Nữ Bác Sĩ Của Ảnh Đế
Lương Yến Thư ở lại khoảng 30 phút.
Phần lớn thời gian đều tự nói chuyện một mình.
Lục Cảnh Bắc yên lặng nghe thỉnh thoảng đáp lại một vài câu.
Thái độ rất miễn cưỡng.
Thế nhưng cô gái họ Lương này lại quen với hình ảnh này rồi.
Coi như không thấy thái độ đó của Lục Cảnh Bắc, bản thân muốn làm gì thì làm muốn nói chuyện gì thì nói.
"Hello, tôi đến thăm cậu…đây.
Ủa đang có khách sao?" Vương Chính Hành tay mang theo một lồng đồ ăn đẩy cửa đi vào.
Hà Vũ Hiền không có bên ngoài nên không ai nói cho anh ta biết trong phòng có thêm người lạ.
Khi nhìn thấy Lương Yến Thư ở trong phòng không khỏi khựng lại ngượng ngùng.
"Không sao, sắp về rồi.
Anh vào đi." Lục Cảnh Bắc như nhìn thấy cứu tính vội nháy mắt cho Vương Chính Hành đi vào.
Cô gái Lương Yến Thư này như cao da chó có gỡ cũng không ra nên anh chỉ có thể nhắm mắt chấp nhận.
"Nếu anh có khách thì em về trước.
Hôm khác tới thăm anh sau." Lương Yến Thư tuy có tính tiểu thư kiêu kì nhưng cũng không phải người không hiểu chuyện.
Thấy Vương Chính Hành đến liền chào tạm biệt đi về.
"Ừm" Lục Cảnh Bắc cầu còn không được cô gái này mau rời đi vội đồng ý.
"Chào anh." Lương Yến Thư gật đầu với Vương Chính Hành rồi đi về.
"Vâng chào cô."
"Mỹ nữ nhà nào vậy.
Thân hình thật bốc lửa." Vương Chính Hành nhìn theo bóng dáng đỏ chói đi xa không khỏi tò mò hỏi Lục Cảnh Bắc.
"Keo da chó, nếu anh thích thì theo đuổi đi." Lục Cảnh Bắc mắt không chớp lấy một cái bán người đi.
Nếu có ai không chê phiền phức tách được cô gái này khỏi cuộc sống của anh thì anh thật sự rất rất cảm ơn người đó.
"Thôi thôi, hỏi thăm như vậy thôi.
Tôi biết số cậu rất đào hoa.
Chỉ là không nghĩ tới lại có người tìm tới cả bệnh viện như vậy thôi." Vương Chính Hành vội xua tay từ chối.
Anh ta tuy thích ngắm người đẹp nhưng không có nghĩa dễ đâm đầu vào mấy mối quan hệ đau đầu này.
"Nói xem anh mang tin tức gì tới cho tôi nào." Lục Cảnh Bắc tay mở hộp cơm thuần thục lấy thìa ra lau rồi ăn.
Nay anh đặc biệt muốn ăn cháo gánh của một bà cụ ngồi trong ngõ trước đây khi đi làm về muộn anh thường ghé nên đã nhờ Vương Chính Hành chạy đi một chuyến mua về.
"Cậu làm như tôi thần thông lắm vậy.
Mới hai ngày thôi đó, muốn hỏi thăm một người đâu phải dễ thế đâu." Vương Chính Hành trợn mắt nói.
Anh ta là đạo diễn phim chứ không phải thám tử tư.
"Ờ hỏi vậy thôi." Lục Cảnh Bắc gật đầu rồi nghiêm túc ăn cháo trong tay.
"Có muốn đi dạo một chút không.
Cả ngày cậu cứ ở lì trong phòng như vậy đúng là chán chết." Vương Chính Hành hẩy hẩy đầu nói với Lục Cảnh Bắc.
Anh ta không hiểu vì cái gì một người lại có thể ở lì trong phòng 2 ngày liên tiếp như Lục Cảnh Bắc mà không chán.
"Tùy ý đi." Lục Cảnh Bắc không có chính kiến đáp.
Anh không muốn mình ngồi trên xe lăn được người khác đẩy đi như vậy.
Cảm giác rất vô dụng.
Ở trong phòng tuy chán cũng không đến mức cảm thấy bản thân vô dụng.
"Ok, lát anh đưa cậu đi giải ngố.
Nhìn cậu suốt ngày ru rú trong phòng thế này thật là nhức người." Vương Chính Hành rất nghĩa khí vỗ ngực đảm bảo.
Chỉ là hình tượng không giữ nổi 2 giây đã bị hình ảnh ném quả nho vào miệng của anh ta phá hỏng toàn toàn.
Lục Cảnh Bắc không lạ gì hình tượng này của anh ta nữa.
Nâng mắt nhìn một cái rồi lại cúi xuống tiếp tục ăn phần cháo của mình.
"Buổi trưa sau khi ăn xong nên đi dạo một chút hít thở không khí trong lành cho thoải mái đầu óc.
Nãy tôi vừa hỏi Hà Vũ Hiền cậu ta nói đầu giờ chiều cậu có lịch khám lại đúng không?" Vương Chính Hành đẩy xe lăn của Lục Cảnh Bắc vừa đi vừa hỏi.
"Ừm.
Lúc 2 giờ, tối nay ông già nhà tôi tới.
Anh có muốn gặp mặt không?" Lục Cảnh Bắc nghiêng đầu hỏi Vương Chính Hành.
Lời vừa nói ra làm Vương Chính Hành đang đẩy xe lăn phải khựng lại.
"Ông già nhà cậu về rồi.
Thôi thôi tôi không dám gặp đầu.
Sẽ bị chửi chết.
Đưa cậu đi giải khuây một lát tôi liền về thôi." Đạo diễn Vương không có chút hình tượng xua nay lắc đầu nguây nguẩy.
"Haha tôi biết anh nhát gan mà.
Đùa chút thôi.
Đi qua bên đó xem xem." Lục Cảnh Bắc hiếm khi cười tươi như vậy.
Lâu lâu trêu chọc Vương Chính Hành cũng rất vui.
Anh nhìn thấy đằng kia có hồ bèn chỉ tay bảo Vương Chính Hành đẩy mình qua đó.
"Ok" Vương Chính Hành gật đầu rồi đẩy xe lăn tới bên hồ.
Hai người ngồi nói với nhau khá nhiều chuyện.
Vương Chính Hành ngồi ghế đá còn Lục Cảnh Bắc thì ngồi xe lăn.
Hai người ngồi cạnh nhau nhìn ra hồ nước.
Câu chuyện chủ yếu xoay quanh mấy cái dự án sắp tới.
Mấy chuyện coi như là thú vị khi làm việc.
Một người là đạo diễn, một người là diễn viên chủ đề chung cũng chỉ có showbiz và điện ảnh mà thôi.
“ Ê Lục Cảnh Bắc, hình như tôi thấy người quen thì phải." Vương Chính Hành bất ngờ nhìn thấy một cô gái ở bên kia hồ.
Trên người mặc áo blouse chắc chắn là bác sĩ.
Điều bất ngờ ở đây là gương mặt cô gái đó kìa.
"Người quen sao?" Lục Cảnh Bắc nhìn về phía Vương Chính Hành khó hiểu.
Anh chưa nghe họ Vương này có người quen nằm viện.
"Ừm, là người quen cậu mới đúng.
Cậu nhìn bên kia xem.
Đó chẳng phải cô gái cậu bảo tôi tìm à? Trái đất này có phải tròn quá rồi hay không nhỉ? Vậy mà cũng gặp được." Vương Chính Hành chỉ tay sang phía bên kia.
Lục Cảnh Bắc cũng theo tay anh ta mà phóng tầm mắt nhìn theo.
Cô gái dáng người hơi thấp trong chiếc áo blouse trắng đang cúi thấp đầu giúp một cụ ông xoa bóp thái dương.
Bởi vì cô gái cúi đầu nên chỉ nhìn thấy nửa mặt bên trên.
"Đúng là rất giống.
Chỉ là hơi xa không biết có đúng hay không." Lục Cảnh Bắc suy nghĩ nói.
Trái đất sẽ không tròn tới mức anh lại gặp cô ở chính bệnh viện này đi? Khả năng hẳn là rất thấp.
"Tôi thấy 90% là cô gái đó.
Không phải rất xinh nhưng vừa nhìn lại có thiện cảm ngay.
Không nhầm được." Đạo diễn Vương chắc nịch khẳng định.
Cô gái tên Cung Mộc Nghi này mới đầu nhìn không phải rất xinh đẹp.
Chỉ thuộc dạng thanh tú nhưng nét mặt lại rất có thiện cảm.
Đó cũng là lý do gì sao Vương Chính Hành nhìn một cái đã vội khẳng định.
"Anh cũng cảm thấy thế à?" Lục Cảnh Bắc ngạc nhiên nhìn Vương Chính Hành hỏi.
Anh nhờ anh ta tìm Cung Mộc Nghi một phần cũng là vì rất có thiện cảm với cô.
Hơn nữa còn là ơn cứu mạng chưa kịp báo đáp nữa.
Không nghĩ tới đạo diễn Vương từng gặp gỡ thoáng cô với cô cũng cảm thấy vậy.
"Ừm, lúc mới gặp cô gái này tôi đã phải ngạc nhiên khi vừa nhìn vào cô ấy đã có ấn tượng rất tốt.
Gương mặt rất mang tính thiện cảm luôn ấy, thuộc kiểu nữ chính thanh thuần trong sáng trong mấy bộ phim tôi hay quay." Đạo diễn Vương không tiếc lời khen ngại đối với Cung Mộc Nghi trước mặt Lục Cảnh Bắc.
Nếu khi nào có cơ hội anh ta cũng muốn hỏi thử xem cô gái đó có muốn đóng phim hay không mới được.
"Sao nào.
Có muốn tôi qua xác nhận một chút cho cậu không?" Đạo diễn Vương thấy Lục Cảnh Bắc không đáp mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái bên kia không khỏi lòng tốt bùng lên.
Nếu đúng người thì anh ta không cần vất vả nữa rồi.
"Đẩy tôi qua bên đó." Lục Cảnh Bắc mắt nhìn không chớp đáp.
Anh vẫn chưa xác định được có phải cô gái đó không.
Cảm giác đúng là rất giống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...