Nông Viên Tự Cẩm

Bầu trời bị tuyết rơi gột rửa, gương sáng như mặc ngọc cực phẩm, sao sáng như kim cương lúc sáng lúc tối. Sao Kim từ hướng đông lóe lên ánh sáng màu bạc. Bầu trời ngoài cung thành dần dần biến thành màu trắng bạc…

Nếu như không phải rạng sáng mùa đông nhiệt độ quá thấp, xung quanh đều là tuyết đọng chưa tan, Dư Tiểu Thảo vẫn sẽ có tâm trạng thưởng thức không khí trong sạch không ô nhiễm của thời cổ đại. Lúc này nàng mặc quan bào đỏ sậm ở ngoài, khoác áo choàng màu xám bạc, cổ đeo khăn quàng cổ được làm từ lông cáo lửa, tay đeo găng tay được làm từ lông chồn dày để giữ ấm. Dù nàng đã đi đôi dày da bọc lớp da lông thật dày vẫn không thể ngừng rùng mình trước cái lạnh này.

Nàng kéo áo choàng bọc người cẩn thận rồi đi vào trong đại điện nhìn thoáng qua. Với chức quan nhỏ bé của nàng thì đương nhiên không có vị trí trong đại điện. Khổ cho nàng, chỉ có thể đứng ở hành lang ngoài điện, gió lạnh thổi căm căm, cảm giác đó cũng chịu đủ!

Hai đại nhân đã có tuổi ở trong điện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải cố ý muốn chỉnh nàng không? Có mỗi chuyện cỏn con này mà cũng tranh cãi lâu như vậy! Cũng may là trong tay áo đã có lò sưởi tay ấm áp mà Dương Quận vương nhét vào tay nàng trước khi hắn vào điện, ấm thẳng đến tim nàng...

“Truyền nông quan Dư đại nhân của bộ Hộ vào điện…” Ô? Hôm nay người theo hầu Hoàng thượng vào triều không phải là Tô tiên sinh như trích tiên sao? Tiếc thật, lâu rồi nàng chưa thấy Tô tiên sinh, khí chất không nhiễm bụi trần của y thật khiến người ta nhớ mong.

Không biết có phải là đầu óc của Dư Tiểu Thảo bị đông cứng rồi không mà vẫn còn tâm tư nghĩ linh tinh. Nàng ăn mặc không khác nào gấu con, vụng về quỳ xuống hành lễ với Hoàng thượng đang ngồi trên ngai vàng. Thấy lễ vua tôi, mấy lời tâng bốc ca tụng công đức này nọ bị mấy cái hắt xì cắt đứt!


Chu Tuấn Dương quan tâm nhìn sang. Cơ thể của tiểu nha đầu vốn không tốt, ăn kiểu gì cũng không mập lên được, gầy nhỏ yếu ớt, eo thon hắn chỉ cần một cánh tay cũng có thể ôm trọn. Vừa nãy ở ngoài đại điện chịu gió lạnh lâu như vậy sẽ không bị bệnh gì chứ? Hắn nhíu mày, nghĩ sau khi bãi triều thì mời Viện chính của Thái y viện đến khám cho nàng.

“Ô! Đây là bị cảm sao? Là do trẫm sơ sót, không nên để ngươi đứng chờ ở ngoài lâu như vậy!” Giọng nói của Chu Quân Phàm khá thoải mái, vẻ mặt thân thiết, không khỏi chứng tỏ sự yêu thích của hắn ta đối với vị nữ quan này “Mau đứng dậy, người đâu, mau lấy ghế cho Dư đại nhân. Nếu nàng bị bệnh thì lều lớn của Hoàng trang không ai quản lý, tất cả người trong đại điện này đều phải gặm củ cải và cải trắng qua Tết đó!”

Hai vị đại nhân đã có tuổi vừa nãy còn cố ý kéo dài thời gian, muốn đánh phủ đầu Dư Tiểu Thảo nghe vậy thì biểu cảm trên mặt có hơi cứng lại. Năm ngoái vừa vào đông, trừ các loại thịt và rau khô ra thì chỉ còn củ cải, cải trắng và một ít đồ khô dự trữ cho mùa đông. Năm nay vừa mới vào đông cũng không cảm thấy sự thay đổi của bàn cơm, các loại rau quả ngon ngọt vừa miệng gần như khiến bọn họ quên mất thảm trạng trước đây.

Nghe Hoàng thượng nói như vậy bọn họ lập tức nhận ra, nếu tiểu nha đầu gầy ốm này bị lạnh đến ốm bệnh thật thì có phải bọn họ sẽ bị khôi phục tình trạng năm ngoái, nhắm mắt ăn mấy loại rau củ số lượng không nhiều mà còn ăn đến phát ngấy kia sao?

Nghĩ như vậy, ngay cả việc Dư Tiểu Thảo được ân sủng ngồi trong đại điện cũng không có ai dám phản đối gì.

“Dư ái khanh! Nghe nói lều lớn trong trang viên mở rộng diện tích gấp đôi? Hơn nữa chủng loại rau củ cũng tăng không ít?” Muốn ban thưởng cho nàng cũng phải có tiền đề chứ? Chu Quân Phàm giống như nói chuyện nhà vậy, hỏi vấn đề liên quan đến kho bạc nhỏ của mình.


Chuyện này cũng liên quan đến cuộc sống thường ngày của dân chúng và văn võ bá quan trong triều nữa. Bây giờ rau củ và hoa quả đều hạn chế tiêu thụ, số lượng mỗi nhà có thể mua được cũng chỉ đáng vài đĩa rau mà thôi. Hơn nữa nếu đến chậm ngay cả rau ở đáy thùng cũng không mua được. Văn võ bá quan trên đại điện chẳng có mấy ai chưa từng nghe phu nhân nhà mình than phiền về số lượng rau củ của lều lớn quá ít. Quản sự được sai đi mua rau cũng khóc lóc kể lể với bọn họ, mỗi lần xếp hàng tranh mua rau cứ như đánh giặc vậy. Sơ xuất một chút thôi cũng có thể khiến các chủ tử không ăn được rau củ tươi ngon, thật sự là áp lực quá lớn. Mở rộng diện tích trồng rau củ là chuyện mà ai ai đang ngồi ở đây cũng tán thành.

Dư Tiểu Thảo thoải mái ngồi trên ghế được lót nệm thật dày, tay bưng lò sưởi tay tỏa nhiệt ấm áp, khuôn mặt bị cứng vì lạnh cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười: “Khởi bẩm Hoàng thượng, diện tích trồng rau củ ngắn ngày đã đạt đến năm trăm mẫu. Diện tích trồng các loại rau củ dài ngày cũng tăng lên gần gấp đôi. Còn có một tin tốt là trong vòng mười ngày các loại rau củ như dưa chuột, cà tím, đậu giác, cà chua sẽ được đưa ra thị trường với số lượng lớn, lượng rau củ được mua mỗi ngày có thể tăng lên gấp đôi.”

Số lượng rau củ cung cấp mỗi ngày có thể tăng gấp đôi? Vậy một tháng nữa sau khi diện tích lều lớn trồng rau được mở rộng, vậy chẳng phải là có thể mua được càng nhiều rau hơn sao? Có lẽ đến lúc ăn Tết việc hạn chế mua rau sẽ bị hủy bỏ, để mọi người có thể ăn Tết một cách thoải mái! Văn võ bá quan rối rít nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ vui sướng toát ra từ mắt đối phương.

Tiếng nói chuyện của Dư Tiểu Thảo lại bị mấy tiếng ho khan cắt đứt. Hai đại quan đã có tuổi vừa nãy còn cố tình tranh cãi kéo dài thời gian bị mọi người nhìn chằm chằm bằng ánh mắt trách móc. Bản thân bọn họ cũng vô cùng hối hận trong lòng, bây giờ là lúc lều lớn trồng rau trong trang viên cần dùng người, nếu như Dư đại nhân bị bệnh thì có ảnh hưởng đến kế hoạch cung cấp rau củ không?

Trương đại nhân tham gia chính sự vội vàng nói: “Dư đại nhân, công việc của ngài liên quan đến cuộc sống của dân chúng trong Kinh thành, ngài phải giữ sức khỏe thật tốt! Hoàng thượng, thần xin người gọi thái y đến bắt mạch cho Dư đại nhân, ngài ấy ở bên ngoài chờ lâu như vậy, cho dù là võ quan thân thể cường tráng cũng không chịu nổi!”

“Khụ... đa tạ Trương đại nhân quan tâm, bản thân ta cũng biết y thuật, không cần phiền gọi thái y đâu!” Có mấy lão thái y trong Thái y viện nhìn nàng không vừa mắt, nàng cũng không muốn bị mấy lão già đó dày vò, bắt nàng uống thuốc đắng.


Chu Quân Phàm dường như nhìn thấu tâm tư nàng, cười nói: “Thầy thuốc không tự chữa, nếu mọi người đã quan tâm ngươi như vậy... hay là để trẫm gọi Vương thái y đến khám cho ngươi?”

Vương thái y? Lúc nàng khám bệnh cho tiểu Hoàng tử, nàng đã nhận ra vị thái y này y thuật thì kém mà người thì ngang, nhân phẩm có vấn đề nghiêm trọng! Nàng dùng phương thuốc dân gian chữa khỏi bệnh cho tiểu Hoàng tử, lão già đó ghi hận nàng đoạt công của ông ta. Nếu gọi ông ta đến khám bệnh cho nàng, cho dù không có bệnh cũng dày vò ra bệnh. Không được!

“Cảm ơn Hoàng thượng đã quan tâm! Nhưng mà trời lạnh thế này chỉ vì chuyện nhỏ của vi thần mà khiến văn võ bá quan bị bãi triều muộn, trong đó còn có cả người đáng tuổi gia gia của vi thần nữa, vi thần thực sự không đành lòng. Chúng ta cứ xử lý việc công trước đi, những chuyện khác chờ bãi triều xong thì nói tiếp!” Dư Tiểu Thảo vẫn khá tự tin với sức khỏe của bản thân, ho khan mấy tiếng thôi, không vấn đề gì hết. Về nhà uống một ly siro đường có chứa nước linh thạch là ổn rồi!

Hoàng thượng cũng không trêu nàng nữa, gật đầu nói: “Khó có người thông tình đạt lý như ái khanh. Trẫm cần một lời khẳng định chính xác từ khanh, đến khi ăn Tết, rau củ có cung ứng kịp không?”

Dư Tiểu Thảo ngẫm nghĩ một lát mới nói: “Nếu nói cung cấp cho mấy vạn dân chúng thì vi thần thực sự không có đủ lòng tin, dù sao cũng là trồng thử lần đầu, về mặt diện tích trồng hay sản lượng đều có sai sót. Nhưng mà rau củ trái mùa vốn là trò vui của người có tiền, giá khá cao, có thể mua được cũng chỉ có một hai phần mười mà thôi. Đợi sau khi đợt rau thứ hai tung ra thị trường chắc hẳn có thể thỏa mãn lượng rau củ mà đa số người muốn!”

Văn võ bá quan nghe vậy thì không khỏi mừng rơn. Xem ra vấn đề tranh giành mua rau củ mà mọi người lo lắng đã được giải quyết!

“Được, được, được! Nếu kỹ thuật trồng rau trong lều lớn của Dư ái khanh có thể phổ biến rộng rãi thì đúng là có lợi cho giang sơn xã tắc! Trăm họ Đại Minh không còn cách xa cuộc sống có thể ăn rau củ vào mùa đông nữa! Các ái khanh, các ngươi nói xem, cống hiến như vậy có nên ban thưởng hay không?” Chu Quân Phàm nhìn một lượt các khuôn mặt vui vẻ của các đại thần trong điện, hỏi.


Thưởng? Thì ra vòng vo nãy giờ, hóa ra là Hoàng thượng muốn thưởng thêm cho Dư đại nhân! Cũng khó trách, lều lớn trồng rau có phần của Hoàng thượng, bắt đầu từ đầu mùa đông sau khi cửa hàng rau quả của Dương Quận vương liên tục thu bạc vào túi thì bạc cũng như nước chảy vào trong kho của Hoàng thượng. Nội khố trống rỗng đầu năm nay lại có tích góp, đều là công lao của Dư đại nhân!

Nghĩ lại từ khi triều Đại Minh được thành lập đến này, Thái Thượng hoàng Nam chinh Bắc chiến, để lại một quốc khố trống rỗng cho Hoàng thượng ở tuổi hai lăm. Cũng may Hoàng thượng cần cù nhân chính, mỗi ngày đều cố gắng vì triều đình và trăm họ, tiền bạc trong kho đều bù vào quốc khố, không giữ lại một chút gì.

Mấy năm gần đây thiên tai nhân họa, biên quan cũng không yên ổn, quốc khố không lúc nào đầy. Bây giờ vì có Dư đại nhân nên quốc khố rốt cuộc có khởi sắc, khó trách Hoàng thượng muốn ban thưởng cho nàng. Nghĩ lại tin tức lộ ra từ trong cung thì hình như quán trà thảo mộc đầu năm sau khai trương cũng có một phần của Hoàng hậu. Dư đại nhân chính là gà đẻ trứng vàng của Hoàng thượng! Đương nhiên phải ban thưởng cho nàng để nàng tiếp tục cống hiến cho đất nước rồi!

Nhưng mà phải thưởng thế nào, thưởng cái gì lại trở thành một vấn đề lớn. Một tiểu cô nương mười mấy tuổi đã được làm quan lục phẩm, nếu còn thăng chức nữa khẳng định sẽ khiến nhiều người bất mãn hơn. Hơn nữa bây giờ nàng mới được phong quan không bao lâu, bây giờ lại muốn thăng quan nữa thì các lão quan giậm chân ở một chức vị mấy chục năm sẽ nghĩ như thế nào?

Trong khi các văn võ bá quan còn đang rối rắm thì Hoàng thượng lại lên tiếng: “Ngươi mới làm quan chưa đến nửa năm, nếu lập tức thăng quan cho ngươi thì thực sự quá nhanh! Như vậy đi, phong ngươi làm Huyền chủ. Đúng rồi, nghe nói ngươi muốn mua nhà ở Kinh thành? Chỗ trẫm còn một ngôi nhà của Thái sư tiền triều, cũng thưởng cho ngươi nốt đó!”

Cái gì? Văn võ bá quan không để ý đến cái danh Huyền chủ, nhưng ngôi nhà của Thái sư tiền triều kia không phải trước đây đã ban thưởng cho Dương Quận vương có công diệt phản loạn sao? Hoàng thượng, không phải ngài bị mất trí nhớ chứ? Nhà đã ban thưởng rồi lại muốn ban thưởng lại, này không thích hợp lắm đâu?

Nhưng mà có người lại phát hiện chút khác lạ trong đó! Quan hệ giữa Dương Quận vương và Dư đại nhân bắt đầu từ thôn Đông Sơn của Đường Cổ. Dương Quận vương lãnh khốc lạnh nhạt, hình như có quan hệ khá thân với Dư đại nhân. Nghe nói ngày hôm qua vừa mới bãi triều đã lập tức đến phủ Trung Cần Bá, còn mang theo không ít loại da tốt khiến người khác thèm nhỏ dãi. Vậy có phải là...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui