Ở nơi tận cùng của Thánh Điện, nơi mà không bao giờ có màn đêm chỉ toàn là ánh mặt trời ấm áp. Nơi ngập tràn các loài hoa thơm cỏ lạ, hùng vĩ ngất ngưỡng xinh đẹp làm điêu đứng những ai ngắm nhìn nó. Thân ảnh một mình đứng giữa rừng hoa thơm ngát là một chàng trai với ánh mắt bạc và có vẻ như đang đám chìm vào trong nó. Mái tóc bạch kim được buộc gọn lên, toát ra khí chất oai nghiêm điềm tĩnh nhưng có ai biết được con người này chính là thẫn thờ với mọi thứ! Thứ duy nhất mà chàng trai luôn để tâm chính là vườn hoa này, có lẽ vì mùi hương và cảm giác dễ chịu mà nó mang lại.
Đôi mắt bạc lay động, ngắm nhìn trọn vẹn vườn hoa này. Miệng bất giác nở một nụ cười khó hiểu nhưng lại dịu dàng đến rung động tâm người:
- Thật giống - Chàng trai khẽ khàng nói - Cuối cùng cũng tìm được, em thật giống.
- Tinh Tuệ...người...tìm được rồi sao? - Một cô với mái tóc tím xõa quanh mình tiến đến.
- Đã tìm thấy rồi - Tinh Tuệ hái một bông hoa ly trắng tinh khiết, dịu dàng nâng niu nó trong tay.
- Là...là ai vậy? - Cô gái với nhan sắc đẹp lộng lẫy cùng đôi mắt tím ưu sầu tiến gần thêm.
- Là người ta chờ đợi rất lâu rồi - Tinh Tuệ nói rồi tự cười một mình như thể đang nói với tâm tư của mình vậy.
Đôi mắt bạc khẽ liếc sang cô gái, ánh nhìn dịu dàng đanh lại lạnh lẽo. Không nói không rằng, người bỏ vào bên trong mặc cho cô gái có níu lại. Thì ra là nảy giờ, Tinh Tuệ chỉ đang nói với tâm tư của chính mình mà thôi. Hoàn toàn không bỏ cô gái này vào khóe mắt.
Chủ Nhân phát lệnh tập họp!!
Thánh Điện đang nhốn nhao vì tin này, Dianan, Ruby và Wensoc nghe được tin phải cấp tốc chạy ngay đến Thánh Điện. Mở ra thì đã thấy một khung cảnh trang nghiêm hiếm có, mười một vị Thần đã ngồi đầy đủ vào bàn họp. Khác hoàn toàn với hoàn cảnh trước đùa giỡn trước đây. Cả ba Nhà Tiên Tri đồng nhất quỳ xuống hành lễ:
- Thứ lỗi cho thần vì sự muộn màn này!
- Ngươi không cần trọng lễ như thế... còn có ngươi tới trễ hơn các ngươi nữa kìa - Spring nói rồi liếc nhìn sang hai bóng người đang đứng trước cửa. Một người con trai rất tuấn tú, tỏa ra một khí phách oai phong, lẫm liệt. Từng đường nét cho đến hình thù cơ thể, thật khiến cho người ta ngưỡng mộ nói chi là các cô gái. Bên cạnh người đó lại có thêm một người nữa, người đó thì hoàn toàn trái lại, mặt mũi sáng láng nhìn là biết một kẻ sát gái chuyên nghiệp, mặc bộ y phục Trung Hoa tay cầm quạt phất phơ trông rất điệu nghệ, nói:
- Thế nào? Ta từ rất xa xôi làm nhiệm vụ mà chạy về, các ngươi ngày ngày ở Thánh Điện ăn chơi còn hô hào à?
- Don! Ngươi đừng có mà lộng ngôn! - Fire nổi giận.
Don đảo một vòng mắt tròn trịa, anh không thể nào ưa nổi những vị Thần này. Cái gì mà người người cung phụng, kính nể chứ? Chỉ là họ không biết bộ mặt thật của đám người vô trách nhiệm này thôi.
- Đủ rồi! Ngươi, Kirai cùng ba Nhà Tiên Tri, hãy nhanh chóng ngồi vào ghế đi, đừng bắt Chủ Nhân chờ đợi các người! - Windy thở dài nói.
Don cười lạnh một tiếng rồi ngồi vào hàng ghế trống. Mọi người cuối cùng thì đâu cũng vào đấy, chở đợi lệnh từ phía Chủ Nhân Thánh Điện.
- Chủ Nhân muốn thảo luận về vấn đề gì sao? - Spring mong chờ.
Đôi mắt bạc hé mở, ánh quang phát sáng khiến người khác nể sợ. Tinh Tuệ này, hoàn toàn khác với Tinh Tuệ mà họ biết đến trước đó. Nghiêm nghị, sáng suốt, dịu dàng. Hiện giờ đã thay thế bằng Cao ngạo, lạnh lẽo, tôn quy. Đây mới chính là tính chất của một bậc Đế Vương nên có, cái ngày mà Thánh Điện nhiều lần tàn phá Thần Điện. Lúc đó, Tinh Tuệ chính là có những biểu cảm này!
Tất cả mọi người đều phát hiện ra điều đó, mọi thứ dần trở nên im lặng. Không một tiếng xằn ngôn bậy bạ nào phát ra. Tinh Tuệ nở một nụ cười ớn lạnh đến nổi gai óc, âm trầm nói rằng:
- Khai chiến Thần Điện, đoạt lại Chúa Tể!
Câu nói quyền uy hùng hồn, làm bùng cháy lên ngọn lửa hăng hái trong lòng bọn họ. Ai ai cũng hào hứng với câu nói này. Họ sắp được tiến đánh cái thứ bấy lâu nay đáng ghét chướng mắt!
- Được! Phải như thế chứ! - Fire bật cười thỏa thích.
Vị Thần nào cũng hào hứng khi nghe câu nói này nhưng mà chỉ có Don là trầm ngâm lặng thinh. Vì sao ư? Hỏi thật hay, vì em gái anh nằm trong lực lượng của Thần Điện. Em gái anh hiện nay đã khỏe, lần tái chiến này... có lẽ không thể tránh được rồi.
KHAI CHIẾN THẦN ĐIỆN!
Tin tức được nhanh chóng truyền đi xa thật xa, thứ nhất là để mọi người phòng tránh mà ở trong nhà. Thứ hai là vì kêu gọi tinh thần hào hứng binh lực của Thánh Điện. Thứ ba, chính là muốn cho Thần Điện biết được.
Trên hàng lang lấp lánh phản chiếu của vàng, một cô gái với mái tóc vàng chói xoăn nhẹ ngang vai chậm rãi lướt dần. Đôi mắt hổ phách của cô phản diện bóng người đứng tựa vào cửa, khuôn mặt thất thần có vẻ ưu sầu:
- Yume? Sao ngươi lại đứng ở đây?
- Buồn cười thật, xem xem hôm nay Mira hỏi thăm ta kìa - Giọng nói mang vài phần giễu cợt - Thật lạ nha, trước giờ ngươi có đếm xỉa gì đến ta đâu? Ngươi luôn luôn tuân lệnh như một con chó - Yume chán ghét ngắm nghía bàn tay mình
- Và bây giờ cũng nên như thế!
Mira không đôi co với cô, tiến bước đến gần cánh cửa. Tất nhiên, đã bị Yume ngăn lại. Đôi mày Mira châu thành một dạng nhăn nhúm khó coi:
- Ngươi... rốt cuộc là muốn gì?
- Quốc Vương cùng Chúa Tể đang ở bên trong, không ai được phép vào
- Chẳng lẽ...? – Đôi mắt hổ phách kinh ngạc.
- Haha – Yume lại ôm bụng cười, cười đến nghiệt ngã – Nhìn cái biểu hiện đó kìa! Haha, vui thật... trước giờ ta chưa từng thấy trên mặt ngươi xuất hiện loại biểu cảm như thế đấy Mira!
- Yume, nếu ngươi là đang tìm người trút giận... cũng không nên là ta – Mira thẳng thừng nhìn cô với
đôi mắt vô hồn.
- Hừm!
- Ta đến để báo tin Thánh Điện đã bắt đầu có động tĩnh, có vẻ như bọn họ đang âm thầm lên kế hoạch tấn công Thần Điện, phiền ngươi đừng lôi việc riêng vào chuyện hệ trọng này.
- Ta không có – Đôi mắt trắng dã nanh ác trừng Mira.
- Loạn luân cũng không phải cái gì quá xấu xa, nếu ngươi không muốn chiến với anh trai... à người ngươi yêu. Thì hãy khuyên hắn sớm bỏ cuộc đi.
- Ngươi không có quyền để nói những lời đó, ta... dù là ai... nếu có ý định làm hại đến Quốc Vương hay Chúa Tể... nhất định lột da hắn! – Khóe môi đỏ tươi mỉm cười lạnh.
- Không phải chính các người cũng đang làm hại Chúa Tể sao? Và nếu như Rin quay lại nơi này để một lần nữa giết Quốc Vương! Ngươi nghĩ... người sẽ để cho ngươi giết cô ta sao?! – Mira vẫn là dùng chất giọng nghiêm nghị đối với Yume.
Thực sự thì cô đang rất sốc về việc này, tương thông cảm xúc là con dao hai lưỡi! Nó có thể khiến chuyện này trở nên dễ dàng nhưng đồng thời cũng có thể khiến mọi chuyện trở nên phức tạp! Cô thực sự không hiểu Quốc Vương đang nghĩ gì... chẳng lẽ chỉ vì muốn đoạt lại cô ta... mà người có thể lừa dối cả Chúa Tể?
- Ta cảm thấy lớp Dragon cư xử rất lạ - Yume nói lời cắt ngang dòng suy nghĩ của Mira.
Lúc này Mira mới chợt nhớ lại, lần viên xúc xắc có vẻ đã nói lên điều gì đó. Nhưng không ai nhận ra là điều gì! Vấn đề đặt ở chỗ, FaLin tại sao lại nâng nguyên tố của Chúa Tể lên? Chẳng phải có ba thứ sẽ khiến cô ta dễ dàng bắt Chúa Tể khuất phục sao? Dragon đến nay cũng chưa hề làm ra việc gì hại đến Chúa Tể! Sao lại kì lạ đến thế?
- Ngươi nghĩ sao về việc này? – Quá mông lung, Mira quyết định thăm dò ý kiến của Yume.
- Ta nghĩ là bọn chúng đã biết được chuyện gì đó! – Yume thâm sâu nhìn về phía trước – Chắc chắn chỉ có thế, bọn chúng mới không hành động!
- Theo ngươi nghĩ chuyện đó là gì?
- Ta không chắc là suy nghĩ mình đúng! Nhưng không phải FaLin có thể đọc được suy nghĩ của người khác sao? Phải chăng cô ta đã biết điều gì về Chúa Tể? Thứ mà không thể tiết lộ cho ai biết – Yume khoanh tay, cô rất tự tin với suy nghĩ này.
Mira suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ cảm thấy nguyên nhân này hợp lý giải thích cho tất cả. Cô xoay người bỏ đi, cũng không quên bỏ lại một câu:
- Ngươi nghỉ ngơi sớm, dù mạnh miệng đến thế nào... tổn thương không chỉ mình ngươi gánh.
...
Tác Giả: Sora Fuyu
Có chap mới rồi nha~ Dạo này ta đang đẩy tiến trình lên một chút, thêm vào một chút gây cấn vậy. Chứ giờ ngồi đọc lại, cảm thấy từ chương 1 đến giờ, cứ ngang ngang thế nào ấy =)))) Ôi ~ Sắp chiến rồi, sắp chiến rồi. Tự dưng viết đến đây, ta đang phân vân không biết nên thế nào ghép cặp nữa =))) Có thể thuyền Thiên Trạch LaFar... có chút muốn thay đổi =)))):v Hí hí chương tiếp theo là vào ngày mai nha~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...