Ken nhúng chiếc khăn mỏng vào thau nước ấm, sau đó vắt khô, giúp nhỏ lau 2 tay, khi chiếc khăn vừa chạm vào cổ nhỏ, nhỏ giật bắn mình, vội ngồi xa ra... sợ hãi nhìn Ken, 2 tay nắm chặt cổ áo của mình, lắc đầu nguầy nguậy.
- Đừng mà...
Ken vớ tay ra, nhưng rồi lại buông thỏng tay xuống... tên đó từ từ nhích lại gần Pj từng chút một để nhỏ ko sợ hãi...
- Tôi giúp em xóa sạch nó, được chứ?- Ken nhẹ giọng.
Thấy nhỏ ko có phản ứng gì, Ken đưa nhẹ chiếc khăn lên cổ nhỏ, thấy nhỏ ngồi im Ken mới tiếp tục.
- Cởi cúc áo đầu tiên ra, right?- Ken- Tôi hứa sẽ ko làm gì em, chỉ là lau những vết này thôi!
Pj nhìn Ken 1 lúc khá lâu rồi mới cởi chiếc cúc áo đầu ra, Ken giúp nhỏ lau qua những nơi có vết đỏ đó, dù nó ko biến mất ngay sau khi lau nhưng ít ra chiếc khăn sẽ giúp Pj xua đi những cái động chạm da thịt dơ bẩn đó! Lau xong Ken chợt kéo lấy nhỏ ngả vào người mình, tay Ken dịu dàng vuốt lấy phần trên tóc nhỏ, sau này ngẫm lại Ken cũng ko tin là lúc đó bản thân đã cư xử như thế! Pj vẫn cứ im lặng, mắt vẫn cứ cố định ở 1 hướng. Nhưng 1 lúc sau đó, Ken cảm nhận được cánh tay đang giữ lấy bàn tay nhỏ hơi ướt, chỉnh lại tầm mắt thì nhận ra có 1 giọt nước mắt vừa đọng lại trên đó! Rồi sau đó... còn có thêm rất nhiều giọt nước khác nữa...:)! Chỉ là sau đó... vai Pj run lên từng đợt... nhưng tuyệt nhiên ko có tiếng nấc... Ken đoán nhỏ đang tự dày vò môi mình... vậy là Ken lại làm người tốt... xoay nhỏ lại đối diện mình và ôm chặt!
- Xin lỗi... - lời nói thoảng qua nhẹ như gió nhưng đủ để làm người nghe ấm lòng.
Cứ như thế, 1 lúc sau im dần, Ken đoán là nhỏ đã ngủ... đúng là nhỏ đã ngủ thật! Ken đứng dậy bế nhỏ trong tay rồi bế nhỏ về căn phòng của nhỏ, mọi động tác đều thật nhẹ nhàng... Từ khi chuyện xảy ra, nhỏ thay đổi hẳn, trầm đến đáng sợ, Ken ko thích điều này, ko biết tại sao nữa! =)
Khép cửa phòng nhỏ lại, quanh quẩn trong không khí quanh đó vẫn còn đọng lại mùi của nhỏ, thoảng qua cánh mũi, sao bây giờ Ken mới nhận ra là mùi hương đó khiến Ken dễ chịu? Nghĩ lại cho cảm xúc của mình, rốt cuộc nó là gì? Có còn như ban đầu ko?
“ Đồ của tao chẳng đứa nào được động vào hết! Dù cho tao ko dùng nữa thì tụi bây cũng ko được phép động vào! “
Ken bấm điện thoại gọi cho hắn.
- Chuyện đó! Tao cần mày giúp! – Ken.
Nghe giọng Ken lúc này, dù là ko thấy mặt nhưng Jun có thể tưởng tượng ra được, tốt nhất ko nên giỡn mặt với Ken lúc này...
- Nói đi!- Jun.
- Đám con gái đó, tao muốn mày kêu người làm lại bọn nó như những gì bọn nó đã gây ra với người – của – tao, ngay trong hôm nay! Và kể từ ngày mai, tao ko muốn nó còn ở trong trường này nữa! Còn 2 thằng chó đó, bắt nó ngay đi, đưa đến......, tao sẽ đến ngay!- Ken.
- OK!
Nói rồi hắn cúp máy, xem ra kì này căng đây, nhưng ko sao, thú vị lắm, lâu rồi mới thấy Ken lên “cơn điên” như thế!
Cười!
- Nghĩ mình là ai hả? Tốt nhất là đừng để Jun túm đầu được 2 thằng chó tụi bây!
Ken thay quần áo rồi rời khỏi nhà!
- Anh Jun, chuyện ổn chứ?- Mon lo lắng.
- Ko ổn! Thằng Ken nó nổi điên rồi!- Jun nhếch môi.
Ko ổn? Thế sao mà mặt hắn lại phỡn thế kia chứ? Nói như ko ấy! Hắn đang tưởng tượng tới cái cảnh Ken vờn “con mồi” của mình!
- Tao có chuyện nhờ đây! – hắn lên tiếng, lập tức thu được sự chú ý của cả bọn, vâng, là cả bọn, vì cả đám bùng tiết hết rồi
- 2 đứa bây – hắn chỉ vào 2 thằng con trai trong nhóm – đi tìm 2 thằng chó trong hình đó đi ( mạng lưới thông tin nhanh khiếp ”, mới đây có hình rồi), rồi mang nó đến.........., nhớ tìm 1 góc bao quát, bí mật gắn cái này vào!- dứt lời, hắn quăng cho 1 tên đứng đó cái ống kính nhỏ nhỏ, chắc là camera!
- Tên vừa chụp được camera ngạc nhiên... - sao lại phải gắn camera nhỉ?
- Có phim hay xem rồi!- câu nói phát ra từ cửa miệng của Nan, Nan cũng muốn xem “ con người kia” của Ken lắm, lâu lắm rồi Nan chưa được thấy cơ mà!
- Đám con gái đó... tôi giao cho em đó, người yêu - 1 bên cánh môi hắn kéo giãn ra thành nửa vầng trăng khuyết tuyệt đẹp, cặp đôi này phải nói là rất rất khác người, nó ko có nhiều lời ngọt ngào, đôi khi cũng là những sự im lặng, có nói, chăng cũng chỉ là những lời pha chút đểu giả của hắn hay những câu từ ngắn gọn lạnh trải dài từ âm vô cùng đến dương vô cùng! Họ thể hiện tình yêu thương cho nhau ở hành động, có chăng qua đó người ta mới biết rằng họ có một mối quan hệ đặc biệt với nhau, nhiều người còn nghi ngờ mối quan hệ đó có thực sự tồn tại hay ko... Người khó đoán nên cả chuyện tình cảm cũng ko giống bất kì ai?
Zu đang tựa ngược vào người hắn thì cũng ngồi lại ngay ngắn!
- Mon, Lin, Nan ; đám con gái đó giao cho 3 người! 3 người ko cần làm nhiều, chỉ cần kiếm 1 vài tên con trai rồi lựa 1 chỗ thích hợp là được! Giải quyết cho sạch! Làm thật nhẹ nhưng phải khiến bọn nó thật thấm, biết chưa?- ánh mắt nó trở nên đáng sợ- Những đứa còn lại coi hỗ trợ được gì cho bọn nó thì hỗ trợ ko thì ngồi đó chờ phim!
Nó nói rồi nhanh chóng kéo hắn rời đi, nó tin vào 3 con người kia sẽ ko khiến nó thất vọng, nó thề, đám con gái đó sẽ sống phần đời còn lại với nỗi ám ảnh ko dứt! Đụng tới Pj, chán sống rồi! Phân nhóm 3 người đó, xem ra cũng hay lắm
Sau khi phân công việc xong, 3 người họ cũng bắt đầu vào việc, Lin phụ trách tìm hiểu rõ vị trí của đám con gái đó hiện tại vì sau khi xong chuyện, bọn đó cũng đã rút êm khỏi trường rồi... Nan thì tìm thu nhập lại thông tin những đứa con trai cần cho việc sắp làm... chỉ có Mon là chẳng biết nên làm gì vì hầu như những việc nhỏ định làm 2 người họ đã làm hết rồi... đám con gái dính liệu đến việc đó cũng chừng đến gần 10 người... Mon cũng muốn giúp Nan nhưng ko biết nên mở lời thế nào...
- Mon, ko có gì làm hm?- Lin ngước lên nhìn cô nhóc.
Mon chẳng biết nói gì ngoài mỉm cười ngượng ngùng.
- Rõ ràng công việc này chỉ cần 2 người là đủ! Sao lại là 3 người thừa thãi thế ko biết!
Nan đang ngồi xem lại thông tin trên lap cũng góp thêm câu chen vào làm Mon sượng trân... thừa thãi sao?
- Ấy, Nan đùa thôi! Đừng để ý làm gì! ^^ Tụi mình làm xong rồi đi trà sữa trong khi đợi Leader tập hợp nhé!- Lin quay sang nhìn Mon.
- Tôi ko biết đùa đâu!- Nan lạnh lùng buông ra 1 câu.
Lần này thì Mon ko nói gì nữa, chỉ cười buồn, ừa thì nhỏ thừa thãi, biết mà!
Công việc mà Zu nhờ 2 người họ chỉ giải quyết trong tích tắc, dù là sao đi nữa Mon cũng phải công nhận rằng họ làm việc rất hợp rơ ^^, Mon đã ko lầm khi gắn kết họ, đúng ko?
Và giờ thì họ đang ngồi trong quán trà sữa, ko khí cực kì cực kì trầm lặng, Mon ngồi kế Lin và đối diện với Nan, Mon thậm chí còn chẳng dám ngẩng mặt lên, trong khi đó Nan cứ nhìn bâng quơ đi chỗ khác.
“ Tôi... đáng ghét vậy hả? Thích Cậu là sai?... ừ thì tôi sai... ~ “
- Ê! Mon... Mon!!! – ko khí đang yên ắng, Lin đột ngột khều Mon 1 cách vồn vã.
- Hm? – lúc này thì Mon mới ngẩng mặt lên nhìn Lin và Nan thì quay sang nhìn 2 người với ánh mắt kì lạ.
- Nhìn kìa! Cậu con trai đó hình như là người quen của Mon nhỉ?- Lin chỉ 1 cậu trai vừa bước vào quán.
Thấy người đó Nan nhíu mày, là người hôm qua bước vào cửa hàng nhẫn với Mon, a, đây là tên lớp trưởng lớp Mon,... trong 1 lần rảnh rỗi Nan đã "vô tình" biết được thông tin cậu bạn này và thời gian rãnh rỗi là... hôm qua, ngay khi về nhà- sau khi chứng kiến được cảnh đó, tầm nhìn lúc đó ko rõ ràng nhưng ít nhiều cũng khiến Nan ko gặp khó khăn gì trong quá trình tìm hiểu... Chẳng đùa đâu, good boy đấy, gia đình cũng khá OK, ít ra ko “thuộc dạng” như Nan, người ta tốt mà, vả lại còn handsome nữa, chẳng chơi bời lêu lổng!
- Ủa, Mon! ^^ - người con trai đó cười.
- À, ừ, mình đây! ^^ Lớp trưởng đi 1 mình hả?- Mon cười.
Lin tự động đứng dậy, chuyển sang ngồi kế Nan, người con trai đó nhìn Lin ko hiểu ý lắm, Lin nháy mắt cười rồi hất mặt xuống ghế ý bảo người con trai đó cứ ngồi tự nhiên, hiểu ý, cậu trai đó cũng ngồi xuống, trước khi ngồi còn nhìn Mon cười thật tươi!
- Đây là lớp trưởng lớp mình! Cứ gọi là...
- Kii, tui thích được gọi như vậy!- chưa để Mon nói hết, cậu lớp trưởng đẹp trai đó đã chen vào.
- A, Mon, chỗ mua nhẫn hôm qua mình với bạn ghé, trước khi về, lúc đó bạn ra ngoài trước rồi, ko biết người ta nghĩ sao mà nói tụi mình là 1 couple hoàn hảo đấy!- nói rồi Kii cười lớn, Mon chợt nghĩ ra 1 ý định...
- Mà tui thấy 2 người đẹp đôi thật mà - Lin nhận xét- Trai tài gái sắc nha! Đúng ko Nan? – Lin huých vai cậu nhóc.
- Ừ, đẹp! Chẳng ai đẹp đôi bằng 2 người đâu!- theo sau đó là nụ cười của Nan, nụ cười đầu tiên xuất hiện trong ngày.
- Cám ơn! ^^ Tự dưng được khen ngại quá! – Mon vờ gãi đầu rồi đột nhiên khoác chặt lấy cánh tay Kii – Giúp tôi! Làm ơn!- Mon nói thật nhỏ chỉ đủ để cậu lớp trưởng nghe thấy.
Hơi ngạc nhiên vì hành động của Mon, nhưng khi ngước lên nhìn thấy Nan lại trở lại vẻ lạnh lùng thì Kii hơi hiểu chút xíu vấn đề... lúc đó Nan đang nhìn nơi khác, Mon thì áp mặt vào cánh tay Kii nên họ ko biết rằng khi ánh mắt Kii chạm vào Lin, môi họ khẽ nở nụ cười...
- Qua nay là 3 người khen tụi tui rồi đó! – Kii cười rồi tự nhiên gỡ cánh tay mà Mon đang khoác ra, thẳng thừng choàng qua vai nhỏ kéo sát lại gần mình.
Bất ngờ vì hành động thân mật của Kii, Mon khẽ đỏ mặt và hơi lúng túng, thật ra là cô bé ngại... vì cô bé với Kii đâu có là gì... nhưng trong mắt người khác, thì họ sẽ thấy có cái gì thật... cứ như Mon mắc cỡ vì người yêu mình thân mật với mình trước mặt người khác... Sau đó, Kii còn quay sang áp môi lên mái tóc cô bé nữa cơ...
- Thả lỏng đi... Tôi sẽ giúp bạn làm thật tốt!
Kii thì thầm nhỏ vài tai Mon, 2 người kia cứ nghĩ họ đang nói về vấn đề riêng tư theo kiểu kia kia, Mon còn gật gật đầu đồng tình nữa cơ... Cứ như họ là 1 cặp đôi thật vậy!
Nếu để ý kĩ sẽ thấy Nan đang siết ly nước trên tay như muốn nát ra... Như rồi chợt nhận ra mình chẳng có cái quyền gì để mà như thế, là cậu nhóc đối xử phũ phàng với người ta trước, mà chẳng phải như thế cũng tốt sao?
Thật ra thì Nan đã để ý tới Mon từ lần gặp đầu tiên cơ, nhưng cứ nghĩ là nó ko có gì lớn lao nên cũng ráng phớt lờ cảm xúc của chính mình. Rồi sau đó 2 nhóm xác nhập với nhau, lại gặp nhau nhiều hơn, cảm xúc dần rõ rệt, Nan càng cố phủ nhận, càng cố vô tình vô tình với người ta thì những thứ cảm xúc ko muốn đối mặt nhất cũng lộ ra với Nan, đã khiến người ta tổn thương nhiều thật nhiều, đã đối xử với người ta thật tàn nhẫn... mọi thứ... mọi thứ như để ngụy tạo cho cảm xúc của bản thân! Lần Mon xảy ra chuyện... Nan nhớ rõ là mình như phát điên lên với mọi thứ... Rồi lần Nan nhập viện, cô nhóc cũng tận tình chăm sóc... đã cố tỏ ra thái độ khó chịu và chán chường nhất nhưng cô nhóc vẫn cứ ở lại bệnh viện, có biết là... Nan đã cảm thấy tội lỗi thế nào ko? Những ngày Nan ở viện là những ngày Mon được đối xử ko tốt chút nào, cố tình đối xử tệ với người ta, để rồi khi tối đến bản thân ko ngủ được... Cả cái lần tấm hình bị xóa... lúc nhầm tưởng người xóa là Mon, tim Nan đột nhiên nhói lên... đau đến nát lòng... nếu là người khác xóa, Nan sẽ chỉ điên tiết chứ ko đau như thế! =) Và rồi nhiều chuyện... nhiều chuyện khác nữa...
“
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...