Mệnh lệnh của hắn vừa ban bố vang lên rành mạch trong tai nghe của mỗi người, vừa lúc đó tiếng chuông điện thoại quen thuộc đổ chuông xen ngang lời hắn.
Pj là người hiểu rõ nhất sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo! Nhỏ thấy Ken nhíu mày khi nhìn vào con số hiển thị trên màn hình nhưng rồi tên đó cũng cẩn thận tắt đi chiếc tai nghe 1 cách kín đáo và áp điện thoại vào tai, nét mặt Ken càng lúc càng khó coi, có cả sự bàng hoàng khi nghe điều gì đó từ phiá đầu dây bên kia, ánh mắt Ken nhìn nhỏ sắc lẻm!
- Chết tiệt! Sao cô cứ như thế hả? – Ken quát ầm lên thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.
Hắn và nó nhìn từ 1 góc thấy họ ‘diễn’ rất thật, chẳng hề biết Ken đang thực sự tức giận, cả mọi người nhìn qua màn hình cũng cứ ngỡ đó là vở kịch do 2 người khéo léo tạo nên, quả thật thành công lắm, rất nhiều ánh nhìn đang hướng về phiá họ! Lường trước được sự việc, sợ gây ảnh hưởng đến nhóm, Pj cũng đã tắt thiết bị liên lạc trước đó!
- Tôi thế nào? – Pj vờ như ko hiểu.
- Khánh Hạ gọi cho tôi, báo rằng ông quản gia nói lại rằng ông ấy thấy cô lẻn vào phòng cô ta!
Pj cười thầm, ông quản gia quả nhiên rất đúng giờ, cuộc gọi ban sáng, chính xác là nhỏ đã gọi cho ông quản gia nhờ ông hợp tác cùng mình, bởi lẽ việc nhỏ vào phòng Khánh Hạ đã bị ông bắt gặp, nhỏ vẫn ko quên ánh mắt ông lúc đó chất chứa bao nhiêu nỗi thất vọng, thời gian qua xảy ra rất nhiều thứ liên quan đến Pj nhưng ông vẫn tuyệt đối tin tưởng nhỏ vì ông nghĩ rằng Pj ko phải người như vậy, cho đến khi ông thấy Pj cầm trên tay quyển sổ bước ra từ phòng Khánh Hạ 1 cách lén lút! Khi đó ông đã vờ như ko thấy và lặng lẽ quay đi, trước đó ông đã nhìn nhỏ thật lâu... thật lâu...
Chẳng biết tại sao nhưng trong phút giây đó tim Pj lại giật thót lên, trong lòng trào dâng biết bao cảm giác tội lỗi mặc cảm, ko phải tội lỗi vì việc đã làm mà tội lỗi vì đã làm ông buồn – người mà nhỏ xem như là ông của mình, Pj đối với ông luôn có một lòng kính trọng và yêu thương đến tuyệt đối, người đã cho nhỏ cảm giác được hơi ấm của gia đình. Trong vô thức nhỏ tiến lại gần và xin ông cho mình được giải thích, Pj chẳng lý giải được hành động của mình lúc đó, thậm chí nhỏ còn tâm sự cho ông nghe về mọi chuyện, cả những thứ nhỏ chưa từng hé môi cho Zu biết! Để chứng minh những điều mình nói là có căn cứ, Pj đã cho ông xem quyển nhật kí mà mình lấy được từ phòng Khánh Hạ!
Và rồi ông tin! Ông nhìn nhỏ bằng ánh mắt cảm thông và thương cảm, nhỏ đã vất vả rồi! Chỉ hy vọng sau khi rời khỏi đây, người mà ông xem như cháu gái này sẽ thực sự rũ bỏ được mọi thứ và quên người con trai này đi!
Vì ông là người biết được chuyện đó nên Pj tin ông sẽ giúp được chuyện lần này nên nhỏ muốn ông giúp mình bằng cách đến đúng giờ đó hãy thông báo cho Khánh Hạ biết chuyện, khi đó nhất định chị ta sẽ lồ.ng lộn lên gọi điện cho Ken bằng được!
Việc lấy quyển nhật kí tính ra cũng khiến Pj hơi hồi hộp, ko đơn giản như nhỏ tưởng dù là sau đó mọi việc đều ổn thỏa, vào buổi sớm nhà sẽ ít người hơn bởi thế sẽ dễ cho việc hành động nên nhỏ đã đến nhà Ken từ tinh mơ, lẻn vào phòng Khánh Hạ cũng ko hề khó khăn gì khi xác định chị ta đã rời khỏi nhà, việc tìm kiếm cũng ko mất nhiều thời gian vì chị ta để nó ở nơi khá dễ thấy, chị ta để chung trên kệ sách, chỉ có quyển đó nổi bật và khác nhất nên Pj đoán là thứ Pj cần, nhỏ đã xem thử và đúng như vậy! Đến lúc sắp rời đi thì người dọn phòng lại mở cửa vào, suýt chết... vì Pj dồn hết tập trung vào quyển nhật kí nên ko chú ý gì đến động tĩnh xung quanh, mãi cho đến khi tay nắm cửa bị vặn ngược và phát ra tiếng động nhỏ mới nhận ra, phòng chị ta ko có nơi nào là chỗ trốn lý tưởng cả: tủ quần áo to nhưng nhìn xuyên thấu, gầm giường quá nhỏ nhưng ko ai dại mà trốn dưới gầm giường trong lúc người khác dọn phòng cả! Pj nhanh trí mở bung ô cửa sổ và nhảy ra phía ngoài, tay bám vào mái che xi- măng ở trên rồi dùng sức đu cả thân lên, ơn trời là nhỏ ko mắc bệnh sợ độ cao, mọi hành động diễn ra nhanh chóng trong vài giây! Đứng trên đó Pj cảm thấy lâu đến khó chịu, chân bắt đầu mỏi lại chẳng thể ngồi được, chỉ lo là sẽ bị phát hiện nếu cứ đứng mãi ở đây!
- Vậy anh còn nghe chị ta nói gì nữa? – thái độ Pj như thể thay đổi 180 độ, chẳng còn nét tươi vui như khi bước vào, cả sắc thái lời nói cũng trái ngược, nhẹ nhàng đến lạnh.
- Cô ấy nói rằng bị mất chiếc đồng hồ pha lê! – Ken nhìn Pj với ánh mắt dò hỏi.
Pj nhếch môi cười khinh, nói vậy hóa ra là chưa nhận ra thứ quan trọng đã bị đánh cắp sao? Đến giờ phút này vẫn còn gán tội cho nhỏ được cơ đấy!
- Cô có sở thích đáng khinh như vậy từ lúc nào thế? Hết bày trò hại người khác rồi lại ăn cắp vặt?
‘ BỐP ‘
5 dấu tay in hằn trên mặt Ken, ko gian trở nên tĩnh lặng, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về 2 người họ, dù chẳng rõ sự việc đang xảy ra là gì nhưng nhân cơ hội đó 2 người đã di chuyển theo hướng đã vạch ra.
Ken ngây người ra nhìn, tên đó cảm nhận được sự nóng rát trên má mình, mặt tên đó ửng đỏ cả lên bởi vì tức giận!
- Anh ko được phép phán xét tôi chỉ qua 1 câu nói! Như thế là xúc phạm người khác đấy!
- Sự việc rõ ràng quá rồi! – Ken nén lại cơn giận sắp trào ra.
- Thôi đi! ‘Rõ ràng’! Lúc nào cũng là ‘rõ ràng’! Con người anh thực dụng đến mức chỉ biết tin vào những gì mình thấy, mình nghe thôi hả? – Pj thét lên, đó là tất cả nỗi lòng của nhỏ, gói gọn trong 1 câu hỏi:’)
Trước khi có sự can thiệp của bảo vệ, Pj đã xoay người bỏ đi, sau khi ra ngoài nhỏ nhanh chóng trở lại vị trí hỗ trợ của mình, đến bây giờ Pj vẫn ko thể tin là mình đã hành động như thế với Ken... trong lòng thầm nói 1 lời xin lỗi...
- Khốn kiếp! Vì sao cứ phải hạ thấp tôi như vậy! – Pj rít lên qua kẻ răng, vẫn chưa đeo tai nghe, mắt thì dán chăm chăm vào màn hình, theo dõi từng nhất cử nhất động của Ken qua màn hình.
Nhìn nét thất thần và tia đau đớn ẩn chứa trong mắt Pj, Nan nghĩ những thứ mình đã quan sát ban nãy ko chỉ đơn thuần là vở kịch được xếp sẵn của 2 người, nếu như thế thì nhỏ đã ko có phản ứng như thế, cả mắt cũng long lanh cơ hồ như có giọt nước mắt chực trào ra.
- Chị Pj? Đã xảy ra chuyện gì? Ôn ko? – Nan quan tâm.
Đến lúc này, Pj mới giật mình và lấy lại thần thái.
- À, ko gì, chỉ là vở kịch thôi mà! – nụ cười gượng trông khó coi vô cùng.
Theo kế hoạch thì Ken sẽ vào nhà vệ sinh và bắt đầu chuyển hướng hành động, sự việc như thế khiến mọi người lầm tưởng rằng Ken đã về vì mất mặt, thế nên với sự vắng mặt đó ko ai có thể nghi ngờ hay khó hiểu. Ken đã hoạt động ko chút sơ suất nào, điểm khiến mọi người khâm phục ở Ken là ko bao giờ để cảm xúc chen chân vào công việc dù rằng sự xảy ra rất tồi tệ.
Theo như chỉ đạo của hắn thì từ lúc hoạt động riêng rẽ cho đến khi gặp nhau, Ken sẽ hoạt động theo chỉ dẫn của Pj, còn Nan sẽ phụ trách phần của hắn và nó.
‘ Anh hãy đợi thêm vài phút, khi nào có hiệu lệnh từ tôi, anh mới được phép ra khỏi nhà vệ sinh, khi đó hãy di chuyển theo hướng bên trái càng nhanh càng tốt!’
Lời nói của Pj vang đều bên tai khiến Ken thực sự thấy khó chịu, phản hổi Pj nghe được là tiếng nghiến răng và từ ‘Đã nghe’ cụt ngũn ko chứa tí cảm xúc nào, và nhỏ hiểu vì sao Ken lại có thái độ như vậy!
Chẳng mấy chốc, cả bọn đã hội họp cùng nahu tại cầu thang phía tây, bắt đầu từ giai đoạn này trở đi, Nan và Pj sẽ cùng nhau hỗ trợ cho cả 3 người họ.
Ken tháo bỏ chiếc cà vạt ra cho vào túi, chẳng biết từ lúc nào mà chiếc quần của bộ âu phục đã được thay bằng chiếc quần đen bóng làm bằng da; chiếc đầm dài của nó chỉ còn ngắn đến gối, lớp vải the thì vẫn giữ nguyên, chỉ là được quấn lại ở phần bụng 1 cách khéo léo đầy nghệ thuật, phần tóc dài được búi sơ sài lên cao làm lộ ra dòng tattoo phía sau gáy ‘ A friend in need is a friend indeed ‘, bên dưới hàng ở giữa dòng chữ còn có thêm 1 chiếc vương miện nhỏ nhưng vô cùng bắt mắt và tinh xảo, dáng dấp chiếc vương miện có chút cổ điển, sao bây giờ Ken mới thấy nhỉ? Đến dây Ken bất chợt nhớ đến Pj, cũng có lần nhỏ than phiền về những tattoo đó... thật lạ là 1 đứa con gái ko mấy gương mẫu như Pj lại chẳng thích những điều đó xíu nào!
‘ Bây giờ cả 3 di chuyển lên! Đi hết dãy hành lang!’
Giọng Pj vang đều bên tai làm Ken thoát khỏi suy nghĩ của mình, điều đó nhắc nhở Ken rằng đây là lúc làm việc chứ ko phải là khoảng thời gian rảnh để nghĩ linh tinh, điều quan trọng nhất bây giờ là tập trung tinh thần cao độ cho mission!
Cả bọn di chuyển 1 cách nhanh nhạy, sàn nhà thỉnh thoảng vang lên vài tiếng đế giày nện vào sàn 1 cách dồn dã. Mang cao gót là 1 sự bất tiện cho nó, di chuyển rất khó khăn, nhưng xét về phương diện khác, thì nó lại trở thành 1 thứ vũ khí lợi hại.
‘ Damn it! Tên tuần tra sắp tới chỗ rẽ rồi, chỉ cần bọn nó rẽ là mọi người bị phát hiện ra ngay! Lui về và tìm chỗ nấp đi! ‘ – Nan nói với vẻ khẩn trương.
Ko hẹn mà ánh mắt họ chạm phải nhau, đã đi 1 quãng xa như thế ko có lý nào phải lùi về cả, vả lại điều đó cũng bất khả thi vô cùng! Nếu ko tiến thì sẽ ko bao giờ là lùi!
Nếu cảm thấy ko thể tiến được nữa thì cách tốt nhất là nên dừng lại!
Hắn đảo mắt 1 lượt rồi nhìn lên phía trên, trần nhà khá cao, lại còn có cả chùm đèn, nhìn nụ cười ngạo nghễ vừa được tạo ra trên gương mặt hắn, Ken biết rằng đầu hắn đã nảy ra được ý tưởng giúp ích được cả bọn trong trường hợp này. Hắn bắn 1 chùm dây quấn vào trụ giữ đèn rồi giật thử vài cái để xem lực tối đa mà vật phía trên có thể chịu được là bao nhiêu, hắn ra hiệu cho Ken lên trước bằng cách thu dây lại. Đến phiên mình thì hắn dùng sợi dây khác có nối với vật hít bắn lên trần- phần kế chùm đèn to, chắc chắn lực bám như những gì mình đã tính toán, hắn nhanh chóng ôm eo nó rồi cả 2 cùng thu người lên trần phía trên.
Vì trần cao và chùm đèn to nên việc giấu mình sau đó cũng được xem là 1 kiểu ngụy trang khá ổn. Vì để an toàn nên cả bọn phải ép sát người mình lên trần, Ken nhìn 2 người còn lại bất giác cười thầm, đúng là đáng thương cho Jun mà, như thế có khác nào khiến hắn phân tâm đâu! Chẳng qua tình huống hiện tại là hắn bao trọn cả người nó trong lòng mình, thế nên khi cố giữ cho bản thân ko bị phát hiện, nó đã bị hắn áp sát người lên trên, nếu khoảng cách của nó và phần mặt phẳng nó bị ép vào là ko có khoảng hở nào thì khoảng cách của nó và hắn hiện tại cũng là như thế! Jun đúng là ko có hứng thú nhiều với con gái, chẳng mấy khi quan tâm đến chuyện giường chiếu cũng như quan hệ thể xác với nhau, nên có những lần bị những đứa con gái ve vãn, tùy tiện sờ soạng hắn cũng ko phát sinh bất kì cảm giác nào... nhưng người hắn đang kề sát như thế là người hắn yêu, vì là người yêu nên mọi cảm xúc cũng sẽ đặc biệt hơn và khác rất nhiều, cả 2 chỉ cách nhau bởi những lớp vải mỏng, có thể cảm nhận được cả hơi ấm của đối phương, hơn nữa nghe được cả tiếng nhịp tim đập loạn! Quỷ tha ma bắt cái bọn tuần tra đó đi, cả cơ thể hắn bắt đầu nóng râm ran, nếu cứ kéo dài thế chắc hắn sẽ mau chóng rối loạn mất! Mùi nước hoa của cả 2 quyện vào nhau trong ko khí khiến cho hắn và nó trở nên ngại ngùng, biết rằng đây ko phải là giờ phút để cho những cảm xúc đó xen vào nhưng quả thật tình huống hiện tại lại ^#$%&^$%...rất khó để vờ như ko có gì..., ánh mắt đang chăm chú nhìn từng nét trên gương mặt nó vội vã rời đi, hắn tự rủa bản thân vì đã ko biết tự chủ như vậy, kèm sau đó là 1 tiếng thở dài rất khẽ!
Giây phút đặt chân xuống đất trông hắn như trút bỏ được gánh nặng vậy! Nó đúng là một thứ vũ khí nguy hiểm, súng kề sát bên đầu mà hắn còn chưa thấp thỏm như thế! Ken cứ liếc nhìn cả 2 rồi cười đểu, làm nhiệm vụ với 2 người này đúng là thú vị thật! Hắn lườm Ken đến rách cả mắt nhưng vô ích thôi, nếu Ken cũng sợ hắn thì tên đó sẽ ko kết thân với hắn được như bây giờ rồi! Còn nét mặt nó trông khó coi đến cực kì dù rằng 2 mang tai đã đỏ ửng!
- Đi hết dãy hành lang rồi thế nào nữa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...