Nữ Bác Sĩ Của Ảnh Đế
Cung Mộc Nghi sau khi ném lại Lục Cảnh Bắc ở lại hang động rồi cô một mình đi ra ngoài.
Thật ra không phải cô cố ý ném lại anh ở đó mà là cô quyết định ra ngoài tìm người trợ giúp.
Một mình cô không thể mang một người què chân đi ra ngoài được.
Hơn nữa nơi này vừa trải qua một trận mưa lớn đường đi rất trơn trượt không an toàn chút nào.
Cô cố ý nói ném anh lại để hù dọa anh mà thôi.
Ai bảo người đàn ông xấu xa kia làm cô tức giận chứ.
Cung Mộc Nghi vừa đi vừa vặt lá bẻ cành trong miệng lẩm bẩm có thể đang thân mật hỏi thăm mười tám đời nhà Ảnh đế Lục cũng nên.
Đi khoảng hơn 30 phút đã tới gần lối ra thì có một thân cây lớn chắn ngang đường.
Có thể do đêm qua mưa lớn đất lún làm cây bật gốc.
Cả một cái thung lũng rừng rậm rất lớn nhưng chỉ có nơi này có lối ra dễ đi.
Những nơi khác nếu không phải leo vách đá thì cũng là lội qua dòng sông lạnh buốt.
Nếu là mùa khô còn đỡ, nước thấp có thể dùng cầu di chuyển nhưng bây giờ đang vào mùa mưa.
Nước lớn chảy xiết gần như không thể đi qua.
Lối ra vào duy nhất chính là lối đi trước mặt này nhưng lúc này đã bị thân cây lớn chắn mất rồi.
Bùn đất dưới gốc cây tràn ra nhầy nhụa khắp nơi.
“Tôi đây là mang nợ gì vậy chứ? Đến cả ông trời cũng muốn làm khó mình có đúng không?” Cung Mộc Nghi vỗ trán cái đét.
Tự cảm thán số của mình có thể quá nhọ mới đụng phải một loạt các loại chuyện trời ơi đất hỡi thế này.
Đang yên đang lành chạy vào đây hái thuốc rồi còn đụng phải người đàn ông kia.
Cũng vì y đức của một bác sĩ mà ở lại giúp anh.
Không nghĩ tới sự việc đi quá xa khỏi tầm kiểm soát như vậy.
Cô nhớ là cô chủ động với anh trước, cũng xin anh giúp mình.
Chính vì vậy cũng không thể trách người ta được.
Lúc này đúng là một mình ôm một bụng tức giận không có chỗ xả.
Hết cách rồi, bây giờ phương phát duy nhất chính là đi qua chỗ này trước sau đó ra ngoài tìm người giúp đỡ tới di chuyển gốc cây với đống bầy hầy này qua một bên.
Khi cô đang loay hoay xắn ống quần chuẩn bị lội qua thì như nghe được âm thanh nói chuyện.
Cô chú ý lắng nghe một chút.
Tiếng nói nhỏ nhỏ ở mãi đằng xa ngày càng tiến tới gần.
Thật may nơi này vừa sau cơn mưa nên mọi thứ rất trong lành sạch sẽ.
Tiếng động cũng trở nên nhạy cảm hơn bình thường.
“Chú ơi khi nào chúng ta mới tới nơi? Bạn tôi trong đó có thể đang nguy hiểm đến tính mạng.” Đạo diễn Vương có chút sốt ruột đưa theo nhân viên đoàn phim cùng vài nhân viên cứu hộ vừa tìm được đi theo sau một ông bác hỏi.
Nơi này nói một cách thực tế thì chính là nơi khỉ ho cò gáy.
Cả một vùng rộng lớn như vậy có lác đác vài mái nhà toàn người lớn tuổi.
Những người trẻ tuổi đều đã lên thành phố làm việc hết để lại chỉ có người già và trẻ nhỏ.
Đạo diễn Vương phải khó khăn lắm mới tìm thấy một ông bác biết đường vào thung lũng này nhưng chân lại có tật đi không nhanh được.
Đúng là xui tận mạng là có thật.
“Cậu hấp tấp cái gì.
Chân tôi đau đi không được nhanh, vừa mới trải qua một đêm mưa đường cũng không dễ đi chút nào.” Ông bác không vui đáp lại.
Ông thấy đám người này vội vội vàng vàng nhờ giúp đỡ tìm người mới giúp đỡ.
Chân ông có tật nên đi lại không tiện.
Chứ bình thường trời vừa đổ mưa xong sẽ không ai vào rừng cả đừng nói tới một người tàn phế như ông.
“Được được tôi không gấp.
Nhưng bác có thể cho tôi biết bao lâu nữa mới tới lối vào hay không?” Đạo diễn Vương lúc này như ngồi trên đống lửa gấp muốn chết.
Một đêm trôi qua rồi không biết tình hình Lục Cảnh Bắc bên trong thế nào rồi.
“Đằng trước rồi, đi khoảng 50m nữa là tới.” Ông bác duy trì đúng tốc độ bản thân có thể chịu được tiếp tục đi về phía trước.
Một mạng người chưa rõ sống chết ông cũng không thể trở mắt làm ngơ.
Thế nhưng càng như thế càng phải giữ bình tĩnh mới có cách tốt nhất.
Mấy người tiếp tục di chuyển đi tới lối vào.
Chỉ ở khoảng cách 10m ông bác đã nhìn thấy thân cây lớn chắn mất lối vào ở kia.
Ông kêu một tiếng không may nói với mấy người Đạo diễn Vương sau lưng.
“Các cậu nhìn kìa.
Thân cây lớn kia chắn mất lối vào rồi.” Ông bác chỉ tay cho mấy người xem.
Theo hướng tay của ông ấy Đạo diễn Vương đúng là nhìn thấy một thân cây lớn bán kính phải khoảng 2m chắn ngang một lối nhỏ, còn có không ít bùn đất tràn ra hai bên.
Gần như bịt kín mọi tầm nhìn.
Lối đi khó như vậy bảo sao đêm qua bọn họ tìm mãi không thấy.
“Phải làm thế nào đây.
Chú là người ở đây hẳn là có kinh nghiệm xử lý việc này đi?” Đạo diễn Vương lúc này cũng trở nên bế tắc.
Chỉ có thể trao hy vọng cho ông bác người ở đây có thể nghĩ cách trợ giúp.
“Trước hết đi tới kiểm tra một chút tình hình.
Cùng lắm thì mấy người hợp sức mở ra một lối đi vào trong thôi.” Ông bác không hoảng sợ tiếp tục đi tới phía trước lối vào.
Ở mặt bên kia Cung Mộc Nghi như nhìn thấy hy vọng.
Cô nghe được bên kia có người nói chuyện, tuy không rõ nội dung câu chuyện nhưng âm thanh ngày càng gần hẳn là tiến về phía này.
Còn có không ít tiếng xì xào, ít cũng khoảng hơn 10 người.
“Bên đó có người đúng không? EEYYYYYYY” Cô hét lớn qua phía đối diện.
Thân cây quá lớn đã che hết tầm nhìn rồi nên không thấy gì cả.
“Đạo diễn, hình như bên kia có người gọi lại.
Là giọng một cô gái thì phải.” Một nhân viên đoàn phim nghe thấy tiếng kêu cứu của cô vội nói lại với Đạo diễn Vương.
“Tôi nghe thấy rồi.” Đạo diễn Vương lúc này như thấy cứu tinh ánh mắt sáng lên chạy nhanh tới gần gốc cây.
“Cô gái, cô ở bên kia sao? Có sao không vậy?”
“Tôi không sao? Các anh có mấy người, có thể giúp tôi mở một lối đi khác để ra ngoài không.
Tôi chỉ có một mình không có dụng cụ gì hữu dụng cả.” Cung Mộc Nghi thấy đối phương đáp lại vội hô to đáp lại.
“Nhỏ nhà họ Cung à? Phải cháu không?” Ông bác như nghe ra tiếng của cô vội gọi với sang.
Hình như là người quen.
“Đúng vậy, là bác Chu sao, cháu là Mộc Nghi đây.” Cung Mộc Nghi mừng rỡ đáp lại, không nghĩ tới lại gặp người quen lúc khó khăn thế này.
“Cháu làm gì ở đó, đêm qua không trở về sao?” Bác Chu sốt ruột hỏi, ông biết cô nhóc này từ nhỏ.
Cũng hiểu hoàn cảnh của cô nên càng lo lắng cho đứa nhỏ này hơn.
“Cháu không sao.
Hôm qua vào hái thuốc gặp trời mưa nên nán lại đây.
Sao bác lại vào đây sáng sớm như vậy.
Chân bác đâu được khỏe đâu.”
“Có một đội cứu hộ nhờ bác chỉ đường vào đây.
Nói là có người nhảy dù gặp nạn đang gặp nguy hiểm trong này mà không tìm thấy đường vào.” Bác Chu đúng sự thật trả lời câu hỏi của Cung Mộc Nghi.
“Cô gái, cô ở trong đó có gặp người bạn đó của tôi không?” Đạo diễn Vương nghe ra cô gái bên kia và ông bác này quen nhau.
Có vẻ cô rất quen thuộc nơi này.
Anh ta không khỏi ôm hy vọng cô có thể gặp Lục Cảnh Bắc ở bên trong đó.
“Tôi không gặp.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...