Edit & Beta : Ái TuyếtLý Ngọc thấy thế quang mang*(tia sáng) nơi đáy mắt chợt lóe, giữ Khấu Nam Trúc lại: "Ngài có thể xem như quý nhân Lý Ngọc ta, cũng không biết ngài họ gì?"Khấu Nam Trúc cười như không cười nhìn nàng ta, thẳng đến khi Lý Ngọc đổ một thân mồ hôi lạnh.
Vấn đề này lần trước nàng ta đã hỏi rồi, lần này lại nhắc đến thật có chút không biết điều.Tính toán trong lòng Lý Ngọc nàng đoán được tám chín phần, khẳng định viên trân châu này đã giúp nàng ta đạt được lợi ích so với mong muốn càng thêm vượt trội, cho nên lúc này mới muốn kéo gần quan hệ với nàng.
Lòng người là vậy, luôn không biết đủ tựa như 'rắn nuốt voi', nàng ta đơn giản muốn tìm hiểu xem nàng còn viên trân châu thứ hai hay không.Khấu Nam Trúc không thèm liếc mắt nhìn nàng ta, nhấc chân đi ra ngoài.
Trân châu tất nhiên nàng có không ít, nhưng ở trấn trên này chỉ một viên nho nhỏ đã muốn lật trời, nếu lại thêm mấy viên, ngày tháng an bình của nàng khẳng định cũng phải kết thúc rồi.
Huống hồ hiện tại, Lý Ngọc này đã phát sinh lòng tham.Bản thân nàng có thuật dịch dung cho dù ở hiện đại công nghệ cao cũng không phát hiện ra được, nàng thật ra không lo lắng bị người khác nhận ra thân phận.
Chuyện nàng đột nhiên mua nhiều đất lại còn xây nhà, người có tâm nếu muốn truy hỏi tất nhiên sẽ có chỗ nghi ngờ.Khấu Nam Trúc không nể tình, Lý Ngọc cũng không cưỡng ép giữ nàng lại.
Chỉ là Khấu Nam Trúc mới ra khỏi Ngọc Phẩm các không bao lâu liền phát hiện phía sau nàng có cái đuôi nhỏ.
Ha hả, là người của ai không cần nghĩ cũng sẽ biết.Đáy mắt hiện lên tia lệ khí, mặt không biểu tình đem người dẫn tới trong một ngõ cụt, mấy người kia chỉ thấy trước mắt chợt lóe hắc ảnh, ngõ nhỏ đã bị ngăn chặn.
Lúc này vị trí hai bên đã yên lặng thay đổi ngược lại."Theo dõi ta? Là chán sống rồi sao!" Lạnh lẽo sắc bén dán trên cổ một người, ánh sáng bàn bạc trên chùy thủy lóe lên.
Khấu Nam Trúc không chút do dự phóng thích sát khí.Nữ nhân bị chùy thủ đè trên cổ sợ hãi tới mức xụi lơ trên mặt đất, nhưng mà thân thể nàng ta chỉ hơi động đậy, trên cổ liền truyền đến một trận đau đớn, dọa nàng ta nhanh chóng lấy lai tinh thần chống đỡ ổn định thân hình.
Sợ mạng nhỏ mình cứ như vậy không còn."Tha..
Tha mạng a, chúng ta chỉ phụng mệnh hành sự, cũng không dám làm gì ảnh hưởng đến tánh mạng ngài.
Cầu xin ngài, cầu ngài buông tha chúng ta đi."Những người khác bị sát khí bao phủ cũng không chịu nổi, run run rẩy rẩy quỳ trên mặt đất khẩn cầu có thể tránh được một kiếp.
Đây mới là sát khí chân chân thực thực đánh thẳng vào đáy lòng đối phương, áp chế đến không thể nhúc nhích.Trong mắt Khấu Nam Trúc lúc này chỉ có máu tươi đỏ thẫm trên cổ nữ nhân, máu tươi theo vết đao chảy ra bên ngoài khiến đáy lòng nàng xao động, ẩn ẩn có chút hưng phấn.Hồng quang đáy mắt càng lúc càng đậm, giây tiếp theo đầu nữ nhân kia đã rơi xuống trên mặt đất, mấy người khác thấy một màn như vậy, tựa hồ đang nhìn thấy ác ma.
Đũng quần ướt nhẹp nước tiểu, tất cả giống như cẩu, quỳ rạp trên mặt đất đến lời xin tha cũng nói không ra.Khấu Nam Trúc ngửi được mùi vị nước tiểu, trên mặt lộ ra biểu tình ghét bỏ, cũng làm nàng thoáng khôi phục tia lý trí.
Áp chế khát vọng thị huyết trong lòng xuống.
Giết càng nhiều, thị huyết càng khó khống chế, nhưng mấy người này tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.
Nàng muốn chặt đứt tất cả những thứ có khả năng phá hư đến yên bình của nàng.Giơ tay chém xuống, cắt hết đầu lưỡi mấy người kia sau đó lại tự mình lẻn vào Ngọc Phẩm các đem đầu lưỡi quăng đến trước bàn Lý Ngọc.Lý Ngọc bên này còn không biết nhưng người nàng ta phái đi đã sớm bị phát hiện, còn đang đắc chí khi thu được một viên trân châu cực phẩm.
Nàng ta ở trong Ngọc Phẩm các đợi đám người mình phái đi nhưng lại không thấy ai trở về.
Lý Ngọc có chút không kiên nhẫn, xoay người chuẩn bị về phòng trước.Nào ngờ nàng ta vừa mới bước chân vào phòng, đã nghe được mùi máu tươi nồng nặc truyền đến trong không khí, theo mùi vị nhìn lại liền thấy mấy đầu lưỡi đỏ tươi bị ai tùy tiện quăng ở trên bàn.Bị một màn máu tươi đầm đìa dọa cho lảo đảo lui về phía sau vài bước, may mắn tiểu nhị đi phía sau tiến lên đỡ nàng ta một phen, mới giúp nàng ta không bị ngã ngồi trên mặt đất."Chủ tử, làm sao vậy?" Tiểu nhị là tâm phúc Lý Ngọc, là hạ nhân trong gia tộc vẫn luôn đi theo Lý Ngọc sung quân đến trấn nhỏ hẻo lánh này.Lý Ngọc khẩn cấp nắm lấy tay tiểu nhị, miễn cưỡng ổn định tinh thần, chăm chú nhìn lại lần nữa, lúc này mới thấy rõ là tận mấy cái đầu lưỡi.
Trong đầu tức khắc hiện lên ánh mắt Khấu Nam Trúc trước khi đi nhìn nàng ta cười như không cười."Chủ tử, đây là!!" Tiểu nhị cũng khiếp sợ, chỉ lên trên bàn lắp bắp nói.Sau khi phục hồi tinh thần, Lý Ngọc quát lớn: "Nhỏ miệng chút! Nhanh phái người đi ra ngoài tìm bọn Lý Tứ.
Nhớ kỹ, nhất định phải điệu thấp không được lộ ra cái gì!!"Chuyện Lý Ngọc phái mấy người Lý Tứ đi ra ngoài theo dõi Khấu Nam Trúc nàng ta cũng biết.
Hiện tại Lý Ngọc vừa phân phó, nàng ta cũng hiểu ra, người theo dõi đã bị phát hiện.
Cũng không dám chậm trễ, lập tức phái người đi ra ngoài tìm kiếm.Khấu Nam Trúc cũng không đem người giấu đi, cho nên người của Lý Ngọc rất dễ dàng đã đem mấy người Lý Tứ tìm ra, Lý Ngọc nhìn thấy thảm trạng*(tình trạng thê thảm) của mấy người bọn họ, trong lòng càng phát lạnh.
Biết lúc này đã gặp phải khúc xương cứng, mấy người bọn họ đều bị cắt mất đầu lưỡi, trạng thái tinh thần đã không còn tỉnh táo, căn bản hỏi không ra được cái gì.Lý Ngọc biết đây là đối phương cho mình hồi chuông cảnh báo, nhắc nhở nàng ta đem miệng ngậm chặt lại, không nên nói đừng nói.
May mà chuyện trân châu chỉ có hai người là nàng ta cùng tiểu nhị biết, không có sự cho phép của nàng ta, tiểu nhị tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.Bí mật này chỉ có thể nuốt vào trong bụng, bản thân nàng ta còn có thù oán muốn báo, không thể bởi vì chuyện này mà dây dưa đem mạng ném vào đó.
Lần này là vì lòng tham bản thân đã vượt rào.Sau đó Lý Ngọc đưa mắt ra hiệu tiểu nhị xử lý mấy người kia, nàng phải đẩy nhanh tiến độ kế hoạch của bản thân mới được, phải sớm ngày trở về gia tộc.
Chỉ có rời khỏi trấn nhỏ này nàng ta mới có thể hoàn toàn an tâm.Bên kia Khấu Nam Trúc sau khi 'Gửi' xong đầu lưỡi, xoay người liền lột bỏ ngụy trang trở lại chính mình, đi về hướng cửa hàng quần áo."Thê chủ, ngài đã làm xong việc rồi sao? Ngài xem, y phục này đẹp không?"Vừa vặn, lúc Khấu Nam Trúc trở về gặp Giang Hưng Nghiêu đang thử quần áo đi ra.
Y phục hắn chọn áo ngoài màu trắng bạc, phía trên dùng sợi tơ màu lam nhạt thêu hình dạng cây trúc."Ân, rất hợp với ngươi." Khấu Nam Trúc ăn ngay nói thẳng, bản thân Giang Hưng Nghiêu tính tình rộng rãi, áo ngoài màu trắng bạc mặc vào rất thích hợp với vẻ ngoài tuấn lãng của hắn, có nét đẹp công tử nhẹ nhàng."Cảm ơn thê chủ." Được khích lệ, lỗ tai Giang Hưng Nghiêu ửng hồng nhìn Khấu Nam Trúc nói lời cảm tạ, dáng vẻ có chút thẹn thùng.Mấy người khác thấy thế, trong lòng hâm mộ hắn được thê chủ khích lệ.
Bọn họ đều đã chọn xong, chỉ có Giang Hưng Nghiêu lúc chọn lựa do dự rất lâu, bộ nào mang ra cũng đều muốn mặc thử, còn muốn mọi người hỗ trợ chọn lựa giúp hắn.
Không ngờ vận khí hắn tốt, vừa vặn gặp thê chủ trở về.Bất quá mọi người hâm mộ thì có hâm mộ, nhưng trong lòng thật sự không có chút nào ghen ghét.
Trước không nói tính tình mấy người bọn họ không phải dạng người bụng dạ hẹp hòi, từ nhỏ nam tử ở Nữ Tôn Quốc đều được dạy dỗ không được ghen tị."Khách quan, ngươi thật sự rất có phúc khí a.
Vài vị phu lang đều là mỹ nhân a." Chưởng quầy cũng hùa theo khích lệ, càng nói càng khiến Giang Hưng Nghiêu thêm ngượng ngùng."Đều chọn xong rồi sao?" Thấy Giang Hưng Nghiêu đi vào thay quần áo, Khấu Nam Trúc quay đầu hỏi mấy người Bối Bác Văn."Thê chủ, chúng ta đều đã chọn xong."Khấu Nam Trúc nhìn lại, Bối Bác Văn chọn là một kiện màu xanh lơ cùng một kiện màu trắng gạo, Minh Mộc lại cùng Giang Hưng Nghiêu lựa chọn màu sắc giống nhau đều là hai kiện màu trắng bạc.
Bất quá cổ áo cùng đai lưng thêu màu sắc cùng kiểu cách khác nhau, nhưng nhìn qua cũng không thấy khô khan chút nào.Linh Thánh không ngoài dự liệu, màu sắc hắn chọn đều là màu sắc tương đối nổi bật bắt mắt, diện mạo hắn đã rất diễm lệ, nghĩ đến khi mặc vào chắc chắn rất hợp.Hết chương 10:.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...