


Chỉ muốn ai đó có thể giúp mình giải quyết sự khó chịu trong người.

Cung Mộc Nghi tuy là một bác sĩ nhưng vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm thực tế.

Bản thân cũng chỉ là một cô gái đơn thuần không có hiểu biết về mấy chuyện tế nhị.

Chính vì thế nên không biết cơ thể mình bị làm sao.
“Trong rừng rậm thường xuất hiện một vài loại thực vật có dược tính, nếu không may bị chúng làm bị thương sẽ trúng phải độc tính của chúng.

Cô hẳn là gặp loại thực vật đó rồi.

Loại này giống như xuân dược kích thích ham muốn trong cơ thể.” Lục Cảnh Bắc nhận ra tình trạng của cô gái không ổn cũng không dám động đậy, giữ nguyên tư thế ngồi nhân lúc cô gái còn tỉnh táo giải thích trước.
“Tôi không….

biết…giúp tôi…xin anh giúp…tôi…” Sự khó chịu trong người Cung Mộc Nghi lúc này đã lên đến đỉnh điểm.

Đầu óc mơ hồ giọng nói cũng mang dáng vẻ khó chịu.

Chỉ có thể nhỏ giọng nỉ non người đàn ông này có thể làm gì đó giúp mình.
“Cô xác định muốn tôi giúp cô?” Lục Cảnh Bắc nheo mắt hỏi lại.

Anh cũng không rõ cô gái có còn tỉnh táo với quyết định của mình hay không nữa.
Lúc này Ảnh đế Lục cũng đã có chút khó chịu trong người.

Ngồi trong lòng là một cô gái đang không ngừng động chạm cơ thể với anh.

Mà anh thì là một người đàn ông hoàn toàn bình thường.

Có phản ứng lại là việc không thể tránh khỏi.

“Giúp…giúp tôi… Xin anh…” Cung Mộc Nghi nhỏ giọng cầu xin sau đó theo bản năng ôm lấy cơ thể người đàn ông.

Đầu kê lên cổ anh cố gắng áp sát nhất có thể nhằm làm dịu đi cái nóng trong cơ thể.
“Ở nơi này không có thuốc, cách duy nhất có thể giúp cô mà tôi nghĩ được chính là cô trở thành người phụ nữ của tôi.

Bác sĩ Cung Mộc Nghi, cô đồng ý sao?” Lục Cảnh Bắc hỏi.


Anh tuy có không ít phụ nữ nhưng đều là bọn họ tự nguyện nhào vào lòng anh.

Anh sẽ không ép buộc ai.

Đối với cô gái hôm nay đã cứu anh cũng vậy, anh có thể giúp cô nhưng điều kiện tiên quyết đầu tiên là chính cô đồng ý.

Anh sẽ không nhân lúc người khác không tỉnh táo mà làm ra hành vi đó.

Cũng không chấp nhận nổi việc bản thân có thể làm vấy bẩn cô.

Mọi chuyện có thể xảy ra nhưng phải do đôi bên tình nguyện.
Cô gái lúc này không còn tâm trí đầu để ý tới những lời anh nói nữa.

Bên tai loáng thoáng nghe thấy cô trở thành người của anh.

Cơ thể cũng theo bản năng nguyên thủy nhất mà tìm kiếm.

Đôi tay nhỏ bắt đầu làm loạn sờ mó khắp cơ thể người đàn ông.

Đôi môi ấm áp bắt gặm cắn cổ và vai anh.

Mọi động tác đều ngây ngô vụng về theo bản nặng.

Còn thỉnh thoảng cắn mạnh làm đau người đàn ông.

Những hành động này đúng là có thể làm cho cơ thể cô thoải mái hơn chút.

Cô gái dễ chịu hơn nhưng Lục Cảnh Bắc lúc này thì không được thoải mái như vậy.

Cả người căng cứng vì chịu đựng không dám đáp lại sự động chạm kích thích của cô gái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận