Npc Cô Đ Y Có Thể Có Ý Xấu Gì Được Chứ Vô Hạn
Chọn ngẫu nhiên một người chơi để xử tử.
Mấy chữ này khiến tất cả mọi người đều im lặng.
Một người đàn ông trung niên bụng phệ đột nhiên lên tiếng: "Cái gì mà chết với sống? Đùa cái gì vậy? Làm thế nào để thoát ra ngoài, lát nữa tôi còn có cuộc họp quan trọng đấy.
"
"Ai đùa với ông? Chưa từng làm nhiệm vụ phó bản nhưng tiểu thuyết vô hạn lưu chắc ông cũng phải đọc qua rồi chứ?"
Tóc Xám Trắng lên tiếng.
"Vừa nãy tôi đã nói với các người mới rồi, chết ở đây là chết thật đấy.
Chết ở đây thì ở ngoài cũng chết luôn.
Mạng sống còn không giữ được mà còn lo cuộc họp quan trọng?"
Người đàn ông trung niên không thèm để ý, liếc qua cậu ta rồi im lặng.
Vài người khác nghe Tóc Xám Trắng nói, mặt mày càng thêm trắng bệch.
Trong không gian im lặng có vài tiếng khóc thút thít, là từ một cậu bé khoảng mười tuổi ở góc phòng.
Bên cạnh cậu bé là một cô gái trẻ mặc vest, có vẻ không đành lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé.
Ninh Cáp nhìn quanh, cảm thấy bầu không khí nặng nề, sự bất an và sợ hãi trên khuôn mặt của những người này thật sự xuất phát từ đáy lòng, không giống như giả vờ.
Người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ ca rô lẩm bẩm: "Lễ tân vẫn chưa thấy đâu, đặt phòng kiểu gì bây giờ?"
Ninh Cáp thầm than trong lòng: "Lễ tân chưa đến ư? Mình chẳng phải là lễ tân đây sao?"
Bùi Hàn đã từ cầu thang đi xuống, anh tiến đến, bắt đầu lục lọi đồ đạc chỗ lễ tân, "Tôi đã lên kiểm tra rồi, tất cả các phòng đều khóa, không có lễ tân, có lẽ chúng ta phải tự tìm thẻ phòng.
"
Rồi anh ngẩng đầu nhìn mọi người, "Mấy người không đến tìm à?"
Mọi người như bừng tỉnh, lập tức xông quầy lễ tân nhỏ hẹp, lục tung mọi thứ.
Tóc Xám Trắng có vẻ rất có kinh nghiệm, "May là còn có 10 phút, thời gian chắc là đủ.
"
Bùi Hàn liếc nhìn cậu ta, không nói gì.
Trước áp lực của cái chết đang đếm ngược, một nhóm người lục tung quầy lễ tân.
Là người đứng tại lễ tân, Ninh Cáp nhìn mọi người bận rộn, cũng đang suy nghĩ xem thẻ phòng đặt ở đâu, nhưng không thể nhớ ra.
Trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.
Là một ý nghĩ thuần túy, không có âm thanh, cũng không có chữ, nhưng giống như một dòng phụ đề, khắc sâu vào trong tâm trí:
[Anh trai chắc lại giấu thẻ phòng rồi.
]
Hợp lý.
Nếu có người giấu thẻ phòng thì chắc chắn là anh trai - nếu thật sự có người anh trai như vậy tồn tại.
Quầy lễ tân không lớn, Ninh Cáp sợ họ làm đổ ly lẩu Oden, cô cầm cốc lên tay, tiện thể uống một ngụm nước lẩu.
Phụ đề trong đầu Ninh Cáp tiếp tục xuất hiện:
[Muốn tôi giúp tìm thẻ phòng sao? Không thành vấn đề.
]
[Nhưng tôi còn hơi đói, khi đói não tôi không thể suy nghĩ nhanh được, lẩu Oden đã ăn hết rồi, không thì nhờ họ giúp một chút, xuống mua thêm một phần nữa nhé?]
[Một phần là mười lăm tệ, để họ đoán thử xem năm món tôi thích nhất là gì, mua đúng rồi tôi sẽ giúp nha!]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...