Nữ Ân Sư

Bạch Đàn sợ chỗ Bạch Hoán Mai tai vách mạch dừng nên không vội vã trở về. May mà trong đêm trừ tịch này khắp nơi trong cung đều treo đầy đèn đuốc.

Nàng dạo đến bên bờ sông thưởng ngoạn lần trước đã đi qua, làm bộ dừng lại thưởng thức cảnh đêm, lén xem một lượt nội dung tờ giấy.

Là Hi Thanh gửi đến, dặn nàng tìm cơ hội gặp hắn một lần.

Bạch Đàn ném tờ giấy xuống sông, tạm thời không có cách nào, chỉ có thể chờ cơ hội.

Sau tết có thời gian hơn nửa tháng miễn triều, vì vậy Tư Mã Huyền có rất nhiều thời gian ở lại trong hậu cung.

Giống như mọi khi, ngày nào hắn cũng đến cung của Bạch Hoán Mai, chỉ có điều bây giờ thời gian hắn ở lại đó càng ngày càng dài.

Bạch Hoán Mai đương nhiên hiểu rõ, Tư Mã Huyền giữ Bạch Đàn ở lại trong cung một cách không rõ ràng như vậy, lại thường xuyên đến chỗ nàng, ý đồ ra sao không cần nói cũng biết, chỉ còn thiếu nước nói thẳng với nàng là muốn nạp Bạch Đàn, chỉ còn chờ chính nàng lên tiếng mà thôi.

Nhưng bất kể là ý của Bạch Ngưỡng Đường hay là tư tâm của nàng đều không muốn hắn có thể được như nguyện.

Hôm đó Bạch Ngưỡng Đường đã nói rất rõ, nếu Bạch Đàn cũng phải vào cung thì còn không bằng chịu tiếng xấu không dễ nghe mà theo Lăng Đô Vương. Hoàng quyền mặc dù là trung tâm nhưng lại không phải toàn bộ, bị ngăn chặn bởi thế lực của sĩ tộc, nhà họ Bạch tuyệt đối không thể chỉ dựa vào đế vương.

Buổi tối trước khi đến đây, Tư Mã Huyền phái người mang đồ ăn tới, nói rõ mời Bạch Đàn đến ăn cùng.

Bạch Đàn từ chối, nói đêm qua không ngủ ngon, hôm nay thật sự mệt rã cả người cho nên đã ăn cơm một mình rồi đi ngủ trước, không hề hiện thân.

Sau khi nghe nội thị báo lại việc này, Tư Mã Huyền còn tháo viên long diên hương của mình ra, sai người mang đến cho nàng dưỡng thần.

Thế là ngay cả nội thị cũng bắt đầu phỏng đoán, liệu có phải thánh tâm có ý với Bạch Đàn.

Bạch Hoán Mai đã vào cung nhiều năm, dù gì cũng không thể không có tai mắt của mình, chuyện này đến tai nàng chỉ sau thời gian uống một chén trà.

Nàng xo xoa bụng, cầm gương lên soi. Sau khi có thai mình đã béo lên rất nhiều, khí sắc cũng không tốt lắm, chẳng lẽ đây chính là sắc xuống sủng suy?

Tuy nhiên lúc ngoài điện vang lên tiếng thông truyền bệ hạ giá lâm, nỗi buồn đau này nhanh chóng bị nàng đè xuống.

Trời đã tối, nội thị cầm đèn dẫn đường lui lại, trước khi vào cửa điện Tư Mã Huyền nhìn sang thiên điện một cái. Cửa sổ đóng chặt, chắc là Bạch Đàn đã ngủ thật. Tính ra đã mấy ngày hắn không nhìn thấy nàng.

Hắn đi vào chính điện, Bạch Hoán Mai đã đi ra nghênh đón, khom người cúi chào.

Tư Mã Huyền đưa tay đỡ nàng lên, dẫn nàng ngồi vào vị trí dùng bữa, vẻ mặt vẫn dịu dàng như bình thường, không nhìn ra tâm tình có gì thay đổi.

Sau khi dùng cơm gọi người hầu hạ rửa mặt súc miệng, tối nay hắn sẽ ngủ lại đây.

Bạch Hoán Mai xua người hàu ra ngoài, đích thân hầu hạ Tư Mã Huyền cởi áo, lời nói giữ rất lâu trong lòng cuối cùng cũng có thể nói ra: "Thần thiếp cả gan xin hỏi bệ hạ, vì sao lại đón A Đàn vào cung? Lúc này bệ hạ đón A Đàn vào là có ý nạp A Đàn vào cung đúng không?"

Tư Mã Huyền xõa búi tóc xuống buông trên vai, cười với nàng trong ánh đèn, nhã nhặn ung dung: "Sao thế? Ái phi không muốn à?"

Bạch Hoán Mai buốt giá trong lòng, cúi đầu xuống: "Trước kia không phải bệ hạ đã nói, người thần thiếp không thích là sẽ không đưa vào trong cung hay sao?"

Tư Mã Huyền nâng mặt nàng lên, dường như có chút nghi hoặc: "Chẳng lẽ ái phi không thích Bạch Đàn?"

Bạch Hoán Mai ngẩn ra, ấp úng nói: "Thần thiếp đương nhiên thích A Đàn..."

Tư Mã Huyền cười cười dịu dàng: "Ái phi tính tình hòa nhã, luôn luôn dễ tính, đối với tỷ muội nhà mình tự nhiên không cần phải nói, lời này của Trẫm xem như hơi thừa rồi".

Hắn đỡ Bạch Hoán Mai đi đến bên giường: "Ái phi cứ dưỡng thai cho tốt, chuyện khác không cần suy nghĩ nhiều, cũng để Trẫm đỡ phải lo lắng".

Bạch Hoán Mai vâng một tiếng, giống như nói mê.

Thì ra không phải là sắc xuống sủng suy, căn bản là chưa từng yêu bao gờ, tất cả đều là nàng hiểu sai ý hắn mà thôi.

Vì chuyện này mà trằn trọc khó ngủ, cả đêm Bạch Hoán Mai không chợp mắt.

Sáng sớm hôm sau Tư Mã Huyền đã dậy đến ngự thư phòng xử lí chính vụ, Bạch Hoán Mai giả vờ còn đang ngủ không hầu hạ, nghe thấy tiếng bước chân hắn ra cửa rồi đi qua ngoài cửa sổ, chắc là đến thiên điện tìm Bạch Đàn.

Chẳng bao lâu sau Bạch Đàn đã đến, đứng bên ngoài hỏi thăm quý phi đã dậy chưa.


Bạch Hoán Mai lên tiếng: "Vào đi".

Bạch Đàn nhanh chóng đi vào, đứng ở bên giường cười cười với nàng: "A tỷ, chị có thể tìm cơ hội hỏi dò ý tứ của bệ hạ xem bao giờ có thể cho phép em xuất cung hay không? Em ở trong cung thật sự là chán lắm rồi".

Nhìn thấy Bạch Đàn, Bạch Hoán Mai lại sửng sốt. Mấy ngày nay chắc là Bạch Đàn buồn chán, sắc mặt không được tốt, lại cố ý không trang điểm, chỉ dùng dây buộc tóc lại, mặc áo váy bằng gấm trắng mộc mạc, chỉ có vòng eo bó cao có thể nhìn ra dáng người mảnh dẻ, nhưng trong cung đình người đẹp qua lại như mắc cửi này vẫn không có gì nổi bật.

Bạch Hoán Mai thầm xấu hổ, nhìn thấy Tư Mã Huyền tốt với Bạch Đàn lại còn âm thầm sinh ra hiềm khích với nàng, nhưng nhìn thế nào vẫn thấy Bạch Đàn cố ý tránh né ân sủng của Tư Mã Huyền, đúng là nàng đã quá nhỏ nhen.

"Chỉ sợ em không ra được rồi". Bạch Hoán Mai ngồi dậy, vốn muốn nói chuyện với nàng nhưng chắc là vì đêm qua ngủ không ngon nên lại chóng mặt phải nằm xuống.

Bạch Đàn nhanh tay nhanh mắt lao tới đỡ Bạch Hoán Mai: "A tỷ làm sao thế? Có cần em gọi một ngự y đến xem không?"

Bạch Hoán Mai lắc đầu: "Không ngủ tốt thôi mà, không phải việc lớn gì".

Bạch Đàn thấy cơ hội hiếm có, há có thể buông tha: "A tỷ phải suy nghĩ cho em bé, không được sơ ý. Em thấy vẫn nên mời Hi Thanh đến khám cho ổn thỏa".

Nhắc tới em bé Bạch Hoán Mai cũng phải thận trọng, liền gật đầu đáp ứng.

Hi Thanh đến quá nhanh, nhanh như thể vẫn chờ ở ngoài cửa cung.

Bên ngoài trời giá rét, đất đóng băng, hắn lại mặc không nhiều, cẩm bào màu trúc xanh rộng rãi, nếu không đeo hòm thuốc thì sẽ ung dung phóng khoáng lắm, chỉ có điều vừa vào điện đã lao đến bên chậu than sưởi tay, có thể thấy phong độ này hoàn toàn là liều chết mới có được.

Trong điện chỉ còn lại các vú già nhà họ Bạch sắp xếp, đều biết rõ sự tình cho nên cũng không cần kiêng kị cái gì, Bạch Đàn liền gọi Hi Thanh đi thẳng vào nội điện.

Bạch Hoán Mai còn chưa dậy, màn buông xuống kín mít, chỉ lộ ra cánh tay đặt bên mép giường.

Hi Thanh ngồi bên cạnh, nghiêm trang chẩn đoán cho nàng rồi ngẩng đầu nói: "Yên tâm đi, Mai Nương, không có việc gì đâu, có điều nàng không được suy nghĩ quá nhiều, có thai rồi phải chú ý nghỉ ngơi".

"Ờ". Bạch Hoán Mai sau màn khẽ lên tiếng, lại có một chút yếu ớt.

Hi Thanh liếc Bạch Đàn một cái, đoán là bởi vì nàng nên Bạch Hoán Mai mới như vậy, nhưng chuyện này hắn lại không tiện mở miệng an ủi. Hắn qua bên cạnh kê một đơn thuốc an thần dưỡng thai rồi chuẩn bị cáo từ, lặng lẽ nháy mắt mới Bạch Đàn.

Bạch Hoán Mai gọi một cung nhân tiễn Hi Thanh, Bạch Đàn nói: "Để em đưa hắn ra, đằng nào em cũng không bận gì, đi một lát cũng được".

Bạch Hoán Mai đồng ý: "Cũng được".

Bạch Đàn cùng Hi Thanh ra cửa điện, trên trời bắt đầu có tuyết nhỏ bay xuống, gió lạnh từ khắp nơi đổ tới. Hai người lặng lẽ bước đi rất an phận, cố ý chọn đường vắng vẻ mà đi.

Đi qua bên ngoài một cung điện, nhìn quanh không thấy cung nhân qua lại, Hi Thanh ghé sát lại gần, nhỏ giọng nói: "Ngươi không việc gì chứ?"

Bạch Đàn lắc đầu: "Ta có thể có việc gì được?"

Hi Thanh nói: "Hình như bệ hạ phong tỏa tin tức đối với ngươi, ta phải tốn công tốn sức lắm mới đưa tin cho ngươi được. Nếu bệ hạ không có ý xấu thì sao phải làm như vậy".

Cứ đứng một chỗ sẽ làm người khác hoài nghi, Bạch Đàn ra hiệu cho hắn tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Ta không sao, trái lại ngươi phải mau chạy tới Dự Châu mới được".

Hiện giờ đã qua năm mới, trời sẽ rất nhanh vào xuân, lần này Tư Mã Tấn phát bệnh có thể không kịp về, không có Hi Thanh chữa trị sẽ phải chịu đủ hành hạ như lần ở Ngô Quận.

Vẻ mặt Hi Thanh rất chán nản: "Ngươi đúng là không phải bạn tốt, vì điện hạ mà bắt ta phải mệt chết. Đi là chắc chắn phải đi rồi, chỉ có điều trước khi đi ta phải đích thân đến gặp ngươi, đảm bảo ngươi vô sự mới yên tâm, nếu không đi gặp điện hạ sẽ gặp xui xẻo lớn".

Phía trước đã là cổng nội cung, từng nhóm cung nhân qua lại, hai người ngậm miệng nghiêm trang bước đi, đến tận lúc không có người ngoài, Bạch Đàn mới nói: "Trong cung ta còn có thể ứng phó được, ngươi cứ yên tâm, mau đến Dự Châu mới là việc quan trọng".

Hi Thanh chăm chú nhìn nàng một lát, xác nhận không có việc gì mới gật đầu, khép tay rụt cổ run rẩy đón gió lạnh đi về phía trước. Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân dều tăm tắp, hắn lại dừng bước.

Bạch Đàn xoay người nhìn lại, một đội nội thị đi tới phía sau, mỗi người đều cúi đầu lồng tay áo vào nhau, mấy người ở giữa khiêng bộ liễn, cả đội dừng lại cách nàng mấy trượng, Tư Mã Huyền từ trên bộ liễn bước xuống.

Nội thị khom người định đỡ hắn đi tới nhưng bị hắn xua tay đuổi ra. Hắn đi đến chỗ Bạch Đàn, cởi áo choàng trên người khoác lên người nàng, đại khái là mới từ ngự thư phòng đi ra, aos choàng vẫn còn mang hơi ấm của than củi.

Bạch Đàn không dám nhận, vội vàng cởi ra trả lại. Tư Mã Huyền cầm lấy lại khoác lên cho nàng, lần này buộc luôn cả dây cổ áo cho nàng.

"Từ nơi nào đến?" Ngón tay thắt nút buộc dây, hắn mỉm cười hỏi một câu.


Bạch Đàn rất mất tự nhiên, lặng lẽ liếc Hi Thanh một cái, hắn vẫn còn chưa đi: "A tỷ hôm nay thân thể không được tốt, mời Hi Thanh đến chẩn trị, Bạch Đàn đang tiễn hắn ra ngoài".

Lúc này Tư Mã Huyền mới nhìn về phía Hi Thanh, giọng nói lại rất quan tâm: "Mai Nương làm sao thế?"

Hi Thanh bước tới vài bước chào: "Bẩm bệ hạ, quý phi không có gì lo ngại".

Tư Mã Huyền cười cười: "Đã không cần lo ngại thì làm sao phải làm phiền một thần y như ngươi đến điều trị?"

Bạch Đàn vội vàng giải thích: "Để cho yên tâm thôi, đó là hoàng tự của bệ hạ, không thể qua loa được".

Tư Mã Huyền quay sang cười nói với nàng: "Nàng suy nghĩ cho Trẫm như vậy, lại quan tâm đến quý phi như thế, Trẫm chọn nàng làm hoàng hậu quả nhiên không chọn sai người".

Đầu Hi Thanh đang cúi xuống đột nhiên ngẩng lên.

Bạch Đàn ngoài mặt thản nhiên, trong lòng lại rất giận cố ý không nói gì với Hi Thanh, bây giờ lại không thể giấu được rồi.

Nàng tránh ra một chút: "Bệ hạ chọn hoàng hậu là chuyện trọng đại của quốc gia, sao có thể quyết định bằng vài lời nói miệng được".

Ý chính là bảo Hi Thanh đừng coi là thật.

Trên mặt Hi Thanh lại không có biểu hiện gì, có điều vẫn đứng đó không đi.

Bạch Đàn liên tục nháy mắt với hắn, hắn vẫn không cất bước. Không làm sao được, nàng đành phải lên tiếng nói: "Mới vừa rồi không phải ngươi nói còn có ca bệnh cần đi khám gấp sao? Tại sao vẫn còn chưa đi?"

Cuối cùng Hi Thanh mới chào cáo từ Tư Mã Huyền.

"Đi đi, làm phiền ngươi rồi". Tư Mã Huyền vẫn đói xử thân thiện với mọi người như thường ngày, vẫy tay gọi một nội thị tới, dặn dò mang tặng phẩm đến nhà Hi Thanh.

Hi Thanh tạ ơn, ánh mắt lại quét mấy lượt trên người Bạch Đàn. Bạch Đàn trừng mắt nhìn hắn, hắn mới cất bước nhưng thỉnh thoảng lại ngoái lại nhìn.

Tuyết đã dày hơn, Tư Mã Huyền nói: "Về thôi, đừng để nhiễm lạnh".

Nói rồi đưa tay nâng cánh tay Bạch Đàn đi về phía trước vài bước.

Bạch Đàn cẩn thận tránh tiếp xúc với hắn, chậm chạp đi theo phía sau. Hắn cũng không tức giận, cười cười đi trước.

Bạch Đàn vừa đi vừa quay lại thoáng nhìn, quả nhiên Hi Thanh vẫn đang dáo dác, thấy nàng ngoái lại mới xoay người đi.

Nàng thầm cảm thấy không ổn, lúc trước Tư Mã Huyền chỉ nhắc tới chuyện lập hoàng hậu trước mặt nàng, bây giờ lại cố ý nói ngay trước mặt Hi Thanh, chỉ sợ là cố tình truyền ra tin tức này.

Áo choàng của đế vương thêu hoa văn rồng đạp mây lành bằng chỉ vàng, bây giờ lại khoác trên người Bạch Đàn. Trên đường đi, nàng cảm thấy mình sắp bị ánh mắt của đám cung nhân đâm thành cái sàng rồi.

Thật sự không chịu được nữa, sau khi bước lên hành lang, nàng liền cởi áo choàng ra ôm trong tay.

Tư Mã Huyền quay lại nhìn, cau mày nói: "Sao thế? Ngay cả để nàng khoác một cái áo choàng mà Trẫm cũng phải hạ chỉ mới được à?"

Bạch Đàn cười ngượng ngùng: "Bây giờ không cảm thấy lạnh nữa, xin bệ hạ phải bảo trọng long thể mới được".

Vừa nói vừa đưa áo choàng cho hắn.

Tư Mã Huyền phủi tuyết bám trên vai, đứng vững vàng trước mặt nàng: "Vậy làm phiền nàng khoác lên cho Trẫm".

Bạch Đàn không phải một người dễ dàng để người khác trêu đùa, một khi tính khí phản nghịch trong người trỗi dậy, kể cả là đế vương cũng không thể ép được. Nàng lại cầm chiếc áo choàng về, cười nói: "Bạch Đàn lại quên bệ hạ cần có người hầu hạ. Bạch Đàn quanh năm ẩn cư trong núi, cũng không biết hầu hạ người khác, không bằng mang về tẩm điện của quý phi để a tỷ hầu bệ hạ mặc áo vậy".

Nói rồi cáo từ định đi về phía tẩm cung của quý phi.

Tư Mã Huyền giữ tay áo nàng, cười vài tiếng: "Bạch Đàn vẫn là Bạch Đàn, tính khí một chút cũng không thay đổi".


Bạch Đàn kéo tay áo về: "Tính khí này chỉ sợ khó mà làm hoàng hậu được".

Tư Mã Huyền không trách nàng ngỗ ngược, đi về phía trước vài bước, gọi một tiếng: "Người đâu".

Hai cung nữ lúc trước hầu hạ Bạch Đàn từ hành lang bên cạnh cúi đầu đi tới, thoạt nhìn như đã đợi ở đây từ lâu.

Tư Mã Huyền đi đến bên cạnh Bạch Đàn, tiếp nhận áo choàng vắt trên cánh tay nàng: "Nàng không cần về chỗ Mai Nương nữa, cứ đến ở cung điện lúc trước đi".

Hắn đi mấy bước về phía ngự thư phòng, lại dừng chân bổ sung một câu: "Đây là thánh chỉ".

"..." Bạch Đàn không động bước chân: "Chẳng phải bệ hạ đã nói sẽ cho Bạch Đàn suy nghĩ, vì sao bây giờ lại có ý bắt ép?"

Tư Mã Huyền chỉ cười không nói, nội thị từ xa xa đi tới, vây quanh hắn đi đến ngự thư phòng.

Bạch Đàn lại quay về cung điện Tư Mã Tấn từng ở. Để tránh phiền phức, nàng đóng chặt cửa chính cửa sổ, chỉ ở trong nội điện, không gặp bất kì ai.

Đến buổi chiều nàng dặn dò không được quấy rầy, nàng phải nghỉ ngơi.

Không tin là không tránh được, cùng lắm sau này ngày ngủ đêm thức là được.

Bốn bề rất vắng lặng, lúc trời bắt đầu tối thì tuyết lác đác đã chuyển thành tuyết lớn, nằm trên giường cũng có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi bên ngoài.

Bạch Đàn nằm trên giường giả vờ ngủ, nghe thấy âm thanh của Tư Mã Huyền ngoài cửa điện. Cung nữ nói nàng đã ngủ, cửa điện lại vẫn bị mở ra.

Nàng lập tức từ trên giường ngồi dậy, nghe thấy tiếng bước chân đã đến cửa nội điện liền mở miệng nói: "Mời bệ hạ về đi, Bạch Đàn sẽ cho bệ hạ câu trả lời".

Tiếng bước chân của Tư Mã Huyền không vang lên nữa, cách bình phong có thể nhìn thấy bóng dáng hắn sừng sững không động: "Khi nào?"

Bạch Đàn suy nghĩ một lát: "Nhanh nhất có thể. Dù sao thì Bạch Đàn cũng ở trong thâm cung, nếu bệ hạ thật sự đã đợi mười năm thì cần gì phải để ý một giờ nửa khắc?"

Tư Mã Huyền dường như suy nghĩ một lát: "Ta nghe lời nàng".

Nói xong tiếng bước chân vang lên, cửa điện lại đóng vào.

Lúc này Bạch Đàn mới thở ra, hùng hổ tóm chiếc chăn trên giường.

Tư Mã Huyền nhất định đã phát giác nàng nghi ngờ hắn cho nên hành sự cũng không còn che giấu nữa.

***

Tuyết ở Dự Châu lớn hơn ở Kiến Khang nhiều, bông tuyết không chỉ to như lông ngỗng mà còn hết sức tập trung, gần như che kín tầm mắt mọi người.

Doanh trướng dựng cách ba mươi dặm ở vùng ngoại ô, Kỳ Phong dẫn ba mươi ngàn binh mã mang đến từ đô thành đóng quân tại đây.

Trong đại trướng trung quân, trên người Tư Mã Tấn chỉ mặc giáp mềm, đứng bên chậu than chậm rãi hơ tay: "Ngươi đang đưa ra yêu cầu với bản vương đấy à?"

Một người trung niên mập mạp đứng đối diện hắn, đó là quận thủ Dự Châu. Đại khái là đã đứng quá lâu bên chậu than nên khuôn mặt đỏ bừng, nghe thấy lời này vội chắp tay nói: "Không dám, thưa điện hạ! Lúc trước bệ hạ chuyển giao cựu bộ của Dữu Thế Đạo cho hạ quan, bây giờ bọn chúng nghe nói Dữu Thế Đạo không chết liền bắt đầu rục rịch, được biết điện hạ đến lại làm cao, những điều kiện này đều là bọn chúng đữa ra, không quan hệ gì với hạ quan".

Tư Mã Tấn chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt lại còn lạnh hơn gió tuyết bên ngoài: "Binh lính của Dữu Thế Đạo không nghe lời, ngươi lại còn giúp bọn chúng đưa điều kiện, đúng là tiếp quản tốt lắm".

Quận thủ sợ hãi vội quỳ xuống: "Điện hạ thứ tội, là hạ quan vô năng".

Tư Mã Tấn cầm cặp gắp than kẹp một cục than cháy đỏ chậm rãi đi tới trước mặt hắn, đưa tới bên miệng hắn: "Lợi ích của bản vương ở đây giống như cục than này, ngươi thử xem có thể ăn được hay không".

Quận thủ vội vàng rụt đầu lại, mồ hôi chảy đầy mặt đầy đầu: "Điện... điện hạ chớ nói đùa với hạ quan".

Tay Tư Mã Tấn rung lên, cục than đỏ rơi vào vạt áo hắn, lập tức bắt lửa. Quận thủ hoảng hốt kêu to, lao ra ngoài trướng, lao thẳng xuống tuyết đọng mới dập được lửa, chưa hết kinh hồn nằm bò ở đó thở gấp.

Tư Mã Tấn cầm cặp gắp than đi ra ngoài trướng, cách màn tuyết lả tả cười với hắn một cái khiến hắn ngày càng muốn co người chìm vào trong tuyết.

"Ngươi nghe cho kĩ, bản vương mặc dù chỉ mang ba vạn binh mã nhưng còn không đến lượt binh lính của bại tướng ra điều kiện với bản vương. Mang một câu của ta về, ba ngày sau toàn bộ hợp nhất, người tuân lệnh từ nay sẽ được đối xử công bằng trong quân doanh của bản vương, người không tuân lệnh..."

Hắn đâm chiếc cặp gắp than xuống tuyết phát ra tiếng xèo xèo.

Quận thủ vừa lăn vừa bò đứng lên chạy thẳng.

Kỳ Phong đón gió tuyết đi tới, Tư Mã Tấn nói với hắn: "Điểm binh sẵn sàng, dù tắm máu cũng phải chế ngự được đám người chiếm thành xưng vương ở Dự Châu này".

"Tuân lệnh!" Kỳ Phong đưa mắt nhìn hắn đi về doanh trướng, toàn thân đầy máu nóng.

Hôm sau quận thủ Dự Châu quay lại quân doanh, nhìn thấy mấy xác chết treo ở trong doanh trại, sợ đến mặt trắng bệch, một hồi lâu sau mới nhận ra đó là mấy phó tướng trong đám tàn quân của Dữu Thế Đạo.


Hắn chạy về không dám gặp Tư Mã Tấn nữa, một thời gian rất dài sau đó không quay trở lại.

Tàn quân còn chưa hợp nhất xong, nhưng quân doanh tám vạn binh lính đó gần như đã bị tắm máu một lượt.

Sau khi tiếp quản, quận thủ Dự Châu vẫn biếng nhác thao luyện, đám tàn quân này đâu còn có sức chiến đấu gì, dựa vào nhân số để làm cao nhưng cũng không thể thành công.

Cả thành Dự Châu đều không dám nhúc nhích, mỗi ngày mở cửa thành dường như đều có thể ngửi thấy mùi máu từ phía quân doanh xa xa lan đến.

Tư Mã Tấn lại đánh ngựa vào thành, đến phủ của Dữu Thế Đạo một chuyến, tịch biên mọi thứ trong phủ, sau đó lại điềm nhiên như không ra khỏi thành trước mặt bách tính toàn thành.

Đại tuyết đã ngừng nhưng trên đường vẫn phủ dày tuyết đọng, cho dù hợp nhất xong cũng không thể tiến về Dực Dương, Tư Mã Tấn liền tạm thời hạ trại ở ngoại ô, đợi tuyết tan sẽ lên đường.

Cuối cùng quận thủ Dự Châu lại run rẩy xuất hiện, lần này là đến tỏ ý tốt, sai người mang một đống rượu ngon thịt tươi tới quân doanh.

Tư Mã Tấn không để ý đến hắn, kêu Kỳ Phong mang xuống khao thưởng binh lính, chính mình thì nhắm mắt lại, nằm ngủ trong đại trướng trung quân.

Mùa xuân ở Dự Châu tới muộn hơn vùng trung bộ rất nhiều, bệnh của Tư Mã Tấn lại vẫn đến rất đúng thời gian.

Kỳ Phong canh giữ ở ngoài trướng, Tư Mã Tấn đi ngủ sớm để giảm bớt một chút đau khổ nhưng vẫn bừng tỉnh.

Mùi thơm của rượu thịt quyện với mùi lửa than bay vào trong trướng, hắn đang thần trí mơ hồ, ngửi thấy mùi này có cảm giác như lại quay về những năm tháng trước khi rời khỏi hoàng cung. Khi đó mỗi đêm trước khi hắn ngủ, nội thị đều sẽ châm một lò hương bên giường hắn.

Hắn không hề hoài nghi có vấn đề gì, sau đó đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, luôn ngủ không tốt, trong mơ cũng bị phản quân đuổi giết, toàn là cảnh người bên cạnh mình bị giết thê thảm, khắp nơi đầm đìa máu tươi...

Hắn không muốn nhớ lại những năm tháng ở Ngô Quận, nhưng mỗi đêm đều sẽ trở lại những năm tháng đó trong ác mộng.

May mà thỉnh thoảng lại mơ thấy Bạch Đàn, lúc có nàng xuất hiện, cảm giác trong mơ mới bớt đau khổ.

Những thứ này mới chỉ là bắt đầu, ai cũng không ngờ được sau đó việc này lại hành hạ hắn rất nhiều năm.

Lần đầu tiên trước khi phát tác, hắn còn ở trên chiến trường, gần như đã giết đỏ cả mắt, càng thấy máu càng thoải mái, đến lúc ra lệnh thu binh trở lại doanh trướng liền phát tác.

Khi đó hắn vừa làm thượng tướng quân, một mình vật vã trong doanh trại đủ nửa tháng, chỉ có Kỳ Phong và Cố Trình chân tay luống cuống canh gác cho hắn, suýt nữa mất mạng.

Lúc đó hắn chỉ cho rằng do sự căm hận trong lòng, giết người quá nhiều nên mới có triệu chứng này. Đến tận một lần bị thương mời Hi Thanh đến điều trị, Hi Thanh phát hiện ra căn nguyên của bệnh này, hắn mới biết trên người mình đã bị người khác động chân động tay.

Đế vương lương thiện biết bao, lúc nào cũng cực kì khoan dung với hắn, lúc ngay cả cung nhân trong cung cũng khinh thường hắn, đế vương vẫn luôn hỏi han ân cần. Thậm chí sau khi hắn nhập ngũ, hoàng đế còn cẩn thận dặn dò các tướng lĩnh chú ý chăm sóc hắn, cố gắng không để hắn phải đích thân ra trận mạo hiểm.

Tất cả mọi người đều khen vị đế vương này khoan dung lương thiện, đối với con trai của tiên đế cũng có thể bao dung nhường nhịn như thế, khó trách lại được tiên đế ưu ái chọn làm thái tử, khó trách lại được thế gia yêu quý ủng hộ.

Chỉ có Tư Mã Tấn biết đó là biểu hiện giả dối, sau đó có thêm một người là Hi Thanh.

Than trong trướng đã tắt nhưng cả người hắn vẫn toát mồ hôi, trong đầu hỗn độn, như có ngàn vạn con sâu gặm trái tim, chỉ muốn phát tiết...

Đang mơ mơ hồ hồ dường như có người cầm đèn đi tới, ngồi xuống bên cạnh bắt mạch cho hắn, miệng còn nói chuyện, ong ong không được rõ ràng lắm, hắn chỉ nghe thấy tên Bạch Đàn.

"Bạch Đàn..." Hắn thì thào một tiếng, nửa tỉnh nửa mê.

Vốn cho rằng hắn sẽ phải sống cả đời trong cảnh nửa người nửa quỷ, hai tay đẫm máu, một mình đi trên con đường tranh đấu với Tư Mã Huyền, nhưng thật may mắn lại gặp được Bạch Đàn.

"Điện hạ, điện hạ!"

Tư Mã Tấn bị gọi đến lức ý thức tỉnh táo lại, mới thấy rõ người nói chuyện là Hi Thanh. Trên đầu Hi Thanh đầy tuyết, áo choàng trên người còn chưa cởi xuống, hiển nhiên là vừa mới đến.

"Điện hạ, ngài nhất định phải vượt qua được. Bạch Đàn đã bị bệ hạ đón vào cung, sợ rằng sẽ bị lập làm hoàng hậu!"

"Lập hậu?" Tư Mã Tấn hùng hổ tóm tấm da thú dưới thân, cả người run rẩy, nghiến răng phát ra tiếng lách cách: "Hắn dám!"

Tư Mã Huyền vĩnh viễn sẽ không biết Bạch Đàn có ý nghĩa gì với hắn. Nàng là một tia sáng trong cuộc sống đen tối của hắn khi còn trẻ, bây giờ là hi vọng để hắn đi tiếp. Lần trước lúc nàng bị ám sát, một câu Tư Mã Huyền có thể sẽ triệu nàng vào cung của Hi Thanh đã khiến hắn phẫn hận biểu lộ tâm ý.

Ngôi vị hoàng đế bị cướp mất, tính mạng cũng bị đoạt đi, Tư Mã Huyền còn muốn cướp những gì của hắn nữa?

Hắn đột nhiên ngồi dậy, rút thanh kiếm trên đầu giường ra.

"Điện hạ!" Hi Thanh lui lại một bước, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Tư Mã Tấn nặng nề thở dốc, mồ hôi trên trán rỏ xuống mu bàn tay, mũi kiếm chỉ còn cách Hi Thanh vài tấc. Ngực hắn kịch liệt nhấp nhô, lửa giận trong mắt quay cuồng như nước thủy triều: "Hừ, không phải là hắn muốn ép bản vương làm phản đấy chứ?"

Hi Thanh hết sức thận trọng đẩy mũi kiếm của hắn ra, nhíu mày: "Thế điện hạ không định thật sự... làm gì đó chứ?"

"Nếu bản vương tạo phản sẽ thành loạn thần tặc tử, hắn sẽ có lí do diệt trừ bản vương một cách chính đại quang minh, tiếp tục là một đế vương quang minh lỗi lạc". Tư Mã Tấn xoay cổ tay, nặng nề đâm kiếm xuống đất, lạnh lùng cười thành tiếng: "Bản vương không những sẽ không để hắn được toại nguyện mà còn phải bắt hắn đến cầu xin bản vương".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui