Nông Viên Tự Cẩm

Nàng suy nghĩ một chút, buột miệng nói ra “Nửa cân", chợt nhớ ra ở cổ đại nửa cân tương đương với tám lạng, không phải có câu thành ngữ "Tám lạng nửa cân” sao? Vì vậy vội vàng sửa lại lời nói: "Lấy mỗi loại bốn lạng dùng trước đi ạ."

Giấm và nước tương tốn năm văn tiền của nàng. Tính toán một chút, mẹ cho hai mươi văn tiền để tiêu vặt, đồ thêu của Tiểu Liên bán được một trăm văn tiền, tốn mười văn tiền mua sợi tơ, tốn thêm ba mươi văn tiền mua gia vị, lại còn mạnh mẽ nhét mười văn tiền cho anh trai, còn dư lại tám mươi văn tiền, không tính là quá phung phí đúng không nhỉ?

"Ùng ục...” Hôm nay ăn cơm sớm, cho dù Tiểu Thạch Đầu đã quen ăn một ngày hai bữa cơm cũng phải ôm lấy cái bụng đang xì xào phản đối, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ, nhưng cũng không hề nói ra là mình muốn mua đồ ăn.

Gian hàng bán điểm tâm ở chợ rau vẫn chưa dọn quán, Tiểu Thảo cẩn thận xách gia vị vừa mua được, mang em trai đi tới đó, gọi một bát canh nóng, lấy bánh rán rau cải dại tự mang theo ra, trước tiên ngâm vào canh nóng cho em trai.

Canh nóng thật ra chính là canh cải trắng, gia vị chỉ có muối, trên mặt nổi vài giọt váng dầu. Mùi vị nói thật là không được ngon lắm, nhưng do vẫn luôn được hầm trên bếp lò nhỏ, uống vào trong bụng rất ấm áp. Bánh rán mang theo từ buổi sáng đã sớm nguội lạnh, nhưng được ngâm trong nước canh nóng hổi, ăn vào bụng khỏi phải nói là có bao nhiêu thoải mái.

Một đứa bé khoảng bốn năm tuổi theo người nhà đi mua bữa sáng, thấy hai chị em ăn bánh rán thơm ngào ngạt mà thèm thuồng, vẫy vẫy cánh tay ầm ĩ với cha cậu bé: "Cha, con cũng muốn ăn cái bánh thơm ngào ngạt đó, cha mua cho con một cái đi!"

Ông chủ gian hàng bán bữa ăn sáng nhìn thấy rau cải xanh xanh trên bánh rán, kỳ lạ hỏi: "Tiểu cô nương, ngươi mua cái bánh này ở đâu vậy? Bây giờ sao có thể có cải xanh được?"

Tiểu Thạch Đầu há to miệng ăn bánh rán, dương dương đắc ý nói: "Bánh rán là do nhị tỷ của ta làm, nhân ở bên trong không phải là cải xanh, mà là rau cải dại bọn ta đào được ở trên núi. Tay nghề của nhị tỷ ta tốt lắm, người khác cũng không thể làm ra loại bánh rán ngon như vậy đâu."

"Con muốn ăn bánh rán, cha, cha, con muốn ăn bánh rán rau củ dại, oa...” Cậu nhóc thấy Thạch Đầu ăn ngon như vậy liền chảy nước miếng, khóc lóc la hét đòi ăn bánh rán.

Lúc sáng, ba cái bánh rán còn dư Liễu thị đều gói lại cho hai chị em mang theo, hai chị em mỗi người một miếng ngâm vào bên trong bát canh, trên bàn còn dư lại một chiếc. Tiểu Thảo thấy vậy, vội nói: “Bọn ta chỉ còn dư lại một chiếc bánh rán mà thôi, nếu như đại thúc không chê thì cứ lấy cho tiểu đệ đệ ăn đi ạ?"


"Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được? Còn không đủ cho chị em hai đứa ăn nữa mà!” Đại thúc bán điểm tâm vừa nhỏ giọng dụ dỗ đứa trẻ, vừa lúng túng cười cười với hai chị em.

"Không sao đâu, sáng nay chúng ta cũng đã ăn điểm tâm rồi, chỉ là muốn uống một ngụm canh nóng cho ấm người thôi.” Tiểu Thảo thấy bé trai có được dỗ dành thế nào cũng không chịu, khóc đến mức nước mũi cũng thổi ra bong bóng. Nàng và em trai ăn một cái bánh rán, lại uống một bát canh, cũng vừa đủ lót bụng rồi, lúc chạng vạng tối về đến nhà cũng đã có cơm tối để ăn, cho nên quyết định cho cậu bé chiếc bánh rán.

Đại thúc mua bữa sáng suy nghĩ một chút, nói: "Vậy thì cám ơn, canh hai đứa uống ta sẽ không thu tiền, coi như là ý cảm ơn của đại thúc đi."

Một bát canh nóng giá một văn tiền đó, có thể tiết kiệm một văn tiền thì đỡ một văn tiền, sau khi Dư Tiểu Thảo nói cám ơn, kéo em trai rời khỏi chợ, đi đến trước cửa thành trước giờ hẹn, lúc này xe lừa của Mã đại bá đã ngồi đầy người, đang chờ hai chị em các nàng.

Lấy ba mươi văn mua gia vị, nếu như để Liễu thị biết, chắc chắn sẽ bị cằn nhằn một trận. Cơm trong nhà sắp không có mà ăn, còn mua gia vị làm cái gì?

Lúc về đến nhà, Tiểu Thảo đẩy cửa ra, dè dặt thò đầu vào trong, Tiểu Liên đang thêu thùa ở trong viện thấy dáng vẻ lén lút của nàng thì phì cười: "Tiểu Thảo, muội làm ra chuyện trái lương tâm gì rồi? Yên tâm đi, mẹ không có ở nhà!"

Lúc này Tiểu Thảo mới yên lòng đi vào, bĩu môi một cái, nói: "Ai làm chuyện trái lương tâm chứ? Chỉ là mua về một chút gia vị, sợ lại bị mẹ cằn nhằn nói muội tiêu tiền bừa bãi mà thôi. À, đây là tiền bán đồ thêu còn lại…”

"Tỷ nói rồi, tiền còn dư lại đều cho muội tùy ý tiêu xài, mua gia vị sao lại gọi là tiêu tiền bừa bãi được chứ?” Tiểu Liên tiện tay nhận lấy, cân nhắc sức nặng, kỳ lạ nói: "Muội mua bao nhiêu tiền gia vị? Vì sao cảm thấy tiền cũng không ít đi bao nhiêu vậy?"

Năm cái hà bao nàng thiêu, trước kia chỉ bán được hơn bảy mươi lăm văn tiền, hôm nay tiền còn dư lại của Tiểu Thảo còn nhiều hơn bình thường năm văn tiền, vẫn có thể ước lượng được.


Tiểu Thảo nói lại chuyện bà chủ tú phường tăng giá cho nàng ấy nghe, lại nói: "Tiểu Liên, đừng nói với mẹ chuyện mua gia vị nha, muội có việc cần dùng tới đó!"

"Chuyện gì mà không được cho mẹ con biết vậy!” Dư Hải khập khiễng đi ra từ trong nhà, cười tủm tỉm nhìn hai đứa con gái đáng yêu. Chân của chàng bây giờ không cần chống gậy cũng có thể đi bộ rồi.

"Không có gì, không có gì hết! Cha, người biết làm loại ống trúc này không? Khi nào rảnh làm giúp con hai cái được không? Con phải trả lại cho người ta!” Tiểu Thảo chuyển đề tài, cầm vỏ ống trúc đựng nước tương và giấm khi nãy lên, đưa vào tay Dư Hải.

"Đây là đồ trúc đơn giản nhất, không làm khó được cha con.” Dư Hải ngửi thấy mùi trong ống trúc, cười nói: "Nước tương? Nếu như mua thêm nửa cân thịt ba chỉ, nấu một bát thịt kho tàu… Vậy thật sự là quá đã nghiền rồi!"

Từ sau khi mẹ ruột của Dư Hải qua đời, chàng cũng không bao giờ được nếm lại mùi vị thịt kho tàu nữa, chàng hoài niệm chép chép miệng vài cái.

Tiểu Thảo vội vàng đoạt lấy nước tương từ trong tay chàng, lại nhấn mạnh thêm lần nữa nói: "Mấy loại gia vị này là con mua có việc, không thể đụng vào được! Đúng rồi, mẹ đi đâu vậy?"

"Chu thẩm ở nhà bên cạnh nhận được một đơn hàng lớn, phải giao gấp vào ngày mai, cho nên kêu mẹ đến giết gà giúp.” Tiểu Liên nhận lấy gia vị trong tay nàng, giấu vào một góc bí mật trong phòng bếp.

Dư Hải gọi Tiểu Thạch Đầu: "Con trai, đi, ra phủ thảm cho vườn rau với cha... Rau của chúng ta lớn lên không tệ, mới năm ngày đã nảy lên mầm rau cao nửa tấc rồi. Năm trước lúc mùa xuân trở nên ấm áp, cũng không thấy nó dài lên nhanh thế này..."


Đương nhiên phải dài nhanh hơn rồi, mỗi ngày nàng đều lấy nước linh thạch tưới rau mà. Tiểu Thảo có chút chột dạ sờ mũi một cái, nói: “Con đi qua nhà Chu thẩm xem thử có cần giúp đỡ cái gì hay không.” Vừa nói vứa chạy đi như một làn khói.

Hôm nay Phương thị đi lên chợ bán gà và trứng gà, đại thọ sáu mươi tuổi của cha Hoàng lão gia ở thị trấn cần hơn ba mươi con gà đãi tiệc rượu, quản sự chuyên mua nguyên liệu đã đặt nàng ấy bốn mươi con gà, yêu cầu phải làm sạch trong hôm nay, sáng ngày mai đem giao.

Nàng ấy vội vội vàng vàng chạy về, trong nhà không đủ người, trong một buổi chiều phải đem gà ra giết, còn phải nhổ sạch lông gà, làm cho sạch sẽ. Đàn ông không có ở nhà, sợ ba mẹ con nàng không làm nổi mà bỏ lỡ một đơn hàng lớn nên đã lập tức gọi Liễu thị đến giúp đỡ.

Lúc Tiểu Thảo đến, hai chị em Chu Linh Lung đang nấu nước nóng trong phòng bếp, Phương thị cầm một cây dao phay, đang giết gà. Trên đất đã có năm sáu con gà trống đã chết thẳng cẳng, mẹ nàng Liễu thị đang ngồi bên một cái chậu gỗ to, đang đổ nước nóng từ trong thùng vào chậu gỗ, trong chậu gỗ chứa ba con gà chết vẫn chưa được nhổ lông.

"Mẹ, Chu thẩm thẩm, con tới giúp mọi người!” Tiểu Thảo cau mày, nhìn chằm chằm một bãi máu gà trên đất, mở miệng thờ ơ chào hỏi.

Phương thị xốc lên một con gà bị buộc chân, nhổ một nhúm lông nhỏ trên cổ gà, đang muốn hạ đao, nghe thấy giọng nói thì quay sang cười nói: "Tiểu Thảo về rồi à? Nếu sớm biết hôm nay cháu cũng lên thị trấn, hai mẹ con ta đã đi cùng rồi. Đi dạo ở thị trấn thế nào?"

"Chu thẩm thẩm, nhà mọi người giết gà, máu gà cũng không cần sao ạ?” Tiểu Thảo hỏi một đằng trả lời một nẻo, thương tiếc nhìn máu gà chảy trên đất.

Phương thị khẽ sửng sốt, nói: “Lấy máu gà làm gì? Cũng không ăn được!"

Dư Tiểu Thảo chớp chớp mắt, nói: "Máu gà có thể ăn được đó! Nếu như làm kĩ, khi ăn sẽ không ngửi thấy mùi tanh đâu. Ăn máu bổ máu, máu gà có thể nuôi máu bổ máu đấy ạ, còn có thể đánh gió, lưu thông máu, hoạt lạc nữa!"

"Ồ… Máu gà có nhiều tác dụng như vậy à, thật sự là chưa từng nghe bảo giờ, Tiểu Thảo nghe ai nói thế?” Phương thị tay cầm dao phay, chần chừ không biết có nên cắt lên cổ gà hay không.

Dư Tiểu Thảo vọt vào phòng bếp, bảo Chu San Hô đưa mình một cái chậu sứ, thả xuống trước mặt Phương thị, nói: "Chu thẩm thẩm, nghe theo con không sai đâu! Máu gà nếu như được làm kĩ, mềm mại ngon miệng, ăn rất ngon. Máu gà có thể nấu canh chung với đậu hũ, cũng có thể hầm cải trắng, nếu như kho ăn, mềm mềm trơn trơn, khỏi phải nói là ăn ngon cỡ nào!"


"Đứa nhỏ này, nói đến mức ta sắp chảy nước miếng rồi này. Được, tất cả máu gà đều để lại cho con, đến lúc đó nấu xong, đừng quên bưng tới cho Chủ thẩm một bát...” Phương thị dứt khoát cắt một đao lên cổ gà, máu đỏ tươi chảy ào ào vào trong chậu.

Tiểu Thảo tựa như nhìn thấy thức ăn ngon đang bay tới bay lui trước mặt mình, thèm ăn đến nỗi hận không thể lấy máu gà đi làm đồ ăn, ăn ngay lập tức. Qua năm mới đã hơn hai tháng, đừng nói là thức ăn mặn, ngay cả lương thực phụ cũng không thể ăn thoải mái. Mấy ngày nay, nàng thật sự thèm ăn đến điên mất rồi!

"Ngớ ra làm gì? Không phải tới để giúp đỡ sao? Đi về nhà lấy chậu rửa rau của chúng ta qua đây, hai mẹ con cùng nhau nhổ lông gà có thể nhanh lên một chút!” Liễu thị mang nụ cười nhìn lướt qua con gái một cái, trong giọng nói ý oán trách đầy nuông chiều.

"Vâng ạ!” Tiểu Thảo đáp lời rồi chạy như bay ra ngoài.

Phương thị nhìn bóng lưng vui sướng của nàng, cười nói: "Mộ Vân muội muội, chắc chắn nhà muội xung khắc với nhà bên kia rồi. Muội nhìn đi, từ sau khi các muội chuyển ra ngoài, chân cũng chồng muội cũng khá lên, xương cốt thân thể Tiểu Thảo cũng rắn chắc hơn, muội cũng không tái bệnh nữa. Muội yên tâm đi, Sau này nhà muội chắc chắn còn tốt hơn thế này nữa. Chờ tới đầu mùa xuân nhà ta ấp ra gà con, muội bắt mấy con trở về nuôi đi, trứng đẻ ra cũng có thể bồi bổ cho bọn trẻ, thấy muội và bọn nhỏ đều gầy yếu thế này..."

Liễu thị ngẩng đầu cười ôn nhu với nàng ấy. Sau khi chuyển ra ngoài ở, nàng ấy cười càng ngày càng nhiều. Nàng vừa cười, tay vừa thuần thục nhổ lông gà, trong chậu gỗ bốc hơi nóng, trong không khí phiêu đãng một chút mùi tanh...

Lúc Tiểu Thảo trở lại, khi thấy Liễu thị mổ bụng gà rồi moi bộ lòng từ bên trong ra, tiện tay ném xuống một bên ở trên mặt đất. Nàng thử hỏi dò: "Những thứ này đều phải vứt bỏ sao?"

Liễu thị liếc nàng một cái, trêu ghẹo nói: “Mấy thử đồ vừa bẩn vừa hôi như vậy, đừng nói là con cũng muốn lấy ăn nha? Bên trong đều là phân gà gì đó, nấu xong thì con ăn một mình đi! Được rồi, đừng có lười biếng nữa, xách gà Chu thẩm giết xong rồi qua đây, mẹ đổ nước nóng, con phụ trách nhổ lông gà là được rồi!"

"Tiểu Thảo, làm cho tốt! Nếu như làm tốt, thẩm cho con mười văn tiền tiền công...” Phương thị thấy Tiểu Thảo làm việc cũng rất chuyên nghiệp, lập tức cười hứa.

Liễu thị sẵng giọng: "Hàng xóm láng giềng, giúp chút chuyện thì lấy tiền công làm gì! Hơn nữa, nó chỉ là một đứa trẻ, có thể giúp được bao nhiêu việc đâu chứ..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui