Bởi vì số lượng cấm quân và phản quân chênh lệch quá lớn, cuộc kịch chiến tại cung thành vừa bắt đầu chẳng bao lâu đã phân ra thắng bại.
Tàn dương như máu nghiêng nghiêng chiếu xuống, trùm lền những thi thể cấm quân trải rộng dưới chân tường, khắp nơi đầm đìa máu tươi.
Cao Bình yểm hộ Tư Mã Huyền lui lại, xin hắn rút khỏi tường thành về cung nhưng bị từ chối.
"Lúc này Trẫm lui lại cũng không khác gì nhận thua". Tư Mã Huyền cầm kiếm mà đứng, bên cạnh là những xác chết ngổn ngang. Áo choàng của hắn cũng nhuốm máu, đột nhiên lại hỏi một câu: "Có biết tình hình của Bạch Đàn không?"
Cao Bình lắc đầu, ôm quyền quỳ xuống: "Lúc này bệ hạ còn quan tâm gì đến người khác nữa? Phản quân người đông thế mạnh, chúng ta không cầm cự được bao lâu nữa, xin bệ hạ lui về nội cung".
Phía dưới có tiếng động lớn, cổng cung thành bị va đập mạnh. Cao Bình đột nhiên kéo Tư Mã Huyền một cái, hắn vội vàng lui về sau vài bước. Một trận mưa tên bắn qua trước mặt, bên cạnh lại có cấm quân ngã xuống. Cao Bình dùng thân thể che chắn, trên cánh tay trái cũng trúng một mũi tên.
Phía cổng Đông Ly có tiếng chém giết truyền đến, Tư Mã Huyền quay lại nhìn, sắc mặt dịu bớt: "Nhất định là viện quân đã đến".
Dữu Thế Đạo đánh ngựa chậm rãi qua lại bên dưới, hai mắt nhìn chằm chằm cổng cung thành. Ngẩng đầu thấy lá long kì vẫn còn bay phần phật trên tường thành, hắn cười lạnh một tiếng, ghìm ngựa lui về phía sau, hạ lệnh cường công.
Phản quân tràn tới cổng cung thành như thủy triều, tiếng đập cổng thành ngày càng mãnh liệt.
Một tiếng động khô khốc vang lên, cửa cung thành cuối cùng bị phá tung, phản quân lũ lượt tràn vào.
Dữu Thế Đạo cầm dây cương, kẹp bụng ngựa đánh ngựa đi vào, nhảy xuống ngựa dưới chân cầu thang lên lầu thành.
Phản quân chen lấn xông lên tường thành, lại lần lượt tử thương lăn xuống. Dữu Thế Đạo giẫm lên xác một tên lính, lau vết máu trên giầy rồi tiếp tục đi lên phía trên.
Phía sau hắn, phản quân chạy theo cung đạo dài xông tới trước cửa cung thứ hai, lại bắt đầu một cuộc tấn công mới.
Dữu Thế Đạo cũng biết Tư Mã Huyền rất can đảm, nhưng đến lúc này Tư Mã Huyền vẫn còn có thể thủ vững trên vòng tường thứ nhất của cung thành vẫn khiến hắn rất bất ngờ.
Vừa lên đến trên tường thành lập tức có kiếm phong chém tới. Dữu Thế Đạo vất vả tránh được, thấy Cao Bình bị thương một tay, cầm kiếm cùng hơn mười cấm quân dàn hàng bảo vệ phía trước Tư Mã Huyền, người nào cũng toàn thân đẫm máu.
Vừa nhìn thấy mặt hắn, khuôn mặt trắng bệch của Cao Bình lập tức lộ vẻ kinh hãi.
Tư Mã Huyền phía sau đưa tay gạt Cao Bình ra, đứng thẳng tắp, hai mắt quan sát Dữu Thế Đạo từ trên xuống dưới. Mặc dù trên mặt hắn không lộ ra cảm xúc gì nhưng tình hình này chứng minh hắn cũng rất kinh ngạc.
"Nghe nói đây chính là bức tường mà ta đã ngã chết?" Dữu Thế Đạo ra hiệu cho phản quân tạm dừng tấn công, đưa mắt nhìn quanh, dường như rất lạ lẫm: "Có phải bệ hạ cho rằng ta là giả mạo không?"
Tư Mã Huyền nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi tất nhiên là giả mạo".
"Ha ha ha..." Dữu Thế Đạo cất tiếng cười to: "Thực không dám giấu, kẻ chết lần trước mới là giả mạo. Con người của ta rất cẩn thận, bệ hạ cũng biết. Huống hồ năm đó đã làm việc trái với lẽ trời, nếu không bị gã sát thần đó giết chết thì cũng sẽ bị bệ hạ diệt khẩu, tất nhiên ta phải đề phòng đúng không? Cho nên mười mấy năm qua ta vẫn hết lòng chăm sóc kẻ thế thân đó. Bao nhiêu năm nay hắn chính là ta, ta chính là hắn, ta và hắn tuy hai mà một, ngay cả tính cách, sở thích, thậm chí bí mật của nhau đều hết sức rõ ràng, ngoài giọng nói có khác biệt rất nhỏ thì ngay cả người nhà cũng không phân biệt được. Thế nào, có phải bệ hạ rất ngạc nhiên không?"
Tư Mã Huyền nhếch miệng: "Đích xác là thế".
Dữu Thế Đạo đi qua đi lại trước mặt hắn, ngăn cách bởi đám Cao Bình với vẻ mặt căng thẳng: "Xin hỏi bệ hạ vì sao khi đó không bảo vệ ta?"
Tư Mã Huyền nhìn một cái về phía cổng Đông Ly: "Bởi vì Trẫm muốn trừ ngươi".
Ánh mắt Dữu Thế Đạo trở nên sắc lạnh, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, Cao Bình và các cấm quân lập tức hoành kiếm đề phòng, phản quân gần đó cũng cầm mác ép tới một bước.
"Tư Mã Huyền, ngươi đừng quên năm đó chính mình làm thế nào ngồi lên ngai vàng, vậy mà bây giờ lại qua cầu rút ván".
Tư Mã Huyền bỏ mũ trụ xuống, búi tóc đã tung ra, sắc mặt lại lạnh lẽo: "Nhiều năm qua ngươi không biết thu lại, còn cấu kết với Tần quốc, lòng muông dạ thú, Trẫm há có thể khoan dung?"
Dữu Thế Đạo coi thường: "Không cần tìm lí do đường hoàng, mục đích của ngươi không ngoài loại bỏ quyền thế của ngoại thích môn phiệt, tập trung hoàng quyền. Việc năm đó tiên đế cũng không thể làm được, ngươi cho rằng ngươi lại có thể làm được sao?"
Tư Mã Huyền cười cười: "Trẫm đích xác không làm được, nhưng ít nhất vẫn có thể diệt trừ loại loạn thần tặc tử cấu kết nước Tần, mưu đồ lật đổ triều đình như ngươi".
Dữu Thế Đạo hừ lạnh một tiếng, vẫy tay ra hiệu cho phản quân động thủ bắt người. Đột nhiên xa xa có tiếng vó ngựa dồn dập chạy tới, không ngừng hô to: "Báo! Lăng Đô Vương dẫn đại quân đã công phá cổng Đông Ly".
Dữu Thế Đạo quay lại đầy khó tin, phẫn hận cắn răng: "Người đâu, dẫn Bạch Đàn đến đây".
Tên lính báo tin từ trên ngựa ngã xuống, quỳ dưới bậc thang cao giọng cáo lỗi: "Nghĩa Thành hầu thứ tội, Bạch Đàn và Vương Hoán Chi đều... chạy rồi".
"..." Mặt Dữu Thế Đạo xanh lét, nắm chặt roi ngựa nói: "Thế thì lôi hết đám thế gia trọng thần đó tới đây".
Sau khi vào thành, binh mã của Tư Mã Tấn lập tức tiêu diệt phản quân trong thành chứ không đi giải cứu các đại thế gia ngay, cho nên Dữu Thế Đạo muốn dẫn các đại thần đến đây hoàn toàn không phải chuyện khó khăn gì.
Các đại thần lần lượt bị áp giải lên tường thành, Vương Phô đi đầu tiên, ngay cả tình hình của hoàng đế cũng không có tâm tư hỏi đến, vừa mở miệng đã giận dữ gầm lên với Dữu Thế Đạo: "Tên loạn thần tặc tử nhà ngươi dám giết con trai của bản tướng".
Dữu Thế Đạo không để ý đến ông ta, cầm kiếm đi tới đi lui. Phía sau hắn đám phản quân vẫn đang ra sức tấn công lớp tường thành thứ hai của hoàng cung, phái trước tiếng hò hét từ phía cổng Đông Ly càng ngày càng cao. Thỉnh thoảng hắn lại ngó nghiêng xa xa, cố kìm nén sự nôn nóng dưới đáy lòng.
Rất nhiều thế gia có thân nhân chết trong tay phản quân, sau khi nghe Vương Phô nói liền nghĩ đến tình cảnh bi thảm của mình, nước mắt lại chảy ra, bên trên tường thành chìm trong không khí bi thương.
Chỉ có Bạch Ngưỡng Đường vẫn xem như bình tĩnh. Vết thương trên cổ đã băng bó sơ sơ, ông ta thi lễ với Tư Mã Huyền rồi ung dung đứng yên, dường như đang ngắm phong cảnh.
Tư Mã Huyền lại được đám Cao Bình bảo vệ lui lại mấy bước. Các đại thần đều gặp tình cảnh tương tự nhau, bây giờ chính là lúc cùng chung mối thù, chỉ cần có thể trì hoãn đến lúc viện quân tới, Dữu Thế Đạo tất sẽ đại bại.
Vừa nghĩ đến đây, một tên phản quân đã chạy thẳng lên trên tường: "Báo! Đại quân Giang Bắc đã vượt qua Trường Giang thuận lợi, đang kịch chiến với quân phòng thủ".
Đám đại thần lập tức thổn thức, ngay cả Bạch Ngưỡng Đường cũng biến sắc mặt, Tư Mã Huyền mím môi, lông mày nhíu chặt.
Dữu Thế Đạo đột nhiên phấn chấn tinh thần, sự ủ rũ vừa rồi tan thành mây khói, cười to vài tiếng nói: "Các vị biết cái gì gọi là đại thế đã mất không? Vốn còn muốn bắt các ngươi làm con tin uy hiếp Lăng Đô Vương lui binh, xem tình hình này có vẻ cũng không cần nữa, không biết chừng hắn cũng sẽ rất nhanh ở đây cùng với các ngươi".
Tư Mã Huyền đột nhiên nói: "Ngươi dùng thế gia uy hiếp Lăng Đô Vương vốn không có tác dụng gì".
Dữu Thế Đạo hừ lạnh: "Đến lúc này mà bệ hạ còn không quên chia rẽ quan hệ giữa tên sát thần đó và các thế gia à? Trước kia hắn sẽ không để ý đến các thế gia, nhưng bây giờ đã khác. Tên đế vương danh không chính ngôn không thuận nhà ngươi bị đánh đổ, hắn là chính thống, có cơ hội đăng cơ nhất nên đương nhiên phải mượn sức thế gia".
Bạch Ngưỡng Đường thản nhiên nhìn Tư Mã Huyền một cái, các đại thần khác đều yên lặng không nói, mỗi người một tâm tư khác nhau.
Sắc mặt Tư Mã Huyền bình tĩnh điềm đạm như thường: "Danh không chính ngôn không thuận chẳng qua chỉ là câu từ phiến diện của ngươi mà thôi. Ngươi coi đây là cờ hiệu để lôi kéo một đám phản quân, cũng hi vọng Lăng Đô Vương không nhúng tay vào việc này. Nhưng Lăng Đô Vương đã ra tay, ngươi còn thể diện gì để nói Trẫm danh không chính ngôn không thuận?"
Dữu Thế Đạo nhìn một lượt các đại thần ở đây, cười trào phúng máy tiếng: "Ta không muốn phí lời tranh luận những chuyện này với ngươi, ngươi muốn kéo dài thời gian cũng không được".
Hắn phất tay với phản quân xung quanh: "Lên đi, các đại nhân này đều không có tác dụng gì nữa, lần lượt giải quyết đi, cứ bắt đầu từ Bạch thái phó".
Phản quân giơ vũ khí tràn tới, chợt có một tiếng động nặng nề vang lên. Mọi người đều vô thức quay lại nhìn, cánh cổng cung thành thứ hai vốn đang bị phản quân tấn công đột nhiên bị mở ra từ bên trong.
Rất nhiều binh lính tràn ra lao vào đám phản quân, nhìn quân phục lại không phải cấm quân trú đóng trong cung thành mà là quân phòng thủ trong đô thành.
Dữu Thế Đạo đi về phía đí mấy bước, nhìn kĩ mấy lượt: "Không thể thế được".
Rõ ràng quân phòng thủ đều đang ở bờ sông ngăn cản đại quân của hắn vượt sông, không thể xuất hiện ở chỗ này được.
Tư Mã Huyền gạt Cao Bình ra, cười lên: "Đại quân của ngươi hẳn là đã bị Vệ Tuyển chặn lại rồi".
Dữu Thế Đạo trong lòng phẫn hận không chịu nổi, nhất thời không nghĩ đến chuyện gì khác nữa, phất tay lệnh tất cả phản quân xung quanh tràn xuống chém giết quân phòng thủ đang lao tới.
Cấm quân trên bức tường cung thành thứ hai cũng kịp thời chạy xuống chi viện, lao thẳng tới bức tường thứ nhất này, từ dưới liều chết đánh lên trên.
Chỉ sau chốc lát, tình thế đã xảy ra thay đổi, Dữu Thế Đạo trở thành kẻ được bảo vệ, một mực thối lui đến bên mép tường, còn cấm quân và quân phòng thủ bên cạnh Tư Mã Huyền và các vị đại thần thì ngược lại càng ngày càng nhiều.
Phía dưới truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề, Dữu Thế Đạo quay lại thoáng nhìn xuống dưới, đại quân từ ngoài cung thành lại cuồn cuộn tràn tới, lá vương kì của Lăng Đô Vương treo cao trong quân.
Tiền hậu giáp kích, hắn đã trở thành cá trong chậu.
Bạch Ngưỡng Đường quyết định thật nhanh, hạ lệnh cho cấm quân: "Bắt lấy Dữu Thế Đạo".
Vương Phô cũng hô to theo: "Ai có thể bắt được phản tặc, bản tướng sẽ có trọng thưởng".
Dữu Thế Đạo được bảo vệ lui đến đầu cầu thang, đột nhiên thân hình cứng đờ, sau lưng trúng một mũi tên. Hắn cố nhịn đau, tiếp tục xông xuống dưới thang.
Tư Mã Huyền trả cung tên trong tay cho cấm quân, bước tới rút bội kiếm trong tay ra. Phản quân vội vàng ngăn cản, vung vu khí chiến đấu với cấm quân. Tư Mã Huyền không nhìn ngang ngó dọc, đi thẳng đến chỗ Dữu Thế Đạo đang bám tường thành lùi xuống.
Bạch Ngưỡng Đường vội nói: "Bệ hạ, Dữu Thế Đạo tội ác tày trời, còn công bố có di chiếu của tiên đế. Bất kể thật giả đều nên giao cho đình úy xét xử".
Tư Mã Huyền đâm một kiếm vào sau lưng Dữu Thế Đạo, trong tiếng kêu đau đớn của hắn lại rút kiếm ra chém bay đầu hắn, mạnh mẽ dứt khoát.
Đầu Dữu Thế Đạo lăn xuống bậc thang, máu tươi đầm đìa. Tư Mã Huyền quay đầu lại, tóc tai bù xù, hai mắt sâu thẳm, nụ cười trên miệng lại coi như nhã nhặn: "Loạn thần tặc tử trực tiếp giết chết là được, không cần phải xét xử gì cả".
Các vị đại thần đều rất khiếp sợ, lần đầu tiên nhìn thấy bệ hạ như vậy, tất cả đều im lặng không nói được gì.
***
Bên trái cổng Đông Ly là Thanh Khê, bên phải là chợ nam trên phố Trường Cán. Nơi này đã bị ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt tan hoang, khu chợ vốn náo nhiệt bây giờ phần lớn đã trở thành một vùng đổ nát khô cằn, bên cạnh là đại quân chỉnh tề im lặng.
Tư Mã Tấn cố ý không đích thân dẫn quân đến cung thành mà dừng lại bên chợ nam. Hắn đứng dựa vào bức tường bên đầu ngõ, một tay nắm tay Bạch Đàn. Trên bức tường sau lưng có dấu vết lửa đốt khói hun, phía sau bức tường vốn là một cửa hàng gạo rất náo nhiệt, bây giờ xà ngang gãy xuống nằm chéo bên chân hắn giữa một đống ngõi vỡ và gạo ngô lẫn lộn.
Thám báo từ cổng Bắc Ly đã đến bẩm báo, quân phòng thủ lúc trước Tư Mã Huyền phái đến phòng thủ Trường Giang đã vào cung qua cổng Bắc Ly, có lẽ đại quân của Vệ Tuyển đã đến nên Tư Mã Tấn triệu hồi binh mã của mình về.
Tư Mã Tấn thật sự bội phục sự đề phòng chu đáo của Tư Mã Huyền, có cơ hội liền lập tức điều tâm phúc của mình đến bên cạnh, để binh mã của người khác chống cự bên ngoài.
Mặt trời cứ hạ thấp dần, chẳng bao lâu sau sẽ khuất núi.
Một chiếc xe ngựa từ phía cung thành chạy đến, Bạch Đàn tưởng là Vương Hoán Chi đã đi lại quay về đón bọn họ, từ trong ngõ thò đầu ra nhìn lại thấy đó là xe ngựa của phủ thái phó.
Người đánh xe vén rèm, Bạch Ngưỡng Đường từ trong xe đi ra, trên vạt áo có vết máu, chưa kịp thay y phục đã vội vàng tới đây.
Ông ta nhìn Bạch Đàn một cái, cúi đầu chào Tư Mã Tấn.
"Tình hình cung thành thế nào?"
"Bẩm điện hạ, Dữu Thế Đạo đã bị bệ hạ tự tay xử quyết, phản quân tàn dư đã bắt đầu chạy trốn trong thành".
Tư Mã Tấn sầm mặt: "Dữu Thế Đạo cứ thế bị Tư Mã Huyền giết chết à?"
Bạch Đàn cũng rất bất ngờ. Dữu Thế Đạo đúng là tội ác ngập trời, liên tiếp gây ra hai vụ phản loạn lớn dẫn đến rất nhiều người chết. Để hắn chết dễ dàng như vậy thì không khỏi lợi cho hắn quá.
Nàng biết Tư Mã Tấn đang tức giận, bởi vì cổ tay mình bị hắn siết chặt rất đau. Nàng chọc chọc mấy cái vào cánh tay hắn, hắn mới nới lỏng tay ra, không nắm cổ tay nàng nữa mà trượt xuống đan vào năm ngón tay nàng.
Bạch Ngưỡng Đường cố ý không đếm xỉa đến hai bàn tay đan vào nhau của nàng và Tư Mã Tấn, cáo từ chuẩn bị đi.
Tư Mã Tấn bỗng gọi ông ta lại: "Thái phó, lần sau nếu còn có tin đồn cưới hỏi gì đó truyền ra, bản vương có thể sẽ không dễ tính như lần này".
Bạch Ngưỡng Đường ngẩn ra, liếc Bạch Đàn một cái rồi cúi đầu vâng dạ.
Ông ta hoàn toàn không ngờ Tư Mã Tấn lại nghiêm túc với Bạch Đàn như vậy, trước đó vốn cho rằng chỉ là hứng thú nhất thời theo bản tính phản nghịch của hắn, nhưng hôm nay thấy hai người này phối hợp ăn ý, tin tưởng lẫn nhau, hiển nhiên không phải như ông ta nghĩ.
Đưa mắt nhìn xe ngựa của Bạch Ngưỡng Đường chạy đi, Bạch Đàn kéo tay Tư Mã Tấn một cái: "Gia phụ mặc dù ham mê quyền thế nhưng chuyện cưới hỏi lần này tuyệt đối không phải bản ý của gia phụ. Ông ấy còn chưa đến mức làm ra chuyện đi ngược lại đại nghĩa quốc gia".
Tư Mã Tấn không bình luận về điều này: "Ta nói vậy là muốn ông ấy thấy rõ chuyện của ta và nàng, bất kì ai cũng không thể can thiệp được".
Bạch Đàn gật đầu. Vốn tro bụi đã lắng xuống nhưng nàng lại không thể vui vẻ được, quân tiên phong vào thành đến bây giờ còn không có tin tức.
Trời đã sắp tối rồi, đêm qua gần như cả đêm không ngủ, hôm nay lại cả ngày không một hạt cơm, mấy lần lượn qua trước cửa địa ngục, kì thực Bạch Đàn đã kiệt sức rồi.
Cuối cùng sau vô số lần rướn cổ ngó nghiêng, bóng dáng Kỳ Phong xuất hiện trên đường khói mù cuồn cuộn trong thành. Nàng lập tức buông tay Tư Mã Tấn ra bước nhanh tới đón: "Bạch Đống đâu?"
Kỳ Phong người đầy vết máu, xoay người xuống ngựa báo cáo tình hình với Tư Mã Tấn, không trả lời nàng.
Bạch Đàn nhẫn nại đợi hắn bẩm báo xong lại hỏi một câu: "Bạch Đống đâu rồi?"
Cuối cùng Kỳ Phong mới nói một câu: "Không biết".
"Không biết?" Bạch Đàn trừng mắt: "Thế nào là không biết?"
"Không biết chính là không tìm được hắn".
Kỳ Phong cũng rất tức giận. Hắn là người huyết khí tràn trề, một tên nhóc tham sống sợ chết như Bạch Đống cũng sẵn sàng hi sinh vì nước, làm sao ăhns có thể không xúc động? Từ lúc lén trèo lên tường thành, hắn đã nhiều lần bảo vệ Bạch Đống, vốn cũng không có vấn đề gì. Nhưng sau đó cổng thành mở ra, tình hình quá mức hỗn loạn, phản quân lại quyết liệt truy sát bọn họ, đội tiên phong vốn không nhiều người rất dễ dàng bị chia cắt ra.
Hắn đến muộn thế này chính là vì điểm binh tốn quá nhiều thời gian, tổn thất to lớn là tất nhiên. Hắn cũng nghĩ có phải Bạch Đống đã gặp nạn hay không, nhưng những người còn lại cho dù chết cũng đều tìm thấy xác, chỉ có Bạch Đống sống không thấy người chết không thấy xác.
"Không tìm được ai thế?"
Bạch Đàn đang sốt ruột, nghe tiếng quay lại nhìn thấy Tạ Như Kiều. Nàng vừa nghe nói cổng Đông Ly bị công phá đã không kiềm chế nổi về thành, lúc này đang vén rèm thò đầu ra nhìn Bạch Đàn bên đường.
"Bạch Đống". Bạch Đàn đáp rồi lập tức đi ra ngoài.
Tư Mã Tấn giữ nàng lại, liếc mắt ra lệnh cho Kỳ Phong. Kỳ Phong lập tức điều binh mã đi tìm người.
Bạch Đàn vẫn không yên tâm, nhất quyết tự mình đi tìm. Đi được nửa đường nhìn thấy Bạch Ngưỡng Đường đang đi bộ phía trước, không ngừng nhìn ngó đường phố tan hoang xung quanh, đại khái cũng đã biết tin tức.
Nàng mím môi, quay lại rẽ sang hướng khác.
Tư Mã Tấn thấy nàng kiên quyết nên cũng không ngăn cản nữa, sai một tên lính đi mời Hi Thanh đến rồi cất bước đi theo.
Tạ Như Kiều cũng xuống xe, sai phu xe về Tạ phủ xem tình hình, chính mình thì dáo dác đi tìm theo một hướng khác.
Trời ngày càng tối, bách tính tránh nạn đều ngủ ngoài trời phái bắc sông Tần Hoài. Bạch Đàn đi đến đây cảm thấy đã đi quá xa, Bạch Đống thật sự không có lí do gì đến nơi này.
Quay lại nhìn Tư Mã Tấn phía sau, nàng tái ămtj hỏi: "Nếu Bạch Đống gặp chuyện thì làm thế nào?"
"Không đâu". Tư Mã Tấn trả lời rất dứt khoát, ngữ điệu vẫn lạnh lùng cứng nhắc nhưng Bạch Đàn lại thấy yên tâm hơn nhiều, lấy dũng khí tiếp tục tìm kiếm.
Về đến điểm xuất phát ban đầu, nàng lại đến Thanh Khê tìm kiếm. Vừa đến đầu cầu bắc qua suối, Hi Thanh đeo hòm thuốc vội vã từ đầu cầu bên kia chạy sang, trên người toàn mùi hương khói, đại khái là mới từ Bão Phác quán chạy đến. Vừa thấy Bạch Đàn hắn đã vẫy tay: "Đừng vội đừng vội, sẽ tìm được thôi".
Đang nói thì xa xa có tiếng gọi của Tạ Như Kiều: "Bạch tiểu thư, ở đây!"
Bạch Đàn quay lại thấy Tạ Như Kiều đứng bên cạnh một ngõ nhỏ vẫy tay với mình liền xách vạt áo chạy tới.
Sắc trời mờ tối, khắp nơi toàn là mùi máu tanh gắt mũi, trong ngõ nhỏ có không ít thi thể.
Tạ Như Kiều hơi lúng túng chỉ vị trí sát tường bên phải: "Ta nghe thấy tiếng hắn ở đó".
Bạch Đàn nắm chặt tay đi tới, một xác chết ngồi trước mặt đột nhiên ngã xuống. Nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, được Tư Mã Tấn phía sau đỡ lại.
Âm thanh của Bạch Đống truyền ra từ dưới thi thể vừa đổ xuống: "Mẹ ơi, đè chết ta rồi. Các ngươi mau tới cứu ta".
Tạ Như Kiều hưng phấn kêu lên: "Quả nhiên là ở đây, ta không nghe nhầm".
Bạch Đàn đưa tay kéo hắn ngồi dậy, Hi Thanh giơ duốc đi tới soi mặt Bạch Đống, đầy đầu đầy mặt toàn vết máu đen sì sì, không thể nhìn thấy mặt mũ hắn ra sao. Hi Thanh tặc tặc cảm khái: "Em trai vất vả quá, đúng là cửu tử nhất sinh".
Bạch Đống không có sức đấu võ mồm với hắn, nắm tay Bạch Đàn định đứng dậy, đột nhiên kêu ầm ĩ: "A a a a a! A tỷ, có phải chân em... chân em gãy rồi không? Vì sao không có cảm giác gì nữa? A a a a a!"
Bạch Đàn kinh hãi, cúi đầu định xem hắn còn có chân hay không, Hi Thanh lại co giò đá Bạch Đống một cái: "Đừng gào nữa, ngươi bị xác chết đè quá lâu nên tê chân thôi".
"Sao? Sao?" Bạch Đống vừa bình tĩnh một chút, đột nhiên lại nhảy dựng lên: "A a a a a! Thế là ta bị xác chết đè lên người à?"
Khóe miệng Bạch Đàn giật giật. Nàng buông hắn ra, đẩy Tư Mã Tấn đi ra ngoài: "Đi thôi, xem ra nó không có việc gì đâu".
Hai người một trước một sau ra ngoài đầu ngõ, một đội cấm quân đánh khoái mã chạy tới, người dẫn đầu cầm kim lệnh của hoàng đế, sau khi ghìm ngựa dừng lại liền giơ kim lệnh cao giọng nói: "Bệ hạ có chỉ, Lăng Đô Vương có công cần vương, lập tức điều binh về doanh chờ phong thưởng".
Tư Mã Tấn vẫn đứng, không quỳ không bái: "Như vậy sao được, phản quân trong đô thành còn chưa tiêu diệt hết, bản vương phải tiếp tục ở lại trong thành phân ưu với bệ hạ mới được".
Tên cấm quân đó không biết nói sao, lại không dám đắc tội Tư Mã Tấn, đành ôm quyền quay về phục mệnh.
Bạch Đàn kéo tay áo hắn: "Đây là chàng ngang nhiên kháng chỉ à?"
Tư Mã Tấn thoáng nhìn về phía cung thành, ngón tay vô thức vuốt ve đầu ngón tay nàng: "Ta đến đây vốn chính là nhằm vào hắn".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...