"Tiểu thư đã về rồi! Tiểu thư đã về rồi!” Nghênh Xuân nhận được tin tức, vui sướng như chim sơn ca, một đường chạy vào sân từ cửa thuỳ hoa, trên mặt tràn đầy hưng phấn tươi cười.
Ngô Đồng đi ra từ phòng trong, khuôn mặt nhăn nhó, hô một tiếng về phía Nghênh Xuân: “Gào cái gì! Không có quy củ! Tiểu thư mới đi được mấy ngày, một đám đều vô pháp vô thiên! Làm nô tỳ phải có quy củ, chính là thể diện của tiểu thư. Ngươi cứ thô lỗ như vậy, khó trách cô nương ra cửa không thích mang theo ngươi!”
Niềm vui sướng của Nghênh Xuân bị dội một chậu nước lạnh, bước chân vui sướng ngừng lại, nụ cười trên mặt cũng dần dần rút đi. Ngô Đồng là đại nha hoàn bên cạnh hoàn tiểu thư, cũng là người đi theo tiểu thư sớm nhất trong phủ, không biết từ khi nào hình thành hình thái nha đầu ma ma trong viện đều do nàng ta quản.
Ngay từ đầu, Ngô Đồng đối đãi khá ôn hòa với những nha đầu khác, nhưng đến khi tiểu thư đề bạt Tích Xuân cùng Hạ Xuân bổ sung vào chỗ thiếu trong nhóm đại nha hoàn thì nàng ta lại thay đổi, trở nên hỉ nộ vô thường, có đôi khi ánh mắt nhìn người khác giống như dao nhỏ, khiến người đó mơ hồ cảm thấy có chút sợ hãi.
Nha đầu ma ma trong viện đều biết, quy củ của tiểu thư không lớn, chỉ cần làm tốt bổn phận của chính mình là được. Phía dưới bọn nha đầu đều ngầm nói, ở trước mặt tiểu thư ngược lại còn thấy thoải mái chút, không cần chú ý nhiều như vậy, cho dù có chút sai lầm, tiểu thư cũng cười cho qua chuyện. Nhưng nếu vào tay Ngô Đồng, mà lại vừa lúc tâm tình nàng ta không tốt, nhẹ thì bị phạt tiền tiêu hàng tháng, nặng thì đánh trượng.
Từ khi tiểu thư trở về Đường Cổ, giao lều lớn trồng rau dưa ở Hoàng trang cho Tích Xuân xử lý, chỉ mang Hạ Xuân đi theo, lại lần nữa để Ngô Đồng và Sơn Trà ở lại quản lý viện, tâm tình Ngô Đồng lại càng không tốt. Cả ngày gõ gõ đánh đánh, lúc không hài lòng thì giáo huấn ngươi một trận, từng chút sai lầm đều lấy ra dày vò châm chọc rất nhiều lần. Tiểu nha đầu trong viện tuy bên ngoài không dám nói gì, nhưng sau lưng đã sớm tiếng oán than dậy đất, chỉ chờ mong tiểu thư trở về từ Đường Cổ sớm một chút. Bởi vì, ở trước mặt tiểu thư, Ngô Đồng sẽ thu liễm rất nhiều.
Nghênh Xuân không có vận khí tốt như Tích Xuân và Hạ Xuân được chủ tử nhìn trúng đề bạt thành nha đầu nhất đẳng, tự nhiên cũng không dám xung đột chính diện, chỉ có thể cố nén không vui vào trong lòng, làm mặt quỷ với bóng lưng Ngô Đồng, trong lòng hung hăng nói: Ngươi cứ trước một bộ mặt sau lưng một bộ mặt như vậy, chủ tử trọng dụng ngươi mới là lạ! Đáng đời ngươi vĩnh viễn chỉ có thể ở mảnh viện!
Dư Tiểu Thảo mới vừa vào nội viện đã bị một đám nha đầu vây quanh, cùng đi tới viện của nàng. Vừa đi nàng vừa dò hỏi gần đây có chuyện gì quan trọng hay không. Trên mặt Ngô Đồng chứa đầy ý cười, cướp lời trước mặt Sơn Trà, khẽ cười nói:
“Từ sau khi thu hoạch vụ thu, tiểu thư có thể nói là thanh danh vang dội, đặc biệt là khi rau xanh trồng trong lều lớn được đưa ra thị trường, trong kinh ai không biết tiểu thư ngài có thể phá vỡ hạn chế mùa vụ, muốn rau củ trái cây trưởng thành lúc nào thì trưởng thành lúc ấy! Những ngày tiểu thư không ở đây, rất nhiều khuê tú trong kinh đều gửi thiệp mời tiểu thư tham gia các loại tụ họp nữa. Nếu không phải tiểu thư vừa lúc trở về Đường Cổ, đoán chắc còn phải bận rộn không vừa đâu!”
Nghênh Xuân âm thầm bĩu môi, đúng là kẻ hai mặt. Lúc vừa rồi nói với nàng ta thì hung dữ giống hệt như con sói cái. Bây giờ thì sao, lại làm bộ thiện lương tiểu bạch thỏ, cười nịnh nọt như vậy.
“Chọn điều quan trọng nói!” Chuyện xã giao với những khuê tú trong kinh, Dư Tiểu Thảo không có hứng thú một chút nào. Người thì không bệnh cũng u buồn đọc chút thơ sầu bi, người thì thể hiện tài nghệ của mình, những thứ này vốn không phải sở trường của nàng được không? Những hội thơ này, tụ họp kia mời nàng tham gia chắc chắn còn không phải muốn nhìn nàng xấu mặt và thêm một ít trò cười sao? Cho nên, dù nàng có ở Kinh thành, nàng cũng sẽ không đi tới những hội họp nhàm chán đó!
Ngô Đồng xoay chuyển tròng mắt, cười nói: “Chuyên gia thêu thùa trong kinh, Khương Tứ Nương - đại đương gia của phường thêu Linh Lung cũng gửi thiệp muốn tới thăm, không biết tiểu thư ngài có cảm thấy hứng thú hay không?”
Thời trẻ Khương Tứ Nương ở Kinh thành cũng giống như tiểu thư phải chịu rất nhiều lời phê bình. Nhưng người ta dùng thực lực của chính mình phá vỡ sự vọng nghị của mọi người. Phường thêu Linh Lung dưới sự quản lý của nàng ta, chẳng những vang danh một thời ở Kinh thành, hơn nữa đều còn mở chi nhánh ở rất nhiều châu phủ lân cận, công việc làm ăn một chút cũng không hề thua kém Trân Tu Lâu, tiệm đồ kho hay cửa hàng rau quả.
Những bộ quần áo do Khương Tứ Nương thiết kế chẳng những màu sắc táo bạo mà còn phối hợp rất thích hợp. Cho dù là màu sắc xanh đỏ loè loẹt vào tay nàng ta cũng có thể trở thành một bộ váy áo ung dung hoa quý, lại không mất đi vẻ đẹp vốn có. Chuyện bỏ ra một số tiền lớn để mua một bộ đồ cũng nhiều lần xảy ra ở phường thêu Linh Lung. Phu nhân khuê tú trong kinh đều lấy việc thể có được một bộ váy áo Khương Tứ Nương tự tay thiết kế thêu chế làm vinh hạnh để kêu ngạo!
Đáng tiếc những năm gần đây, mỗi quý, Khương Tứ Nương chỉ nhận định chế năm bộ quần áo, hơn nữa không phải người nào đặt may nàng ta cũng nhận. Theo như lời nàng ta nói đó chính là xem duyên phận. Người được nàng ta coi là duyên, cho dù không nhận được xu nào, nàng ta cũng vui vẻ thiết kế thêu chế. Người không được coi là có duyên, cho dù ngàn vàng mua một bộ đồ, nàng ta cũng sẽ không làm. Cho dù là phi tần trong cung cũng phải tuân thủ theo quy tắc của nàng ta, ai bảo trong tay nàng ta có cuốn sách “Nữ nhân gương mẫu” do Hoàng thượng tự tay viết!
Theo quan điểm của Ngô Đồng, nữ tử thêu thùa chế y truyền kỳ giống như vậy mà tới nhà hỏi thăm tiểu thư mình, đây là vinh quang nhường nào chứ! Nếu để những khuê tú dụng tâm kín đáo kia biết, còn không ghen tị muốn chết? Phải biết rằng, đến phu nhân nhà mình còn không thể có được một bộ quần áo do chuyên gia Khương tự khâu vá nữa!
Khương Tứ Nương? Cánh tay đang cởi áo choàng của Dư Tiểu Thảo dừng một chút. Chính là chuyên gia Khương bởi vì sự nghiệp mà ngay cả công tử nhà Tể tướng cầu hôn cũng từ chối ư? Ngày thường hai người cũng không qua lại, sao nàng ta lại muốn tới thăm mình?
“Còn có, Quận chúa Minh Lan giữa tháng này sẽ tổ chức “Hội đấu hoa”, cũng đưa thiệp mời tới cho tiểu thư ngài. Người có muốn hay không...” Khuê tú khác thì thôi, nhưng Quận chúa Minh Lan lại là hòn ngọc quý trên tay đại tông chính gia, cũng coi như là đường huynh muội với Dương Quận vương.
“Hội đấu hoa? Cách đấu hoa như thế nào?” Danh tiếng của Quận chúa Minh Lan, Dư Tiểu Thảo cũng đã nghe qua, nghe nói từ nhỏ đã cùng các ca ca học công phu cưỡi ngựa bắn cung, người bình thường đều không phải đối thủ của nàng ta. Tính tình hơi có chút kiêu căng tùy hứng, nhưng cũng không phải loại khuê tú mi cao mắt thấp, chờ chê cười người khác có thể so sánh.
Ngô Đồng nhận lấy áo choàng của tiểu thư, thuận tay đưa cho Nghênh Xuân, vội giải thích nói: “Kỳ thật rất đơn giản, chính là mỗi khuê tú được mời đều phải mang một chậu hoa. Ai mang hoa quý nhất đến thì chính là người thắng.”
“Hả? Vậy người thắng có phần thưởng không?” Dư Tiểu Thảo tương đối quan tâm đến cái này. Nói đến hoa cỏ quý giá, ở chỗ mẹ nuôi và trong tay Vương phi nương nương cũng có không ít chủng loại quý hiếm được nàng mang ra từ trong sơn cốc. Lần trước lánh nạn ở sơn cốc, Tĩnh Vương phi còn tự mình mang theo nha đầu bên người di dạo trong sơn cốc một vòng. Lúc rời đi, thu hoạch được không ít hoa cỏ yêu thích!
Ngô Đồng cong môi cười, nói: “Mỗi người tham gia, không chỉ phải mang theo một chậu hoa cỏ, còn phải đặt cược một số tiền. Người xuất sắc nhất có thế thắng được tất cả số tiền của những người dự thi!”
“Tất cả tiền đặt cược của mọi người?” Dư Tiểu Thảo sờ sờ cằm, mắt to cười cong cong giống hệt như con hồ ly nhỏ trong đầu đầy những ý tưởng ma quái. Những khuê tú trong kinh đều là người sĩ diện, số tiền đặt cược khẳng định không thấp. Vậy... điều đó có nghĩa bản thân có thể kiếm được một khoản hay không?
Thay một bộ quần áo ở nhà, Dư Tiểu Thảo đi ra ngoại viện: “Đi, đi thỉnh an mẹ nuôi trước đã! Đã ít ngày không gặp Tiểu Lân Lân, nhớ đến chết mất!”
Ngô Đồng góp vui nói: “Tiểu thư và tiểu công tử quả nhiên là tỷ đệ, tiểu công tử đã nhiều ngày nhắc mãi “tỷ tỷ đi đâu vậy”
khi nào tỷ tỷ trở về”, ngay cả món bánh tart trứng yêu thích nhất cũng không ăn!”
Viện của Tiểu Thảo rất gần chính viện, trong lúc nói chuyện đã đi tới trước cửa chính phòng. Linh Lung cười tiến lên tiếp đón, nói: “Tiểu thư, phu nhân và tiểu công tử đang nhắc mãi ngài đó. Đặc biệt là tiểu công tử, nghe được tin tức ngài trở về thì lập tức đòi đến tiểu viện của ngài tìm ngài, đang được phu nhân dỗ dành.”
“Tỷ tỷ!” Rèm cửa mới vừa vén lên, một quả cầu thịt nhỏ đã lăn ra đây từ bên trong, ôm lấy chân Dư Tiểu Thảo, ngước khuôn mặt nhỏ tròn vo, dẩu miệng nhỏ, không vui nói, “Tỷ tỷ, không mang theo Lân Lân ra ngoài chơi, xấu xa!”
Dư Tiểu Thảo khom lưng bế viên thịt nhỏ lên, thiếu chút nữa không đứng vững. Bạn nhỏ Phòng Hạo Lân lại mập hơn rồi, khiến nàng phải đứng im để ôm. Ngô Đồng thấy thế, phải nhận lấy tiểu công tử. Nhóc mập người ta lại căn bản không cần nàng ta, tay nhỏ phẩy phẩy, miệng nói: “Không cần ngươi, muốn tỷ tỷ!”
Tiểu Thảo ôm Tiểu Lân bụ bẫm vào trong phòng, Linh Lung và Ngô Đồng bên cạnh đều gắt gao mà che chở, chỉ sợ hai vị tiểu chủ tử bị té ngã. Phòng phu nhân vừa thấy trận thế này, lập tức bật cười, nói: “Nhìn hai tỷ đệ các con, một đứa càng ngày càng gầy, một đứa càng ngày càng mập. Nhìn như là khỉ ôm heo con mập ấy.”
“Lân Lân không phải heo nhỏ mập, Lân Lân là Tôn Ngộ Không, con có Kim Cô Bổng đánh yêu quái!” Lúc Tiểu Thảo ở nhà hay kể câu chuyện “Tây Du Ký” cho bạn nhỏ Phòng Hạo Lân nghe trước khi ngủ.
Đừng thấy tiểu gia hỏa tuổi còn nhỏ, cậu nhóc rất sùng bái anh hùng, đối với Tôn hầu tử trong chuyện xưa quả thực coi như thần tượng. Còn đặc biệt để cha mình làm cho một cái côn, nói là Kim Cô Bổng, sau đó múa đến mạnh mẽ uy vũ trong hoa viên trước hoa cỏ gọi là “Trảm yêu trừ ma”. Làm hại những hoa cỏ trân quý của Phòng phu nhân căn bản không dám dọn ra ngoài, sợ bị tiểu ma tinh này coi như yêu ma mà trừ bỏ!
Phòng phu nhân bế tiểu gia hỏa lên nhuyễn tháp Quý Phi, vỗ vỗ mông nhỏ của cậu bé. Nếu cứ để mặc cậu bé nghịch ngợm, những đồ đạc trong phòng này coi như sẽ gặp tai ương. Nàng ấy vỗ vỗ tháp bên cạnh bảo con gái ngồi xuống, hỏi: “Lần này thuận lợi không? Đường Cổ bên kia đều tốt chứ?”
“Cả quãng đường có thị vệ của Dương Quận vương hộ tống, muốn không thuận lợi cũng khó! Hơn một trăm mẫu đất ở thôn trang bên cạnh lại đều bị Dương Quận vương mua, đều dựng lều lớn. Cho dù là thợ thủ công dựng lều lớn hay là người phụ trách gieo trồng rau dưa trong lều lớn đều giao cho những người có kinh nghiệm trong thôn trang ở ngoại ô Kinh thành. Nữ nhi thỉnh thoảng đi qua cũng chỉ điểm một hai chỗ, cũng không có bao nhiêu chuyện!” Dư Tiểu Thảo lấy một miếng dưa bở trong đĩa đựng trái cây đút cho Tiểu Lân Lân đang há miệng đợi sẵn, sau đó lại thuận tay cầm một miếng dưa hấu ăn vui vẻ.
“Mẹ bất công, vì sao tỷ tỷ có thể ăn dưa hấu, Lân Lân không thể?” Thời tiết đầu mùa đông đã sớm trở lạnh, dưa hấu lại là tính hàn, cũng chỉ nửa năm gần đây thân thể Tiểu Lân Lân mới dần dần khỏe khoắn, Phòng phu nhân không dám cho cậu bé ăn nhiều. Còn không phải sao, còn ý kiến gì nữa chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...