Rốt cuộc thì đầu óc của tiểu nha đầu này chứa những gì vậy? Có nhiều vô kể những ý tưởng kiếm tiền khiến người khác không thể không bội phục! Không được, tiểu nha đầu vừa có khả năng vừa khiến người khác thương này, hắn phải dán danh hiệu của lên sớm một chút, tránh cho ngày nào đó người khác lại phát hiện điểm tốt của nàng, đào góc tường nhà hắn thì phải làm thế nào?
Xem ra phải làm chút chuyện khiến nha đầu này vui vẻ, xem có thể rút ngắn thêm thời gian khảo nghiệm không. Ừm... không phải tiểu nha đầu muốn mua nhà sao? Tuy hắn có sẵn nhà ở đây, nhưng hắn có cam tâm tình nguyện tặng thì nàng chưa chắc đã nhận! Vậy nên chỉ có thể giúp nàng tìm một căn nhà thích hợp thôi!
Nhưng khu vực có nhà tốt trong Kinh thành đều đắt giá đến chẳng ai có thừa để bán. Ai lại đồng ý vội bán nhà trước Tết hai tháng đây? Ôi! Đúng là một vấn đề khó mà...
Đúng rồi! Không biết ám vệ phái ra ngoài làm việc có thu hoạch được gì không. Nếu như tóm được cái đuôi của Lý Thị lang, tìm được đủ chứng cứ, vậy thì...
Không bao lâu sau khi Dư Tiểu Thảo được phong quan, tin tức Hữu Thị lang bộ Lại âm thầm nhận hối lộ mua chức vị cho người khác, còn có lúc còn ở địa phương cũ làm việc, em vợ lại ỷ vào uy danh của ông ta làm xằng làm bậy, ép buộc dân nữ, hại tính mạng người, người ta đến cáo trạng thì bị ông ta dùng quyền hành đè xuống, cậu em vợ kia làm lần một thì có lần hai, ngụy trang thành đạo tặc, đánh cướp cả nhà người ta, hơn nữa còn một mồi lửa… từng chứng cứ của vụ án cái nào cái đó vô cùng chính xác, giống như có một bàn tay vô hình ở phía sau đổ thêm dầu vào lửa, phô bày rõ ràng khắp thiên hạ.
Tuy Lý Thị lang mượn quyền mưu lợi nhưng chưa từng hại chết người, nhưng cũng bị em vợ liên lụy không ít. Ông ta bị tước quan, trở thành dân thường. Cả nhà buồn rầu thu dọn đồ đạc, ủy thác cho người môi giới bán hết đồ trong nhà đi, chuẩn bị cầm tiền về quê làm ruộng, cũng có thể làm một phú hào.
Phủ của ông ta chỉ cách phủ Trung Cần Bá của Phòng tướng quân một con hẻm, đi lại rất thuận tiện. Hơn nữa ngày thường Lý Thị lang học đòi văn vẻ, bố trí viện trạch rất thanh cao. Sau khi Chu Tuấn Dương xem qua thì cảm thấy phủ này hẳn là rất hợp ý tiểu nha đầu.
Trong Kinh thành không thiếu người có tiền, viện trạch tốt ai mà không muốn mua. Nhưng mà Dương Quận vương đã đánh tiếng trước: Viện trạch này hắn đã để ý, ai mà muốn cạnh tranh thì phải xem ai trả giá cao hơn trước!
Người có quyền trong Kinh thành của cải nhất định không bì được với mấy cửa hàng đẻ ra trứng vàng của Dương Quận vương, có tiền thì có gì mà không làm được, nhưng bọn họ lại kiêng kị quyền thế của hắn. Sau khi hắn đánh tiếng ra ngoài thì người cũng vừa ý ngôi nhà này không thể không từ bỏ ý đồ tranh giành.
Dương Quận vương không có đối thủ cạnh tranh, mua lại ngôi nhà này với giá rất thấp. Khế đất lại viết tên Dư Hải – một cái tên khiến người khác cảm thấy rất lạ.
Dư Hải là ai? Lại có thể khiến Dương Quận vương giúp đỡ mua nhà? Họ Dư, lại có quan hệ với Dương Quận vương, không phải là Dư đại nhân mới nhậm chức không lâu đó sao? Dư Hải này nhất định là anh em của Dư đại nhân! Xem ra lời đồn cũng không phải tự dưng mà có! Dương Quận vương đúng là đã nhìn trúng Dư đại nhân còn nhỏ tuổi, chưa trưởng thành.
Trong khoảng thời gian ngắn, đủ loại suy đoán tràn lan khắp nơi. Có người hâm mộ và ghen tị sự may mắn của Dư Tiểu Thảo, có thể ôm cái đùi to Dương Quận vương. Cũng có người thương cảm cho tiểu cô nương còn nhỏ tuổi chưa hiểu sự đời này, bị một đại ma tinh lạnh lùng để ý, thật bi ai!
Trong đó có cả tin vịt mà phu nhân Lý Thị lang và con gái bà ta truyền ra là trong tay Dư đại nhân có toa thuốc cải lão hoàn đồng. Tin tức này khiến lòng người sợ hãi, nghe nói rất nhiều đại nhân tai to mặt lớn đều động tâm. Còn có người trong giang hồ đến dò hỏi đều bị đám thủ hạ Dương Quận vương để lại bên người Dư đại nhân đánh lui!
Cho nên Dương Quận vương vì hồng nhan tức giận tận trời, muốn đòi lại công bằng cho Dư đại nhân nên mới moi ra tội lỗi của Lý Thị lang, dẫn đến việc ông ta bị tước quan. Hắn còn chưa hết giận, ép giá nhà người ta, dùng cái giá chưa đến một nửa giá ban đầu mua lại nhà của ông ta...
Mặc kệ tin vịt truyền đi kiểu gì, trước Tết một tháng, phủ Thị lang đã được sửa mới hoàn toàn treo tấm bảng “Dư phủ”. Nghe nói tấm bảng này là do Thái Thượng hoàng tự tay đề bút! Chuyện này khiến một vài người thấy mà ghen ghét, lại bắt đầu suy đoán đủ kiểu: Rốt cuộc thì Dư gia có lai lịch gì? Có thể móc nối quan hệ với Thái Thượng hoàng! Ai nói người ta xuất thân nông dân không có chỗ dựa? Có khi tổ tiên người ta từng theo Thái Thượng hoàng đánh giặc, sau đó từ bỏ sự nghiệp đang trên đỉnh vinh quang, đến làng chài nhỏ ven biển ẩn cư!
Đủ rồi đó! Đó chỉ là lúc Thái Thượng hoàng đến ăn cơm chùa, ăn no nê rồi thì nghe nói Tiểu Thảo mới mua nhà thì có linh cảm vung bút viết hai chữ mà thôi. Thế nhưng lại vô tình tạo nên một bối cảnh chống lưng hùng hậu cho Dư gia. Không nói đâu xa, một vài người coi thường xuất thân của Dư gia trong Kinh thành đều không hẹn mà cùng tự giác ngậm miệng lại! Họa từ miệng mà ra, nhìn kết cục của Lý Thị lang đi, còn chưa đủ để cảnh tỉnh à?
Vừa vào tháng Mười Hai, bộ phận được giao nhiệm vụ lo chuyện đồng áng của bộ Hộ lại được nhàn nhã nghỉ ngơi. Những bộ phận khác đều đỏ mắt ghen tỵ! Thật ra thì mùa đông đến là thời gian rảnh rỗi của nông dân lại đến. Lúc người khác bận rộn làm việc trong gió rét thì người của bên nông sự ti ngày ngày ngồi trong nha môn sưởi ấm, uống trà, nói chuyện phiếm. Đầu năm là thời gian bận rộn của rất nhiều ngành mà người ta lại được nghỉ kỳ nghỉ lớn!
Bây giờ không còn ai cười nhạo việc kết bạn với nông dân chân đất nữa rồi. Thậm chí có vài người còn cảm thấy thật ra làm việc ở nông sự ti rất thoải mái. Do có chiến công của nông quan Dư đại nhân mà người trong đó cũng được lộ diện, báo danh trước mặt Hoàng thượng, còn được ban thưởng không nhỏ. Ai vốn là người của nông sự ti trong nha môn Thanh Thủy bây giờ đi đường cũng vui vẻ nở mày nở mặt. Ôi! Không biết bây giờ điều đến đó có còn kịp hay không?
Mua xong nhà, Dư Tiểu Thảo được nghỉ dài ngày nên quyết định nhân lúc thời tiết tốt trở về thôn Đông Sơn, đón người nhà lên Kinh thành ăn Tết!
Sau khi Chu Tuấn Dương trở về từ biên quan, giao nộp binh quyền thì cũng khôi phục trạng thái Quận vương nhàn rỗi. Thực tế hắn cũng chẳng có chức quan cố định gì, mỗi ngày lên triều trừ khi Hoàng thượng triệu kiến, không cần đến cũng được.
Vừa nghe tin Dư Tiểu Thảo trở về thôn Đông Sơn hắn đã lập tức dâng tấu, nói đầu năm muốn đến đất phong xem xét tình hình, xin Hoàng thượng ân chuẩn. Thế là xe ngựa của Dư Tiểu Thảo vừa mới rời khỏi Kinh thành, Chu Tuấn Dương đã dẫn theo mấy thị vệ thiếp thân và người làm đuổi theo sau!
“Ô! Trùng hợp thật! Về thôn Đông Sơn à? Gia cũng trở về đất phong ở Đường Cổ, vừa khéo cùng đường, cùng đi nhé, được không?” Cái dáng vẻ giả vờ giả vịt làm như vô tình gặp gỡ này đúng là khiến người khác không biết nói sao.
Dư Tiểu Thảo liếc hắn một cái, lười để ý tên ngốc này! Trên đường về có người làm bạn, cười cười nói nói cũng không quá cô đơn.
Đến đường rẽ của Đường Cổ, Chu Tuấn Dương không có ý vào thành mà cứ đi theo đoàn xe của Tiểu Thảo, dọc theo con đường đến thôn Đông Sơn.
“Không phải huynh đến đất phong thị sát sao? Sao lại đi hướng này?” Dư Tiểu Thảo hỏi hắn.
Chu Tuấn Dương nâng mắt phượng, cười nói: “Không lẽ thôn Đông Sơn không thuộc đất phong của gia à? Hơn nữa biệt viện của gia cũng ở Tây Sơn, đến đó nghỉ ngơi mấy ngày rồi đi thị sát cũng không muộn mà? Đất phong của gia có chạy mất đâu!”
“Huynh nói cái gì cũng có lý!” Dư Tiểu Thảo không thèm để ý hắn, vén rèm xe lên nhìn về phía trước, có chút cảm giác nóng lòng muốn về nhà. Tính ra thì đã hơn nửa năm nàng chưa trở về thôn Đông Sơn. Trong đó có một lần trở về Đường Cổ, phần lớn thời gian đều tập trung vào việc kiếm tiền nhờ trồng rau trong lều lớn. Tuy rằng có gặp được cha mẹ anh chị em nhưng không có thời gian trở về thôn Đông Sơn xem thế nào. Xuyên đến đây năm năm, nàng cũng dần dần có cảm tình với làng chài nhỏ kề núi gần biển, với những thôn dân hiền lành chất phác này.
Lúc nàng về đến thôn Đông Sơn là lúc mấy ông lão trong thôn ăn xong cơm sáng rồi ra ngoài đi dạo. Tuy thôn Đông Sơn mới trải qua nạn cướp biển xâm chiếm, nhưng do có Dương Quận vương đền bù thiệt hại, hơn nữa còn có của ăn của để trong vài năm nên cũng coi như khá giàu có trong mấy thôn làng xung quanh.
Nhưng mà người làm nông cũng rất tiết kiệm, nhất là thời gian nông nhàn mùa đông, trừ Dư gia thu nhập ổn định ra thì mọi người đều ăn hai bữa một ngày. Bữa ăn sáng vào khoảng chín mười giờ sáng, bữa ăn tối vào khoảng bốn năm giờ chiều.
Hôm nay thời tiết đẹp, ánh nắng mặt trời rực rỡ, mấy ông lão ăn cơm xong thích ngồi đánh cờ ở nơi ánh nắng chiếu đến, nói chuyện phiếm nhà này nhà kia.
“Dư lão đầu! Ngoài thôn có mấy chiếc xe ngựa, không phải là đến nhà ông đó chứ?” Ngồi đánh cờ với Dư lão đầu là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi. Ông ta ngồi đối diện cổng thôn, híp mắt nhìn về phía đó một lúc lâu, hất cằm về phía mấy chiếc xe ngựa, cười hỏi.
Trong thôn, nhà có khả năng dùng xe ngựa cũng chỉ có Dư gia! Dư lão đầu đúng là có phúc thật, con cháu đều có tài. Con trai làm ruộng mà được làm quan thất phẩm, ngang hàng với Huyện thái gia. Cháu trai là một thiên tài học tập, còn nhỏ tuổi đã thi đỗ Tú tài!
Càng khiến người ta không ngờ đến là cháu gái nhỏ của ông là nữ quan đầu tiên của triều Đại Minh, còn giúp Hoàng thượng quản lý thôn trang! Trước đó vài ngày còn nhận thánh chỉ, nói là nha đầu Dư Tiểu Thảo kia làm việc rất tốt, được Hoàng thượng phong làm Huyền chủ gì đó!
Huyền chủ là cái gì? Ngươi chưa nghe hí văn hát sao? Huyền chủ phải là con gái của vương gia, mới có tư cách được nhận phong thưởng. Nha đầu Tiểu Thảo kia đúng là đại nạn không chết ắt có phúc về sau, bây giờ còn ngang vế với con gái của vương gia!
Chậc chậc! Dư gia cũng giỏi thật đó! Đúng là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh(1)! Đời trước Dư lão đầu phải tích bao nhiêu đức mới có thể có được đám con cháu vang danh tổ tông như thế!
(1): Ý nói có chuyện may mắn, tốt đẹp xảy đến
Dư lão đầu quay đầu híp mắt nhìn một lát, không dám khẳng định nói: “Ai biết được! Hôm nay mẹ con Liễu thị và Tiểu Liên đều ở nhà, đám Đại Hải thì ở trang viên, không có chuyện gì sẽ không trở về sớm vậy đâu! Nhìn xe ngựa này cũng không giống của nhà chúng ta...”
“Không biết có phải là nha đầu Tiểu Thảo trở về không? Không phải hai ngày trước nhà đệ nhận được thư của con bé nói mới mua nhà ở Kinh thành, đầu năm để trống không tốt nên muốn đón nhà đệ đến Kinh thành ăn Tết sao?” Đại gia gia Dư Lập Xuân của Tiểu Thảo cảm thấy tám chín phần mười là xe ngựa đi đến nhà tam đệ. Loại bỏ khả năng của những người khác trong nhà thì chỉ có thể là nha đầu Tiểu Thảo thôi!
“Gia gia…” Tiểu Thảo thò đầu ra từ trong xe ngựa. Cách đó khá xa đã thấy bóng người đang đứng ở cửa thôn nhìn về phía nàng thì không nhịn được vẫy tay, hô gọi từ xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...