Nốt chu sa của thế tử gia

- --

Trong mắt cậu bé Lữ Tri Xuân ba tuổi, phụ thân vẫn luôn bảo vệ mẫu thân ở phía sau, không hề yêu thương mình chút nào cả.

Phụ thân có thể đỡ mẫu thân lên ngựa, nhưng đi theo phía sau, nhưng lại mặc kệ mình cưỡi con ngựa nhỏ để người hầu đi theo, có thể nhìn mẫu thân ăn cơm, gắp thức ăn cho mẫu thân, lại bảo mình tay làm hàm nhai, có thể luôn mỉm cười với mẫu thân, nhưng lại luôn cau có mặt mày với mình.

Cuối cùng, có một ngày cậu không thể nhịn được nữa, nhân lúc Lữ Yên Hàn đi ra ngoài, cậu lững chững bước đôi chân ngắn còn chưa trưởng thành của mình đến bên cạnh Lý Kỳ Thù, dựa đầu vào đầu gối nàng nói: “Mẫu thân, có phải phụ thân không thích con không?’’

Trên đôi khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cậu cũng là một đôi mắt phượng với khoé mắt nhướng lên, hơi thở trẻ con thuần khiết che giấu một phong thái chắc chắn sẽ trưởng thành mạnh mẽ trong tương lai, nhưng lúc này lại tủi thân níu chặt chân mày giống hệt với Lữ Yên Hàn.

Nghe được những lời này, Lý Kỳ Thù buông kim chỉ để may hà bao trong tay xuống, ôm cậu ngồi lên đầu gối của mình: “Sao có thể, phụ thân nhất định thích con mà.’’

“Nhưng… Nhưng phụ thân chưa bao giờ cười với con, cũng không gắp thức ăn cho con.’’ Lữ Tri Xuân cúi đầu nhìn đôi chân ngắn ngủn đang không ngừng lắc qua lắc lại của mình, thở dài một hơi.

Lý Kỳ Thù đột nhiên bật cười, lập tức hiểu rõ ý của cậu, sau đó ôm Lữ Tri Xuân ngồi lên mép bàn, giải thích: “Kỳ An, con là con trai duy nhất của mẫu thân và phụ thân, phụ mẫu đều yêu thương con. Còn chuyện con nói… Phụ thân quá nghiêm khắc với con là vì phụ thân muốn con sớm trở thành một tiểu nam tử hán, chỉ khi còn đủ mạnh mẽ, con mới có thể bảo vệ bản thân mình và những người mà con muốn bảo vệ chứ.’’

Nàng cho rằng ngày thường nàng và Lữ Yên Hàn một người nghiêm khắc, một người dịu dàng thì sẽ vừa vặn, nhưng không ngờ Lữ Tri Xuân lại nghĩ như thế.

Lữ Yên Hàn… Thực ra nàng cũng không biết phải làm sao bây giờ. Nàng cũng đã từng khuyên hắn bình thường nên dịu dàng với con hơn một chút, chỉ là Lữ Yên Hàn vẫn luôn cho rằng bản thân đứa nhỏ phải tự làm mọi chuyện thì mới có thể trưởng thành tốt hơn được. Nàng cũng biết đó là vì những bất công mà hắn phải chịu đựng khi còn nhỏ, bây giờ Thế tử Trấn Quốc công phủ và Trấn Quốc công phủ như nước với lửa, đó là điều mà mọi người đều nhìn thấy.

Đối với chuyện này nàng cũng nghe theo, dù sao với Lữ Mông mà nói, ông ta chưa bao giờ coi Lữ Yên Hàn là con trai ruột thịt của mình, vậy thì nàng cũng không cần làm cầu nối cho một mối quan hệ vốn đã mong manh.

Nhưng với Lữ Tri Xuân mà nói, cậu khó có thể nhìn thấu những suy nghĩ sâu xa phía sau ấy, tất cả những gì cậu có thể cảm nhận được chính là phụ thân chưa từng ôm mình, chưa từng cười với mình...

Lữ Tri Xuân ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ lên: “Giống như phụ thân nói phải bảo vệ mẫu thân đúng không?’’

“Đúng vậy, sau này Kỳ An muốn bảo vệ người nào thì cũng cần phải có năng lực của mình.’’

“Vậy thì… Con cũng muốn bảo vệ mẫu thân.’’


Lý Kỳ Thù ôm con trai vào ngực mình, sờ sờ đầu cậu: “Được, mẫu thân chờ Kỳ An lớn lên, luôn luôn bình an lớn lên.’’

Đứa nhỏ trong lòng nhận được câu trả lời mà mình cảm thấy thoả đáng, cuối cùng cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến khi Lữ Yên Hàn hạ triều trở về phủ, Lý Kỳ Thù kéo hắn vào phòng ngủ.

Lữ Yên Hàn nhìn dáng vẻ gấp gáp của Lý Kỳ Thù, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi nàng một cái: “Sao vậy?’’

“Nói chuyện nghiêm túc.’’ Lý Kỳ Thù đột nhiên cảm thấy khuôn mặt tươi cười này của Lữ Yên Hàn rất đáng bị đánh, nghĩ đến những lời con trai nói lại không khỏi thêm phần nghiêm túc, không hôn đáp trả giống như mọi khi.

Lúc này Lữ Yên Hàn mới cảm thấy hôm nay Lý Kỳ Thù có chút khác thường, vì thế cùng nàng ngồi ở bên mép giường.

“Chàng có biết hôm nay Kỳ An nói với ta gì không?’’ Nàng nhìn chằm chằm vào hắn nói.

Lữ Yên Hàn nghi hoặc, không biết tiểu tử kia lại nói chuyện gì, liền hỏi: “Chuyện gì?’’

Sau khi thở dài một hơi, Lý Kỳ Thù mới nói: “Kỳ An nói chàng không thích nó, bình thường cũng không cười với nó, không gắp thức ăn cho nó. Ngày thường chàng quan tâm nó nhiều hơn một chút được không?’’

“Ta…” Lữ Yên Hàn nhất thời không nói nên lời. Hắn siết chặt thành nắm đấm, sau đó lại buông lỏng ra để nắm lấy tay Lý Kỳ Thù.

“Ta biết, chàng chỉ muốn Kỳ An bình an lớn lên, có năng lực tự bảo vệ mình. Nhưng… Yên Hàn, ở đây là phủ phò mã, chàng còn có phủ tướng quân, ta cũng có phủ công chúa. Ở đây không phải là long sào hang hổ, không có nhiều nguy hiểm như thế, hơn nữa… Dầu gì Kỳ An cũng còn có cữu cữu và Thái tử ca ca đấy. Bây giờ huynh trưởng còn trẻ trung khỏe mạnh, có thể che chở cho nó.’’

Sau đó nàng lại ôm lấy Lữ Yên Hàn: “Yên Hàn, bây giờ chàng có ta, Kỳ An cũng có chúng ta.’’

Cơ thể căng cứng của Lữ Yên Hàn thả lỏng, hắn vuốt lưng Lý Kỳ Thù, sự giãy giụa trong lòng tựa như rơi xuống đất, sau đó nói: “Được, ta sẽ cố gắng.’’

Trong phòng ngủ yên tĩnh, hai người đang dựa sát vào nhau thì ngoài cửa cũng thoáng qua một bóng người nhỏ bé. Dựa vào thân hình nhỏ bé của mình, Lữ Tri Xuân đi qua đi lại trong phủ cũng không ai có thể phát hiện ra. Hôm nay sau khi nói với Lý Kỳ Thù những lời kia xong cậu liền hối hận, cảm thấy mình không nên giống như những đứa trẻ khác không ăn được kẹo ngọt thì sẽ khóc lóc ầm ĩ như thế.

Mặc dù… cậu vốn dĩ cũng chỉ là một đứa nhỏ.


Sau khi nghe được những lời phụ thân nói, cậu cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Chỉ cần không phải phụ thân không yêu thương mình là được rồi.

Lữ Yên Hàn có thể tự nhiên thể hiện tình yêu của mình trước mặt Lý Kỳ Thù, nhưng lại không thể thoải mái thể hiện tình thương của phụ thân được. Từ trước đến nay hắn đã quen với việc bày ra vẻ mặt lạnh lùng với Lữ Tri Xuân, không nói cười tuỳ tiện là dấu hiệu cho thấy sự hiện diện của hắn trong lòng Lữ Tri Xuân, bây giờ mặc dù hắn đã cố gắng trở nên ôn hòa, nhưng một núi băng đột nhiên tan chảy cũng cần có thời gian.

Đến giờ cơm tối, cả nhà vui vẻ ngồi vào bàn.

Trong lúc dùng cơm, Lữ Yên Hàn theo thói quen gắp cho Lý Kỳ Thù một miếng thịt kho tàu, sau đó nhận được cái nhíu mày ra hiệu của Lý Kỳ Thù.

Lúc này hắn mới khó khăn cầm đũa gắp một miếng thịt bỏ vào bát của Lữ Tri Xuân.

Bắp chân đang lơ lửng trong không trung của Lữ Tri Xuân không khỏi run lên vì mừng rỡ, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện ra ngoài, chỉ vội nói một câu: “Cảm ơn phụ thân.’’

"Ừ, không cần cảm ơn.’’

Lữ Tri Xuân cúi đầu, bưng bát nhỏ của mình, trong mắt vô thức trào dâng nước mắt, sau đó vừa ăn vừa khóc.

Lữ Yên Hàn lập tức trở nên luống cuống, hắn gần như chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Lữ Tri Xuân, ngoại trừ tiếng khóc nỉ non khi vừa mới sinh ra, sau này Lữ Tri Xuân càng lớn càng kiên cường, giống như hắn lúc còn nhỏ.

Lý Kỳ Thù nhìn thấy cảnh tượng này cũng không là người đi lên quan tâm đầu tiên như trước nữa mà nhường cơ hội này cho Lữ Yên Hàn.

Quả nhiên, cuối cùng Lữ Yên Hàn cũng đưa đôi tay chan chứa tình thương của phụ thân kia ra nhẹ nhàng xoa xoa đầu của Lữ Tri Xuân: “Sao vậy, không ngon sao?’’

“Không… Không phải, rất ngon, thức ăn hôm nay rất ngon.’’ Lữ Tri Xuân thút tha thút thít nói.

Lúc này Lữ Yên Hàn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại nhìn về phía Lý Kỳ Thù, chỉ thấy người đối diện mỉm cười, cả ba người ngồi gần nhau, bàn tay còn lại đưa xuống phía dưới nắm lấy tay trái của Lý Kỳ Thù.

“Được rồi, ăn cơm đi. Ngày mai ta được nghỉ, sẽ hẹn Mạc Tầm và Vô Vấn cùng đến suối Vân Sơn ngắm cảnh.’’


Lúc này, khúc mắc giữa hai cha con mới được coi như đã cởi bỏ.

Cái tên Lữ Tri Xuân bắt nguồn từ cuộc đại hôn của hai người, bọn họ gặp lại nhau lần nữa vào mùa xuân, sau đó cũng kết tình phu thê vào ngày xuân, bởi vậy họ muốn đặt kỷ niệm đẹp nhất này vào trong cái tên kết tinh của hai người. Còn nhũ danh của Lữ Tri Xuân - Kỳ An cũng là hy vọng cả đời này hắn trôi qua bình an, giống như mẫu thân hắn được ban cho danh hào An Bình công chúa vậy.

Cuộc đời của mỗi người chỉ sau khi trải qua những thăng trầm sóng gió mới cảm thấy vô cùng bình yên, đơn giản, nếu như không có những con sóng đó, có lẽ cuộc sống bình thường chỉ cảm thấy buồn tẻ vô vị, cũng chính vì con sóng đó mà cuộc sống bình dị mới có thể càng ấm áp hơn sau khi so sánh.

- --

Lữ Tri Xuân sáu tuổi đang hoảng loạn ở trong phòng ngủ của phụ mẫu.

Ở cái tuổi này cậu đã không còn “yếu đuối nhạy cảm” giống như hồi bé nữa rồi, theo suy nghĩ của riêng cậu thì cậu đã là một người lớn rồi.

Ngày hôm đó cậu định đến tìm Lý Kỳ Thù để nàng kiểm tra kết quả học tập mấy ngày gần đây của mình, nhưng trong phòng lại không có một ai, cậu đành phải đợi mẫu thân về.

Nhưng suy cho cùng đứa trẻ vẫn còn là đứa trẻ, cho dù Tiểu Tri Xuân ở trong thư viện trong cung giống như một ông cụ non, nhưng vẫn không thể kìm nén được sự tò mò của mình, huống hồ ở đây xung quanh không một bóng người.

Cậu thẳng lưng ngồi trước chiếc bàn gỗ lê màu vàng giống như ngày thường mẫu thân vẫn phụ đạo cho cậu, tay chân đặt đúng chỗ, nhưng đôi mắt to tròn không ngừng liếc ngang liếc dọc đã tiết lộ sự hiếu kỳ lúc này của cậu.

Một chiếc hộp nhỏ tinh xảo! Nhưng tại sao lại được đặt dưới gầm giường?

Bên trong có gì?

Ơ, hình như không bị khoá!

Có nên mở nó ra không?

Ngoài mặt Tiểu Tri Xuân vẫn không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì nhưng trong lòng lại đang không ngừng tính toán, mở hay không mở? Hay là… Nếu như đếm đến ba mà mẫu thân vẫn chưa trở về thì sẽ mở!

Được! Cứ thế đi!

Một… Hai… Ba…

Lau sạch bụi, Lữ Tri Xuân nhìn chiếc khóa liên hoàn cửu cung bình thường, chiếc gương nhỏ có màu sắc của dị vực và chiếc vòng cổ nằm trong hộp, lặng lẽ không nói một lời.

Mấy cái này là do mẫu thân mua sao? Nhưng không phải hộp trang sức nằm ở bên kia sao? Tại sao đồ trang sức lại nằm ở chỗ này? Bình thường những đồ mà phụ thân tặng mẫu thân vẫn luôn giữ gìn cực kỳ cẩn thận, sẽ không bao giờ để bó bám bụi trong một góc xó xỉnh thế này, hơn nữa nhìn… Cũng không giống như thường xuyên mang nó… Không phải mẫu thân có người bên ngoài đấy chứ?


Cậu lại vội vàng lắc đầu.

Lữ Tri Xuân, ngươi đang nghĩ gì thế!

Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra, Lữ Tri Xuân hoảng hốt, luống cuống đóng chiếc hộp lại.

Nhưng có vẻ như hôm nay Lý Kỳ Thù đi rất nhanh, Lữ Tri Xuân vừa mới định quay lại chỗ cũ thì nàng đã đến nơi rồi.

“Con đang làm gì vậy?’’

Lữ Tri Xuân nở nụ cười gượng gạo, bàn tay lơ lửng trên không trung vội vàng giấu ra sau lưng, sau đó xoay người lại nói: “Phụ thân…’’

Lữ Yên Hàn cũng hơi bất ngờ, nhìn chiếc hộp chợt lóe lên rồi biến mất, tâm trạng cũng trở nên thấp thỏm.

Đã lâu lắm rồi hắn không nhìn thấy những thứ đó, còn tưởng Lý Kỳ Thù đã ném đi nên cũng không nhắc đến nữa, vậy mà hôm nay lại được nhìn thấy.

“Không không không… Không có gì!’’

Những suy nghĩ trong đầu Lữ Tri Xuân nhanh chóng xoay chuyển, cảm thấy nhất định không được để phụ thân biết được sự tồn tại của như thứ này. Nếu như mẫu thân thực sự có người ở bên ngoài hoặc cố nhân gì đó thì sao!

Mặc dù phụ thân rất yêu mẫu thân, nhưng cũng khó có thể đảm bảo rằng hắn sẽ không vì những thứ này mà cãi nhau, đến lúc đó chẳng phải mình đã lấy đá đập chân mình sao…

Vì thế…. Hắn thề sẽ phải bảo vệ chiếc hộp này!

“Đưa đây.’’ Lữ Yên Hàn đưa tay ra, vẻ mặt nhàn nhạt.

Lữ Tri Xuân cân nhắc trong chốc lát, hít một hơi thật sâu, hai tay vẫn giấu sau lưng, chỉ là đã ngồi xuống ghế tựa.

Hắn biết mình không thể đánh lại Lữ Yên Hàn, liền dùng thái độ cam chịu số phận nói: “Ừm… phụ thân, những thứ này có lẽ mẫu thân đã không sử dụng từ lâu rồi, hơn nữa còn vứt ở dưới giường, cho nên người tặng những thứ này chắc chắn không quan trọng với mẫu thân! Không quan trọng chút nào!’’

Sắc mặt Lữ Yên Hàn tái xanh, sau khi hít một hơi thật sâu cuối cùng cũng bình thường trở lại: “Con trở về phòng trước đi, hôm nay cữu mẫu con và mẫu thân con đi ra ngoài rồi.’’

Lữ Yên Hàn cầm chiếc hộp gỗ rời đi, trên đường vừa bất đắc dĩ vừa vui vẻ. Còn Lữ Tri Xuân lại phái người của mình đến trông giữ trước cửa phủ, định đợi đến khi mẫu thân trở về sẽ nói với nàng chuyện đã xảy ra hôm nay, tự cậu gây ra hoạ nên cậu phải bù đắp một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui