Tan học, Mon ngồi từ từ dọn đồ dùng vào cặp, mọi ngày hình như con bé luôn là người ra cuối cùng, nhưng hôm nay hình như ko phải vậy... Kii vẫn còn ở lớp ý... Hình như cậu bạn gặp phải chuyện gì thì phải, trông ko như bình thường... nét năng động bị lưu mờ rồi...
- Lớp trưởng! – Mon vỗ vai cậu bạn đang ngồi gục trên bàn.
Kii ngước lên thấy Mon, miệng vẽ lên nụ cười méo xẹo.
- Về rồi kìa! Cười xấu quá! Bị gì hm? Đi trà sữa hông? – Mon cười, cậu bạn luôn giúp Mon mà, vậy thì đây là lúc Mon phải bên cạnh cậu bạn này chứ! ^^
Nhìn thấy nét chân thành của cô bạn, Kii phì cười, đang ko vui, đi với cô bạn này cũng tốt! Có khi nào tim Kii sẽ có lúc lệch nhịp chuyển sang yêu người con gái này ko nhỉ?
Đi đến góc hành lang Mon đột ngột dừng lại... nét mặt tối sầm... Là Lin và Nan đó... họ hôn nhau... Kii đang đứng phía sau cũng chợt nhăn mặt, nét mặt còn tệ hơn cả ban nãy... cậu bạn dùng cánh tay che mắt Mon lại từ phía sau, Mon tự động xoay người lại, áp mặt vào lồng ngực Kii, chẳng mấy chốc ngực áo cậu bạn ướt đẫm... hôm nay là ngày gì mà nước mắt ai cũng rơi nhiều thế này?
Khi họ ngừng hôn họ mới nhận ra có sự hiện diện của người khác quanh đây... trên mặt 2 người họ thoáng nét bối rối...
- 2 người quá đáng thật! – Kii lạnh lùng liếc mắt qua 2 người họ.
Mon lúc này đã đứng đối mặt nhìn 2 người họ, mắt vẫn còn hơi ướt nhưng miệng nhỏ đang hiện diện nụ cười.
- A, 2 người chưa về hm? Tụi này về trước nhé! ^^ Tạm biệt! Kii, đi nào!
Tự biên, rồi tự diễn như thế! Chẳng để ai nói gì Mon đã nắm tay Kii lôi đi! Lúc lướt qua 2 người đó, Mon còn va phải vai của Nan, nhưng cô nhóc vẫn cứ đi tiếp, nếu là thường ngày chắc sẽ hoảng lên mà xin lỗi rồi... Nan ko biết nên phải thế nào, tự dưng cậu bạn chỉ biết im lặng rồi cúi mặt xuống đất... Sao lại thế này nhỉ? Chỉ là.... Lin cũng im lặng đứng đó, nhìn theo bóng dáng 2 người vừa khuất sau từng bậc thang... Từ bao giờ mà mọi thứ lại trở nên rối ren như thế này chứ?
- Lớp trưởng này... xin lỗi... tự dưng mình thấy mệt quá... trà sữa bữa khác nha... – Mon ngập ngừng nhìn Kii.
- Đồ ngốc! Ko có gì đâu! Để mình đưa bạn về! – Kii cười buồn.
- Mình nên vui ha? Mình gán ghép họ đó! ^^ - Mon lại cười.
Kii đưa tay lên xoa đầu cô bạn.
- Đâu nhất thiết ko vui cũng phải cười chứ!
Chỉ 1 buổi học như thế mà xảy ra biết bao nhiêu là chuyện... bao nhiêu con người với ngần ấy tổn thương... giá như từ đầu họ ko biết nhau...
Niềm vui thì dễ quên... còn nỗi buồn thì ko bao giờ...
Vết thương có thể lành nhưng niềm tổn thương là tồn tại mãi mãi...
“• - Nhìn A tươi cười bên người ấy:)
- E thực sự rất đau:-j
- Nhắm mắt lướt qua nhau:
- Tim E như không còn một giọt máu “
Tối nay tụi nó tập trung đông đúc trong bar, đông vui náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều, ở Pj có cái gì đó rất khác, nhưng mọi người hơi khó xử vì có mặt Khánh Hạ nữa... Có lẽ Pj quá quen rồi, cô bạn phớt lờ như ko vậy... Khánh Hạ ngồi gần phía Ken, Pj thì ngồi ở chỗ Mẫu Đơn tụ tập nhiều... Nhìn tụi nó hôm nay trông chịu chơi lắm... Nó lúc nào về đêm ở cái thế giới này chẳng đẹp và quyến rũ... khỏi phải nói cũng biết vị trí ngồi của nó ở đâu cũng biết rồi, đương nhiên là trong lòng Jun... ghế đệm nên chỗ ngồi rộng mà... lo gì...
Pj mặt 1 chiếc áo cánh dơi hồng nhạt, to thùng thình, quần bó mài rách 1 cách nghệ thuật dài phủ qua gót, chân mang đôi giày cao thôi rồi... phải nói là rất cao ý! Tóc thì tém hết phần ở mang tai trái lên, coi như tóc đều dồn hết qua bên phải, nhỏ uốn tóc theo kiểu lọn to, quấn vào nhau, dưới ảnh đèn trông mờ ảo và đẹp cực... bên trái nhỏ đeo 1 bông tai tròn to ơi là to, mặt trang điểm với những gam màu nóng lạnh rất hợp nhau... nhỏ ngồi xung quanh chung với cả đám đúng chất 1 bà chủ bar và tay phải của Leader... nhỏ tựa lưng vào chỗ dựa của ghế, môi nhấp ly cooktail màu mè, 2 chân bắt chéo vào nhau... công nhận là quyến rũ...
Còn Mon hm? Ko biết tại sao hôm nay cô bé lại có hứng làm DJ cho quán, chẳng phải cái vẻ yếu đuối thường ngày, hôm nay trông cô bé cá tính hẳn, tóc búi củ tỏi, cao ơi là cao, đi kèm là chiếc nơ to bản! 2 tai là 2 chiếc khuyên hình Playboy màu trắng chiếu lấp lánh! Chiếc áo màu vàng lệch vai chiếu lấp lánh dưới những ánh đèn màu trong bar, kèm theo là chiếc quần jean ngắn màu xanh nhạt, trông bụi ơi là bụi, dưới chân là đôi cao cổ màu bạc, thường thì nhỏ hiếm khi mặc quần áo thế này lắm, nhờ thế mà bây giờ mọi người mới bất ngờ vì cơ thể của cô bé ấy, vì cô bé đang trong độ tuổi trưởng thành nên chưa bộc lộ ra hết nhưng cô bé mang nét đẹp ma mị của 1 thiếu nữ đang trưởng thành, mà khỏi nói cũng biết rồi đó, cái vẻ đẹp đó nó ma mị như thế nào, y như rằng nhìn vào rồi sẽ khiến những người ko đàng hoàng muốn làm những điều tội lỗi:) Nhìn Mon trên cương vị DJ trông mê hoặc đến lạ... Có lẽ là theo hứng mà hôm nay nhỏ làm DJ rất tốt...
Nếu cảnh sát có ập vào thì đảm bảo quán Pj sẽ bị niêm phong ngay ấy... chủ quán còn chưa đủ tuổi để vào bar ý, chưa kể đến quán còn chứa những người chưa đủ tuổi nữa... Có lẽ là chỗ dựa của Pj quá lớn nên từ khi trao quán cho Pj đến giờ, cảnh sát chưa bao giờ vào kiểm soát gì cả...
Đến khi mệt Mon nhường vị trí DJ lại cho ng đảm nhiệm còn mình thì đi đến chỗ mọi người. Thấy Nan và Lin ngồi xa nhau, nhỏ chợt phì cười, chắc cả 2 lại giận dỗi gì rồi!
- Mon! Bây giờ anh mới biết em xinh thế đấy! Chơi giấu kì nhá!
Mon cười tinh nghịch, con bé cắn lấy phần môi dưới của mình, vô tình thôi, ấy vậy mà trông cuốn hút cực...
- Ơ... mọi người... sao nhìn em dữ vậy ạ? Bộ trông em kì cục lắm sao? – nhỏ hơi hoảng.
- Ko có gì đâu! Bọn nó chưa thấy người đẹp đấy! – Zu cất lời khiến mọi người review lại trạng thái bình thường.
Bỗng ở đâu có 1 thằng con trai bước đến, tự tiện khoác tay lên vai Mon làm cô bé có chút giật mình mà quay lại...
- Cô bé... anh để ý em từ đầu buổi đấy! Chất lắm! – tay kẻ đó trượt từ vai Mon xuống tận cổ tay, điều đó bật chợt làm cô bé lạnh người.
- Cảm phiền lấy tay ra! – Mon khó chịu hất tay kẻ đó ra.
- Đệch! Loại gái như cưng mà cứ tỏ vẻ thanh cao! Bước vào đây rồi mà bày đặt! Cũng nằm rên rỉ dưới thân đàn ông thôi! – thằng con trai tỏ ý khinh bỉ.
- Nói cái gì hả? – Mon đập bàn đứng lên, đứng đối kháng với kẻ đó.
- Nói vậy đó! Muốn bao nhiêu cho 1 đêm, nói đi! Nói quẩn quanh là cũng vì muốn tăng tiền thôi chứ gì! – kẻ đó lôi trong túi ra 1 xấp tiền mới cóng.
“ Đôlar và Tình dục sẽ đánh gục Tình Yêu
Em chọn Tình Yêu – tiền tiu hay giường chiếu? “
- Cái loại bám váy mẹ như mày, ăn tiền ba mẹ như mày tao đây khinh lắm! Đừng vơ đũa cả nắm nghĩ là ai vào đây cũng là loại gái đó! – lời nói kèm hành động, Mon còn dùng ly rượu mình đang uống dở tạt vào mặt thằng con trai đó nữa.
Thằng đó rất sốc trước thái độ và hành động của Mon, ko những thế cả nhóm cũng rất sốc... Mon đây sao? Ko phải là dáng vẻ cam chịu nữa! Tên đó định sán cho Mon 1 bạt tay nhưng đã có bàn tay khác kịp cản lại.
- Cút đi! Mày ko làm lại tụi tao đâu! Tao cho mày đường lui đó! – Nan.
- Mẹ kiếp! Xui con mẹ nó!- kẻ đó giật tay ra khỏi Nan, đương nhiên là kiếm đường rút rồi, mạnh miệng, hám gái thế thôi chứ có dám làm gì đâu.
Tự nhiên Nan ko thích hình tượng này của Mon... mặc dù là đẹp thật... nhưng nó đầy cám dỗ... phải hiểu là Mon ko đủ sức tự vệ khi 1 mình... Ko lẽ chơi với Kii riết thay đổi thành kiểu con gái mạnh mẽ này sao? Nan thích Mon trở nên mạnh mẽ nhưng ko phải loại này...quá đẹp... đẹp đến nguy hiểm cho sự an toàn của của cô bé...
- A, ban nãy nhạc hay lắm! – Nan cất lời.
- Ko... ko có gì... – Mon lại ấp úng, lại là Mon của ngày thường...
Kết thúc bầu ko khí gượng gạo là Nan rời khỏi đó và tiến vào nhà vệ sinh... Mon chợt cười, hóa ra là Nan định đi vệ sinh... tiện đường nên giúp đỡ thôi... còn hy vọng gì nữa chứ... ngốc quá...
Vào nhà vệ sinh, Nan tạt nước vào mặt liên hồi... Cậu nhóc nhìn vào gương, đưa tay vuốt mặt... rồi chống 2 tay lên thành bồn.
- Damn it!!! Sao em lại xinh đến mức đó chứ! – mặt cậu nhóc thoáng ửng đỏ.
- Sao cứ phải trốn tình cảm của mình chứ?
Nhìn qua kiếng, Nan thấy người thốt ra câu đó, là Kii?
- Sao cậu ở đây? – Nan lấy lại phong thái.
- Có quan trọng đâu! Xem ra phép thử của tôi hiệu nghiệm quá! – Kii cười.
- Phép thử? – hóa ra thằng con trai đó là...Nan chợt nghĩ.
- Cậu có tình cảm với người ta mà như thế quả là ngu ngốc! Cậu ko tiến lên thì tôi tiến vậy, hình như tôi thích cô bạn đó mất rồi! – Kii cười đầy ẩn ý rồi bỏ ra ngoài.
Đúng là tên này ko tầm thường mà... Ko thể điều tra được gì hết, hồ sơ tên này ko khám phá sâu được! Nó được bảo quản rất kĩ... Kii nói sẽ tiến lên, Nan nên tếh nào đây chứ? Nếu tiến lên thì Mon sẽ nguy hiểm mất, Nan vốn cũng là 1 người hoạt động trong nhà Ken mà, mà hoạt động tổ chức kiểu đó nguy hiểm lắm... Ken tự tin vào khả năng của mình nhưng Nan thì ko... cậu nhóc sợ mình sẽ làm ảnh hưởng đến an toàn của Mon mất... Phải làm sao đây chứ? Kii nói đúng, yêu mà ko biết giành là ko xứng đáng để yêu, đó là 1 kẻ ngốc! Nan lại vò đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...