Trên đời không có học trò nào dám tùy tiện hôn giáo viên.
Lúc Bạch Đàn hỏi câu này, trong lòng đã rất rối rắm, bởi vì bất kể đáp án nào cũng khiến nàng cảm thấy không ổn.
Nếu đúng, việc này trái với luân thường thầy trò. Nếu không đúng, không đúng ngươi còn hôn cái quái gì?
Tuy nhiên nàng tuyệt đối không ngờ Tư Mã Tấn lại hoàn toàn không trả lời, chỉ cười cười đầy ẩn ý rồi đứng dậy ra ngoài doanh trướng.
Sau đó Kỳ Phong và Cố Trình đi vào mời nàng xuống núi.
Từ lúc rời khỏi doanh trướng đến lúc đi xuống núi, Bạch Đàn vẫn suy nghĩ xem hắn cười như vậy là có ý gì, đến tận lúc nghe thấy Hi Thanh gọi nàng mới hoàn hồn.
Hi Thanh đứng dưới chân núi, giơ đuốc đi tới, quan sát sắc mặt nàng một lát: "Ngươi làm sao thế?"
Bạch Đàn nheo mắt nhìn bóng lưng Tư Mã Tấn đang thúc ngựa đi xa, nói nhỏ: "Ngươi nói xem Lăng Đô Vương có khả năng thích ta không?"
Hi Thanh lập tức phấn chấn tinh thần: "Hắn ngỏ lời với ngươi rồi à?"
"Không".
"Vậy sao ngươi lại hỏi thế?"
"Nếu cử chỉ của hắn rõ ràng mà lời nói lại không rõ thì sao?"
Hi Thanh lập tức phải nhìn nhận lại Tư Mã Tấn. Cao, chiêu thức ấy thật là cao, vừa khiến Bạch Đàn không dễ phản kích lại buộc nàng không thể không chú ý đến hắn. Tại sao trước kia lại không phát hiện vị điện hạ này khôn khéo như vậy chứ?
***
Đêm đã khuya, Tư Mã Huyền lại vẫn chưa đi ngủ.
Bạch Hoán Mai ngồi bên cạnh, nhíu mày thật chặt, đã tự trách mình cả ngàn lần.
Nếu không phải khi đó mình không nghĩ gì đến Bạch Đàn, bây giờ cũng chưa đến mức không biết Bạch Đàn đang ở đâu. Lăng Đô Vương bây giờ cũng không rõ có ở bên Bạch Đàn không, hai người có gặp nguy hiểm gì không...
Thấy Bạch Hoán Mai lộ vẻ u sầu, Tư Mã Huyền lên tiếng an ủi vài câu, quay lại thấy Cao Bình đang vội vã đi tới.
"Bệ hạ, tìm được người rồi".
Còn có không ít con em thế gia và phiên vương trọng thần cùng chờ với hoàng đế, lúc này tất cả đều chen chúc trong thiên điện.
Tư Mã Tấn dẫn đầu đánh ngựa đến, bỏ kiếm lại bước lên bậc thềm, đang định vào điện kiến giá, ánh mắt đột nhiên quét một lượt về phía thiên điện. Các vị phiên vương thò đầu ra quan sát vội vã ngượng ngùng thu ánh mắt về.
Nhưng cũng có người không bị ánh mắt hắn dọa chui vào.
Bạch Đống chống tay lên khung cửa, lấy can đảm hỏi hắn: "A... a tỷ của ta đâu?"
Tư Mã Tấn thoáng nhìn về phía sau rồi cất bước vào điện.
Lúc trước Tư Mã Huyền đã hạ lệnh, để đề phòng bất trắc, bất kì ai cũng không được phép đi lại tùy ý. Nhưng lúc này Bạch Đống lại không nghe lệnh, lặng lẽ chuồn ra cửa điện, co giò chạy thẳng một mạch, nhanh chóng nhìn thấy một nhóm người giơ đuốc từ rừng núi đi ra.
Trong lòng Bạch Đàn vẫn phiền muộn, vừa đi đến gần cung điện chợt thấy một bóng trắng lóe lên, Bạch Đống đã lao đến trước mặt.
"A tỷ, chị đi đâu thế? Làm em lo lắng chết đi được".
Bạch Đàn đâu có tâm tình trả lời, vừa nhìn ngang ngó dọc vừa hỏi: "Vô Cấu đâu?"
Bạch Đống sốt ruột: "Lúc chạy hổ đã đi về với Trần đạo trưởng rồi. Ai da, rốt cuộc chị đi đâu thế? Mau nói cho em biết đi!"
Có nội thị tới mời Bạch Đàn, nàng tiện tay chỉ Hi Thanh một cái: "Hỏi hắn ấy".
Nói xong nàng theo nội thị đi lên bậc thềm.
Vừa đến trước cửa điện lại gặp ngay Tư Mã Tấn. Hắn đứng đón gió, bắt gặp ánh mắt nàng liền khẽ cong khóe miệng lên.
Lại là cái điệu cười này.
Được lắm, dám làm bộ bí hiểm với vi sư hả? Bạch Đàn lạnh mặt cúi đầu bước đi.
Là Bạch Hoán Mai yêu cầu gặp Bạch Đàn. Nàng thật sự không yên tâm.
Lúc trước Bạch Hoán Mai tránh sang trắc điện để không quấy rầy Tư Mã Huyền và Tư Mã Tấn nói chuyện, lúc này đứng chờ ngoài cửa, nhìn thấy Bạch Đàn từ xa liền lập tức bước tới nghênh đón.
"Nghe nói đã xảy ra chuyện. Rốt cuộc có chuyện gì thế?" Bạch Hoán Mai cầm tay Bạch Đàn: "Đều tại chị không tốt, đi vội quá quên cả em".
Bạch Đàn vội an ủi chị họ rồi kể lại sơ qua chuyện xảy ra trong núi.
"May mà có Lăng Đô Vương ở đó. Không ngờ trong Lạc Du uyển còn có người to gan như vậy".
Bạch Đàn vừa nghe thấy cái tên này đã đau đầu.
Đúng vậy, may mà có Lăng Đô Vương ở đó, nên sự trong sạch của nàng đã bị hủy rồi.
Thấy nàng sững sờ, Bạch Hoán Mai còn tưởng nàng chưa hết sợ. Vốn định giữ Bạch Đàn ở lại qua đêm, nhưng vì chuyện vừa rồi, bệ hạ chắc chắn sẽ không ở đây lâu mà sẽ khởi giá về cung nên đành phải thôi.
Bạch Hoán Mai dặn dò nội thị sắp xếp nhân thủ đưa Bạch Đàn, nhìn ra ngoài thấy Hi Thanh đang chờ dưới trăng liền cười nói: "Hi Thanh vẫn rất quan tâm đến em. Lần này xảy ra chuyện chắc chắn hắn rất lo lắng. Chị nhớ hắn luôn đùa cợt nói thích em, nếu em có thể thành duyên với hắn thì cũng là một chuyện tốt".
Bạch Đàn cười mỉa mai: "A tỷ sai rồi, nếu thật sự thích một người thì sao lại nỡ treo trên cửa miệng nói đùa chứ?"
Người hắn thực sự thích là chị ấy, nhưng hắn giấu tình cảm dưới đáy lòng không dám động vào, một chút thay đổi nhỏ bé cũng có thể khiến hắn buồn bã ngồi một mình trong tuyết nửa ngày.
Nhưng những chuyện này đều không thể nói với Bạch Hoán Mai, vì bây giờ Bạch Hoán Mai đã là quý phi.
Nàng cáo từ rồi xoay người đi ra cửa điện.
Bên kia Bạch Đống đã nghe Hi Thanh kể lại đầu đuôi câu chuyện, đang kinh hãi thì thấy Bạch Đàn được mấy thị vệ hộ tống đi thẳng ra cổng.
Nghe nói là Tư Mã Tấn ra tay cứu a tỷ của mình, mặc dù Bạch Đống không cam lòng nhưng vẫn vòng tay hành lễ với hắn: "Chuyện lần này phải cảm ơn điện hạ".
Tư Mã Tấn cười cười. Bây giờ còn có thể cảm ơn ta, nếu biết ta đã làm gì với a tỷ của ngươi, chỉ sợ ngươi lại nổi giận lôi đình.
Hắn liếc Kỳ Phong một cái, Kỳ Phong gật đầu kéo Cố Trình đuổi theo Bạch Đàn.
Trên đường về Bạch Đàn vẫn lo lắng cho Vô Cấu, không biết bây giờ cô bé thế nào rồi, không thấy mình đâu chắc hẳn phải sợ lắm.
Nào biết vừa bước vào biệt viện đã nhìn thấy Vô Cấu bưng một bát canh nóng bốc hơi nghi ngút đi vào trong phòng, nhìn thấy nàng liền kinh ngạc hỏi: "Ơ, sư tôn về rồi à? Học trò đói quá nên nấu đồ ăn đêm. Sư tôn có muốn ăn một chút không?"
"..."
Bạch Đàn lặng lẽ bám tay vào khung cửa. Tại sao nàng lại có một học trò vô tâm như thế chứ? Quả thực là lãng phí tình cảm.
Có điều nàng thật sự đói lắm rồi, cả ngày hôm nay không ăn gì.
"Thế thì nấu cho vi sư một bát".
Người Bạch Hoán Mai sai đưa tiễn Bạch Đàn đã đi về nhưng người do Kỳ Phong và Cố Trình dẫn đến lại chưa đi, vẫn chia ra canh gác gắp nơi xung quanh viện.
Kỳ Phong rất đau lòng, đứng run rẩy trong gió lạnh nhai lương khô, nói với Cố Trình: "Lần trước khi bắt ả, có đánh vỡ đầu ta cũng không nghĩ rằng có ngày mình lại phải đến bảo vệ ả".
Cố Trình vỗ vỗ vai hắn tỏ ý an ủi, tiện tay bẻ mất nửa miếng lương khô.
Chuyện ân sư của Lăng Đô Vương bị ám sát xảy ra trước mắt rất nhiều người nên không thể giấu được. Ngày hôm sau trong triều đã bàn tán xôn xao.
Chu Chỉ và mấy học trò đều rời khỏi Lạc Du uyển từ lúc lộn xộn chuyện hổ xuất hiện, nghe tin đồn mới biết sư tôn bị ám sát.
Cả đám học trò chạy tới Đông Sơn, nhìn thấy Kỳ Phong và Cố Trình đang canh gác liền cho rằng sự tình rất nghiêm trọng, kết quả lúc gặp sư tôn lại phát hiện nàng không hề hấn gì.
Bạch Đàn cho rằng mình kiểu gì cũng bị kinh động, dự định nghỉ ngơi vài ngày, cho nên thấy các học trò cũng chỉ dặn dò vài câu rồi bảo bọn chúng trở về.
Nhưng sau khi học trò đã đi hết, nàng lại cảm thấy trống trải. Bây giờ ở biệt viện rộng lớn này chỉ có thể nói chuyện với một mình Vô Cấu, hơn nữa nói với Vô Cấu mình bị ám sát mà Vô Cấu còn có vẻ không tin tưởng lắm.
"Sư tôn có cái gì đáng để thích khách phải ra tay chứ?"
"..."
Không biết vì sao Bạch Đàn luôn cảm thấy câu này nghe vào tai lại không được thoải mái cho lắm.
Nhưng sự trống vắng này cũng không kéo dài mấy ngày. Buổi sáng hôm đó vừa mở cổng viện đã có ba người đi vào.
Nghe nói nàng bị ám sát, Trần Ngưng rất quan tâm, dẫn một tiểu đạo đồng tới thăm hỏi.
Bên ngoài trời lạnh giá, đất đóng băng, Bạch Đàn lại cười tủm tỉm chặn Trần Ngưng không cho vào cửa: "Ngươi đã nói với ai chuyện sẽ dẫn ta tới Lạc Du uyển?"
Trần Ngưng rất thật thà, kẹp phất trần xoa xoa tay nói: "Rất nhiều người. Khách hành hương qua lại bần đạo đều nói vài câu, sao thế?"
Bạch Đàn không nói được gì. Còn hỏi làm sao nữa? Chuyện nàng đến Lạc Du uyển không có mấy người biết, nếu không phải Trần Ngưng lắm mồm thì thích khách làm sao biết được.
Trần Ngưng đại khái cũng ý thức được sai lầm của mình, hừ một tiếng, nói: "Chuyện chim ấy bỏ qua đi, sau này bần đạo sẽ không nhắc tới nữa".
Bạch Đàn thở dài: "Ta suýt nữa mất mạng mà ngươi mới chịu bỏ qua, thật là cảm động đến rơi nước mắt".
Bạch Đống bên cạnh vẫn kéo tay áo Bạch Đàn: "A tỷ, đi về với em đi. Em đã nói với cha rồi, lần này xảy ra chuyện như vậy, cha cũng muốn chị về nhà".
Bạch Đàn gạt tay hắn ra: "Phụ thân đồng ý là bởi vì em lại lăn lộn dưới đất đúng không?"
"..."
Bạch Đống bị nàng đoán trúng phóc, rất không vui, quay ra nhìn Kỳ Phong và Cố Trình bên ngoài: "Bọn chúng sao có thể bảo vệ chị được. Em thấy bọn chúng đều không để tâm lắm".
Hi Thanh chỉ ra cửa viện: "Nhìn đi, vị này chắc chắn để tâm".
Người đến là Tư Mã Tấn. Hắn không đến một mình mà còn mang theo mấy người hầu, mỗi người đều vác một chiếc hòm.
Bạch Đàn vừa nhìn thấy hắn đã sầm mặt.
Hơ hơ, còn có mặt mũi đến đây sao?
"Điện hạ đang chuyển nhà đấy à?" Nàng đứng trên hành lang, điệu bộ không chào đón.
Tư Mã Tấn đi tới chỗ nàng, hai người bên cạnh nàng lập tức tránh ra mấy bước.
"Ân sư suýt nữa xảy ra chuyện, đó là trách nhiệm của bản vương. Bản vương muốn mời ân sư đến phủ nhưng không thể, dù sao ở đây cũng có các sư đệ sư muội cần dạy bảo, cho nên bản vương chỉ có thể đích thân tới đây bảo vệ ân sư".
Mí mắt Bạch Đàn giật giật: "Không tốt lắm. Điện hạ và vi sư tuổi tác tương đương, ở cùng một chỗ không khỏi bị người khác chỉ trích".
Tư Mã Tấn không quan tâm: "Chẳng phải ân sư vẫn hi vọng bản vương tôn sư trọng đạo hay sao? Bây giờ bản vương tôn sư trọng đạo rồi, tại sao ân sư lại không vui?"
"..."
Hắn nói cái gì thế? Hắn còn có mặt mũi nói tôn sư trọng đạo nữa sao?
Bạch Đàn suýt nữa bị hắn làm tức giận đến hộc máu, trơ mắt nhìn hắn đi vào hậu viện, lại không nói ra được một tiếng nào.
Chưa bao giờ thấy ai mặt dày như thế!
Bạch Đống lại kiềm chế không nổi nữa, mới chỉ cảm ơn hắn một lần mà hắn đã được đằng chân lân đằng đầu rồi!
Đang vén tay áo định đuổi theo thì lại bị Hi Thanh tóm lấy: "Ngươi cảm thấy ta cũng ở đây thì thế nào? Ngươi thấy đấy, ta và a tỷ ngươi biết nhau từ nhỏ, ta làm anh rể ngươi được không? Nào, đệ đệ, gọi một tiếng tỷ phu đi".
Bạch Đống tức giận đẩy hắn ra: "Ai là đệ đệ của ngươi? Ngươi tránh ra, ngươi xòn lâu mới xứng với a tỷ của ta!"
"Ta có gì mà không xứng?"
"Ngươi... ngươi thấy ai cũng đùa giỡn!"
"Nói bậy! Ta đâu phải loại người đó!" Hi Thanh quay sang nhìn Vô Cấu: "Đúng không Vô Cấu? Hay là ta lấy ngươi nhỉ?"
Vô Cấu im lặng đi đến bên cạnh Trần Ngưng: "Đạo trưởng, đạo quá của ngài có nhận nữ đệ tử không?"
Trần Ngưng niệm một tiếng: "Vô lượng Thiên Tôn. Cô nương, tình hình của cô nương bần đạo giúp không nổi, cô nương phải lên chùa mới được".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...