Nông Viên Tự Cẩm

"Này… cũng quá khoa trương rồi?” Dư Tiểu Thảo không nghĩ tới ngôi nhà nhà mình mới xây lại có tiềm chất “Nhà giàu mới nổi” như vậy. Viện trạch như vậy ở Đường Cổ cũng được coi là khá sang trọng, huống chi là ở một làng chài đánh cá nho nhỏ này chứ?

Chu Tuấn Dương đi theo sau lưng nàng bước vào lại hơi coi thường nói: “Tuy không so được với nhà ở Kinh thành nhưng cũng tạm được!”

Dư Tiểu Thảo liếc mắt coi thường, nói: “Biết phía trước căn nhà này viết gì không?”

“Viết gì? Phủ Phòng gia? Sao gia không thấy?” Vẻ mặt Chu Tuấn Dương có chút mê mang, không lẽ hắn mắt kém?

“Viết bốn chữ rõ to “Ta rất có tiền”, huynh không thấy à? Nhà chúng ta chỉ có vài người mà xây ngôi nhà lớn như vậy, thường ngày phải quét dọn đã không nói làm gì. Cái này chẳng khác nào thông báo rõ ràng cho người ta “Ta có tiền, mau đến cướp đi!”. Lần sau còn có cướp biển, giặc Oa gì nữa nhất định sẽ cướp thẳng đến nhà chúng ta!” Dư Tiểu Thảo cảm thấy hết nói nổi.

Chu Tuấn Dương cho rằng nàng lo lắng an toàn của người nhà nên nhận tất cả trách nhiệm nói: “Không sao, gia phái thêm mấy hộ vệ đến nhà nàng! Còn việc quét dọn nhà cửa, bây giờ nhà nàng còn thiếu bạc mua người làm sao? Nếu nàng không nỡ thì để gia sắp xếp chuyện này thay nàng!”

“Không phải chuyện tiền bạc! Ta sợ người trong thôn nói ra nói vào!” Vốn của cải của mọi người tương đương nhau, lúc Dư gia mới tách ra ở riêng còn không so được với rất nhiều nhà trong thôn. Bây giờ chơi lớn như địa chủ, đây không phải là kéo thù hận sao?

Ngón tay Chu Tuấn Dương gõ nhẹ đầu nàng, nói: “Nàng nghĩ rằng nàng làm nhà to như vậy sau lưng sẽ không có người bàn tán này nọ sao? Không nói cái khác, chỉ tính gần nghìn mẫu ruộng tốt ở thị trấn và buôn bán rau củ trồng trong lều lớn đã đủ khiến người khác đỏ mắt rồi! Nếu muốn diệt sạch tâm tư ghen tị của người khác thì phải kéo ra chênh lệch tuyệt đối, biến bản thân thành đối tượng mà người khác mãi mãi chỉ có thể ngước nhìn, có thể ngắm mà không thể chạm đến!”

Đạo lý này rất rõ ràng, nếu muốn đứng ở trên cao không bị kéo xuống thì phải leo đến tầng mây mà mọi người vươn tay cũng không thể chạm đến. Khiến cho những kẻ hâm mộ, ghen tị đến đỏ mắt kia không dám ghen tị nữa, chỉ còn lại hâm mộ và sùng bái!


Dư Tiểu Thảo không phải kẻ ngốc, nghe hắn nói vậy thì lập tức hiểu ra. Dư gia bây giờ không còn là Dư gia trước đây nữa. Cha có chức quan thất phẩm, nàng lại được Hoàng thượng trọng dụng, còn được phong làm Huyền chủ. Dù có được phong chức cao hơn nữa thì ở trong mắt người khác cũng là chuyện đương nhiên. Nàng khiêm tốn có khi còn bị người khác bàn tán nói nàng làm bộ làm tịch giả vờ nghèo. Cần gì chứ?

Cảnh tượng ở cửa thôn vừa nãy thoáng hiện lên trong đầu nàng. Ngày xưa, từng khuôn mặt thân thiết hoặc hờ hững, nay đều đổi thành nịnh hót và cười giả tạo, ngay cả Dương Phàm thẩm bình thường quan hệ khá thân thiết, thái độ đối xử cũng thêm vài phần cẩn thận. Có lẽ, trong lúc nàng không biết, Dư gia đã trở thành sự tồn tại cao cao tại thượng trong thôn Đông Sơn. Những gì đã qua không thể quay trở lại, tương lai phía trước phải cố gắng hết mình…

“Vợ Đại Hải! Tiểu Liên! Mau đến xem ai về này!” Dư lão đầu vừa vào cửa đã bắt đầu hô lớn, từ bước chân rộng và giọng nói vang dội của ông có thể thấy được hai năm này sức khỏe của ông rất tốt, già rồi vẫn còn rất khỏe mạnh!

Liễu thị và Tiểu Liên đang hái rau trong lều lớn ở hậu viện thoáng nghe được tiếng gọi của ông, ngay cả bùn đất trên tay cũng không kịp rửa, lập tức đi ra từ hậu viện. Thấy Tiểu Thảo, Liễu thị không khống chế được cảm xúc của bản thân, tiến lên ôm con gái vào lòng, hai mắt rưng rưng nói: “Cuối cùng cũng về rồi! Gầy đi…”

“Mẹ… người làm bùn dính lên quần áo muội muội rồi!” Lỗ mũi Tiểu Liên cũng chua xót, muội muội ban đầu gầy yếu như mèo con nay cũng đã trở thành tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều rồi! Tuy nàng ấy chỉ sinh trước em gái vài phút nhưng từ nhỏ đến lớn nàng ấy luôn đảm nhiệm vai người bảo vệ cho em gái. Ban đầu em gái bị phán là không sống nổi, có thể sống đến bây giờ không thể thiếu một phần công lao của nàng ấy.

“Không sao, không phải chỉ là một bộ quần áo sao? Bẩn rồi thì giặt là được! Mẹ, con nhớ người!” Dư Tiểu Thảo nhận ra sự chần chừ trong mắt Liễu thị thì vội vàng vòng tay ôm lại nàng ấy, giọng nói nũng nịu giống như một con mèo nhỏ đang muốn được vuốt ve.

Ngô Đồng đứng sau lưng Tiểu Thảo thầm bĩu môi: Tiểu thư, người nói như vậy rất hút thù hận người có biết không? Bao nhiêu khuê tú danh môn trong Kinh thành chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể sở hữu quần áo do chuyên gia Khương tự tay may, người thì hay rồi, tùy tiện một câu “Chỉ là một bộ quần áo” thôi. Vậy những khuê tú và phu nhân tự nhận là cao quý trong Kinh thành sẽ thế nào chứ?

Phải nói là vừa mới thấy con gái nhỏ mặc lăng la tơ lụa Liễu thị còn cảm thấy khá xa lạ, nhưng lúc này đứa nhỏ đang nũng nịu trong lòng nàng ấy lại khiến Liễu thị tìm lại được Thảo Nhi quen thuộc. Nàng ấy mau chóng lau bùn đất trên tay vào quần áo mình rồi vỗ nhẹ lưng con gái nhỏ, cười nói: “Mệt không? Mau lên giường trong phòng nghỉ ngơi đi. Mẹ nấu mì thịt dê cho con, trời lạnh ăn món này rất hợp!”


Vừa nói nàng ấy vừa dẫn con gái vào trong nhà bắt nàng ngồi yên đó rồi lại đi ra ngoài, chuẩn bị cơm trưa cho con gái. Từ đầu đến cuối trong mắt nàng ấy chỉ có mỗi con gái, Dương Quận vương lớn như vậy mà lại bị ngó lơ.

Dương Quận vương: …

Nhưng mà ở trước mặt cha mẹ vợ tương lai hắn cũng không dám bày ra dáng vẻ Quận vương. Con đường truy thê còn dài, Quận vương còn phải cố gắng nhiều!

“Tiểu Liên! Nửa năm nay có phải tỷ ăn uống không tốt không? Muội đã cao hơn tỷ rồi đó!” Dư Tiểu Thảo và Tiểu Liên nhìn nhau, ngồi chung một chỗ nói chuyện vui vẻ.

Hai tỷ muội nói chuyện một hồi, Tiểu Liên mới phát hiện Dương Quận vương bị ngó lơ ở một góc, nàng ấy có chút thận trọng đứng lên hỏi: “Quận vương cũng đến à? Ngài uống trà gì dân nữ đi pha…”

“Gia chỉ uống trà Tiểu Thảo tự tay pha!” Tuy Tiểu Liên là chị em sinh đôi của Tiểu Thảo, diện mạo rất giống nàng nhưng Chu Tuấn Dương có thể dể dàng cảm nhận được sự khác biệt giữa hai người. Không nói vẻ ngoài, chỉ về cảm giác riêng thì hắn cảm thấy khí tức của Tiểu Thảo càng sạch sẽ và thuần khiết hơn. Còn lúc đối diện với người khác hắn lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng.

Dư Tiểu Thảo liếc cũng không thèm liếc hắn, nàng lại kéo Tiểu Liên ngồi xuống: “Đừng để ý tới huynh ấy, lá trà và nước nóng đều ở trên bàn, uống hay không thì tùy!”


“Như vậy… không tốt lắm đâu? Dù sao người ta cũng là Quận vương gia!” Trong lòng Tiểu Liên vẫn có vài phần sợ hãi Dương Quận vương mặt lạnh tâm trạng không ổn định này.

Dư Tiểu Thảo thoải mái nằm trên giường đất ấm áp, bốc hạt bí đã được rang chín trên bàn, vui vẻ cắn: “Không sao! Cũng không phải người ngoài, không cần câu nệ làm gì. Hơn nữa, hắn là Quận vương, muội còn là Huyền chủ đó! Hừ…”

Chu Tuấn Dương có chút bất đắc dĩ nhìn tiểu nha đầu “được cưng chiều mà kiêu” này, lắc đầu cười khẽ. Hắn từ chối ý tốt muốn giúp hắn pha trà của Lưu tổng quản, tự lấy nước nóng pha cho mình và Tiểu Thảo mỗi người một ly trà. Dư Tiểu Thảo mặt mày hớn hở nhận lấy ly trà, mỹ mãn uống một ngụm nhỏ - đàn ông ấy à, không thể nuông chiều được!

“A ui ui! Nhóc Con! Ngươi chui ở đâu ra đấy, cả người bẩn như vậy!” Dư Tiểu Thảo thấy một con vật xám xịt tối màu đi vào từ ngoài cửa, tập trung nhìn kỹ hóa ra là Tiểu Bào Tử toàn thân đầy bùn.

Nghe thấy giọng nói của Tiểu Thảo, Tiểu Bào Tử vui vẻ nhảy vào, hai chân trước lấy đà chuẩn bị nhảy lên giường thì bị Nhị Nha vào theo sau lưng nó ôm lại.

“Tiểu thư người trở về rồi. Nhị Nha nhớ người chết mất! Lần này người trở về sẽ không bỏ lại Nhị Nha ở đây rồi trở về Kinh thành đấy chứ?” Nhị Nha vừa ngốc vừa thật thà, ôm Tiểu Bào Tử hấp tấp hỏi.

Dư Tiểu Thảo nhìn nàng ta cười nói: “Nhị Nha, cao hơn, cũng mập hơn nhỉ! Yên tâm đi, lần này ta trở về từ Kinh thành là muốn đón người nhà tới đó ăn Tết!”

“Tốt quá! Đời này Nhị Nha lại có thể có cơ hội đến Kinh thành, không phải em đang nằm mơ đó chứ?” Trước khi Nhị Nha vào phòng, chắc là đang trồng rau trong lều lớn ở hậu viện nên cả người toàn bùn đất cũng không sạch sẽ hơn Tiểu Bào Tử bao nhiêu. Hơn nữa khuôn mặt bình thường, da hơi đen, cả người bụi bặm, hoàn toàn tạo cảm giác của một nha đầu nông thôn quê mùa.

Ngô Đồng bĩu môi, không nặng không nhẹ nói: “Tiểu thư nói lần này trở về muốn đón “người nhà” đến Kinh thành ăn Tết. Ngươi là ai mà cũng dám nhận là người nhà của tiểu thư?”

Nhị Nha nhìn Ngô Đồng và Nghênh Xuân ăn mặc còn đẹp hơn cả tiểu thư trên thị trấn, có chút tự ti mặc cảm vò vò quần áo trên người, sáp lại gần bên cạnh Tiểu Thảo, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Thư, hai tỷ tỷ này cũng giống Anh Đào tỷ tỷ, đều là nha hoàn người mang về từ Kinh thành sao?”


“Đúng vậy, sao thế?” Dư Tiểu Thảo nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ngô Đồng rồi mới cười trả lời câu hỏi của tiểu nha đầu trước mặt mình.

“Nha hoàn trên Kinh thành đều giỏi thế sao? Lần đầu gặp mặt Anh Đào tỷ tỷ đã dạy dỗ Nhị Nha, tỷ tỷ này cũng thế!” Nhị Nha cũng hơi oan ức, đều là nha hoàn, dựa vào đâu mà bắt nạt người thành thật chứ?

Ngô Đồng bị tiểu thư trừng mắt cũng rất oan ức, nàng ta lắp bắp nói: “Tiểu thư, nha đầu này còn chưa được dạy bảo gì, sao có thể hầu hạ người được? Còn không đủ tư cách làm nha hoàn bậc ba nữa!”

“Không có ai sinh ra là cái gì cũng biết! Ngươi cũng được coi là tiền bối, không biết dạy nàng ta sao? Nhị Nha là nha hoàn ta mua về, cái khác thì không biết chứ có thể yên tâm về lòng trung thành của nàng ta!” Dư Tiểu Thảo nói có ý khác.

Ngô Đồng càng oan ức hơn: Trời ạ! Nhất định không thể phạm sai lầm nếu không cả đời cũng chưa chắc có thể bù đắp được! Nhưng mà, tiểu thư, nô tỳ sẽ chứng minh cho người thấy sự thay đổi của nô tỳ, nhất định nô tỳ sẽ không giống trước đây có ý đồ khác nữa!

Chu Tuấn Dương ở bên cạnh yên lặng uống trà hoang Tiểu Thảo tự làm, ngước mắt lên nhìn Ngô Đồng một cái rồi lại rũ mắt xuống. Mấy nha hoàn bên cạnh nha đầu này cũng không tệ, ít nhất không có ý đồ xấu nào. Nha hoàn Ngô Đồng này trước đây có lẽ còn có chút tâm tư nhưng bây giờ cũng bị “sức hấp dẫn trong tính cách” của tiểu nha đầu cảm hóa, “cải tà quy chính” rồi. Trước mắt cứ quan sát đã, nếu như không phù hợp thì ngày nào đó tìm lý do đuổi đi là được.

Khi bát mì thịt dê nóng hổi được bưng lên thì lúc này Liễu thị mới để ý trong phòng có thêm một người đàn ông. Nàng ấy ngẩn người rồi vội nói: “Quận vương gia, cảm ơn ngài đã đưa Thảo Nhi về nhà! Ngài ăn mì thịt dê trước đi, ta đi nấu thêm vài món…”

Trong lòng Chu Tuấn Dương ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét: Dù sao gia cũng là một người cao mét tám, tại sao cảm giác tồn tại lại thấp như vậy? Không có lấy một hai người để ý gia là sao? Nhưng mà hiện tại hắn cũng không có gan chất vấn cha mẹ vợ tương lai, chỉ nhẹ giọng nói: “Dư thẩm, không cần phiền phức vậy đâu! Mì thịt dê cũng được!”

“Chao ôi, không dám nhận, không dám nhận…” Quận vương gia vừa gọi nàng ấy là gì? Dư thẩm? Trời ạ! Nàng ấy chỉ là một thôn phụ, sao dám nhận được chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui