Dư Tiểu Thảo thấy bên trong đám người mặc hoa phục có người nhìn về phía này, vội vàng che miệng em mình. Ai biết được tính cách mấy quan gia này, nếu như đụng phải, đúng là không chịu được trách nhiệm.
Bên cạnh thiếu niên hoa phục có một lão già mặt mày sáng láng, ánh sáng trong mắt chợt lóe, cúi đầu nói gì đó với thiếu niên. Thiếu niên siết chặt dây cương, từ xa xa nhìn về bên này.
Dư Tiểu Thảo lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt thiếu niên: một đôi mắt trong veo sáng chói như hắc diệu thạch, lóe lên khí thế sắc bén bức người. Dưới mí mắt nhìn như bình tĩnh kia ẩn giấu ánh mắt sắc bén như chim ưng. Cùng với khuôn mặt anh tuấn với đường nét đẹp như tạc tượng, càng tôn lên khí thế bức người.
Nhưng mà… chỉ nhìn gương mặt này, sao lại cảm thấy hình như đã gặp qua ở đâu rồi? Có lẽ… kiếp trước nhìn nhiều thần tượng, mỹ nam đều có điểm chung như vậy…
“Nhị tỷ, ta nhớ rõ hắn!” Tiểu Thạch Đầu đẩy tay nàng ra, nhỏ giọng kêu lên. Người xung quanh đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn qua.
Dư Tiểu Thảo cười gượng, len lén lắc đầu với tiểu tử nhà mình, lại quay người cúi đầu nói với nha dịch: “Tiểu hài tử nói bừa, trẻ con nói không suy nghĩ, trẻ con nói không suy nghĩ…”
Thiếu niên anh tuấn cao quý kia đã thúc ngựa đi tới bên này. Bên cạnh hắn vẫn có nhiều người vây quanh, bảo vệ cẩn thận.
Xong rồi! Bây giờ bỏ chạy có kịp không? Dư Tiểu Thảo mở to đôi mắt tìm kiếm đường tắt chạy trốn. Đáng tiếc vì có thể để cho em trai nhìn thấy rõ ràng mà hai người chen vào tận trong cùng. Sau lưng người vây vòng trong vòng ngoài, đừng nói chạy, dù là chen ra ngoài cũng tốn rất nhiều sức lực.
Tả thống lĩnh ngự lâm quân Phương Tuân được thánh thượng ủy thác trách nhiệm to lớn, ở bên cạnh bảo vệ an toàn của Dương Quận vương. Lúc này hắn ta cưỡi ngựa nhắm mắt theo sau người được hoàng thượng phong làm Quận vương gia này. Ông ta ngạc nhiên phát hiện bóng dáng hai chị em trong đám người.
Đôi mắt to linh hoạt của người chị kia khiến cho ông ta cảm thấy quen thuộc. Đúng rồi, một tháng trước ở cửa hàng đồ gỗ ở trấn Đường Cổ, hình như gặp được hai chị em. Người chị không kiêu ngạo không siểm nịnh này, bình tĩnh hơn so với tuổi, khiến cho hắn ta có chút ấn tượng.
Con ngựa Dương Quận vương cưỡi dừng lại trước mặt hai chị em Dư Tiểu Thảo, cách hai bước chân. Chu Tuấn Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn tinh tế kia, và đôi mắt to có chút quen thuộc, dường như đang nhớ lại.
Hắn cứ như vậy trầm mặc trên lưng ngựa, miệng mím lại thành một đường, trên mặt không có chút biểu cảm nào đánh giá hai chị em Dư Tiểu Thảo.
Dư Tiểu Thảo bị hắn nhìn tới tim đập rộn lên, muốn giết muốn xẻo thì cũng bộc lộ cái thái độ đi, đừng nhìn chằm chằm nàng như vậy, nàng cũng không phải tuyệt thế mỹ nhân.
“Tổng quản Phúc, ngươi chắc chắn bọn họ là ân nhân cứu mạng của bản vương?” Chu Tuấn Dương cuối cùng mở miệng.
Đã qua mấy tháng từ lúc hắn xảy ra chuyện, hắn luôn bị mẹ bắt ở nhà nghỉ ngơi. Vốn định để tháng chín khởi hành ra ngoài, cũng bị kéo dài hơn một tháng.
Hắn cũng luôn nhớ chuyện phải tìm kiếm ân nhân cứu mạng, nhưng mà gần nơi xảy ra chuyện có không ít thôn chài lưới, hắn không nghĩ khua chiêng gióng trống tìm người. Dù sao ngày đó cố ý xuống biển thử thuyền, suýt chút nữa mất mạng, đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện vẻ vang gì.
Chuyện có ân không báo, Chu Tuấn Dương hắn làm không được. Vừa rồi nếu không phải Đại tổng quản nhìn thấy nhắc nhở mình, hắn sẽ cứ như vậy mà đi qua ân nhân cứu mạng mình.
“Nhị tỷ, hắn chính là người mà chúng ta vớt từ trên biển lên lúc ra biển đó. Tỷ nhìn nốt ruồi son trên lỗ tai hắn, ta ấn tượng rất sâu.” Người không biết chuyện không sợ, Tiểu Thạch Đầu vẫn còn hứng thú bừng bừng nói ra phát hiện của cậu bé với Dư Tiểu Thảo.
Trên gương mặt lạnh lùng của Chu Tuấn Dương thoáng vẻ lúmg túng. Tai phải hắn có nốt ruồi son, khi còn bé hay bị giễu cợt là son hóa trang, còn nói kiếp trước của hắn là nữ nhân đầu thai. Vô tình nhìn lướt qua đúng là giống như hoa tai, hắn vẫn luôn cho rằng đấy là sỉ nhục. Sau khi được phong làm Quận vương, liền có rất ít người dám ở trước mặt hắn nói chuyện nốt ruồi son.
Dư Tiểu Thảo nhận ra cảm xúc không vui trên người quý công tử này, hận không thể bịt miệng em trai mình lại. Đứa trẻ này! Vẻ ngoài của quý nhân chúng ta có thể bàn tán sao?
Dương Quận vương vốn đang lúng túng, lúc này vẻ mặt lập tức trở nên kiêu ngạo, cũng không để ý tới việc báo ân không báo ân, quay đầu ngựa trở về. Nhìn từ phía sau, bóng lưng thẳng tắp của hắn, người cũng quá căng thẳng.
“Cho bọn họ chút bạc!” Tiểu Quận vương kiêu ngạo, đột nhiên lại dừng lại. Nghĩ tới quần áo cũ nát của hai chị em, không khá hơn bao nhiêu so với mấy tên ăn mày, lại nhạt nhẽo căn dặn tổng quản Phúc.
Tổng quản Phúc hơi khom lưng gật đầu, nhận lệnh. Ông ta nhìn xung quanh một chút, dặn dò nha dịch đưa hai chị em bọn họ tới trước mặt ông ta, còn chưa nói gì. Một bóng người cao lớn, xông qua trùng trùng ngăn trở của nha dịch, bảo vệ hai chị em ở sau lưng, thịch một tiếng quỳ xuống trước mặt ông ta.
“Hai đứa nhỏ không hiểu chuyện, đụng phải quý nhân. Nuôi không dạy là lỗi của người làm cha, đại nhân hãy bỏ qua cho hai đứa nhỏ, Dư Hải bằng lòng chịu phạt thay.”
Hóa ra, Dư Hải bán xong cá, nghe nói có quý nhân ra biển, cũng tới xem náo nhiệt. Một màn vừa rồi chàng đều nhìn thấy hết. Lòng yêu vợ, yêu con, chàng không màng tất cả mà vọt tới đây.
“Cha!” Dư Tiểu Thảo mắt đỏ hoe. Cho tới bây giờ nàng đối với người cha hời này trong lòng không phải không có oán hận. Một người đàn ông, cũng không phải không thể kiếm tiền, mà để cho vợ và con cái thành như vậy. Người đàn ông không che chở được vợ mình không phải đàn ông tốt.
Hôm nay hành động của người cha hời này hoàn toàn thay đổi cách nhìn của nàng. Vì con gái nhỏ có thể hành động không màng tính mạng, không phải người làm cha nào cũng có thể làm được. Ở trong lòng Tiểu Thảo, trọng lượng của người cha lại tặng thêm vài phần.
Tổng quản Phúc cũng có mấy phần kính trọng với từ phụ Dư Hải này. Ông ta tự mình đỡ người đàn ông cao lớn cường tráng này lên, khuôn mặt trắng mang theo nét cười, giọng nói có vẻ hơi chói tai nhẹ nhàng nói: “Không biết ân nhân còn nhớ rõ sái gia không?”
Sái gia? Đây không phải là cách xưng hô của thái giám sao? Lão già mặt trắng trước mặt này, hóa ra là thái giám trong cung. Dư Tiểu Thảo nghe được hai chữ “Ân nhân” thả lỏng ra, tò mò và mờ mịt nhìn phong thái của thái giám tổng quản.
Không biết vị Đại tổng quản này có giống như vị Tổng quản thái giám trong “Khách sạn long môn” có võ công tuyệt thế không? Chỉ có thế nói… Ngẫm lại, được Thánh thượng ủy thác trách nhiệm bảo vệ tiểu Quận vương ra biển, bên cạnh sao có thể không có mấy vị cao thủ đi theo chứ?
Dư Hải thuận thế đứng lên, dáng người càng lộ vẻ cao ngất. Chàng nhìn kỹ mắt Tổng quản Phúc, lại cúi đầu suy nghĩ một chút mới khẽ gật đầu nói: “Thân là ngư dân, dù là ai gặp phải hoàn cảnh ngày đó cũng sẽ ra tay giúp đỡ. Tiếng “ân nhân” này ta không thể nhận.”
Cha nhà mình không tệ nha! Cắt dứt liên quan giữa bọn họ và tổng quản thái giám, không lộ ra sợ hãi, lời nói này rất có trình độ. Dư Tiểu Thảo có vẻ hâm mộ nhìn cha mình.
Tổng quản Phúc gật đầu cười nói: “Có lẽ đối với ân nhân mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng ân nhân dù sao cũng cứu mạng Quận vương nhà chúng ta, cũng như đã cứu sái gia và toàn mạng của mọi người trên dưới phủ Quận vương. Xin nhận của ta một lạy!”
Đừng nói dễ nghe như vậy, ai khiến ngươi lạy hay không lạy chứ, bàn đến lợi ích thực tế được không? Ánh mắt Dư Tiểu Thảo lấp lánh nhìn đại nội tổng quản, gấp đến mức trong lòng giống như có hai mươi lăm con chuột - trăm móng cào tâm.
Dư Hải làm sao có thể để cho đại tổng quản lạy chứ? Người ta lạy thiên lạy địa lạy hoàng thân quốc thích, mình là cọng hành nào? Chàng vội vàng đỡ tổng quản Phúc, luôn miệng nói: “Không được, không thể được!”
Tổng quản Phúc vậy mà nhẹ nhàng hất đôi tay đang đỡ mình, trịnh trọng khom lưng xuống. Sau khi bày tỏ lòng biết ơn, lại nghoảnh mặt về tiểu thái giám sau lưng một chút, tiếp tục nói:
“Chuyện hôm nay xảy ra ngẫu nhiên, chưa chuẩn bị quà cảm ơn. Lễ vật của kẻ hèn này, không đủ thành ý, xin ân nhân vui lòng nhận cho. Đợi tiểu Quận vương của chúng ta trờ về từ Tây Dương, sái gia sẽ tự mình đến chào hỏi, chuẩn bị lễ vật cảm ơn ân nhân.”
Chỉ thấy ông ta nhận, tay nải nặng trĩu từ tay tiểu thía giám, hai tay đưa cho Dư Hải, không cho chàng cơ hội từ chối, lại nói: “Thuyền phải xuất phát, sái gia cáo từ!”
Đợi lúc Dư Hải muốn đuổi theo trả lại bọc quần áo, mấy nha dịch đều khiêm nhường ngăn cản chàng. Bọn họ mặc kệ ân nhân hay không ân nhân, bảo vệ quý nhân, diệt trừ tất cả nguy hiểm mới là chức trách của bọn họ.
“Cha, ta nhìn xem đại tổng quản cho chúng ta lễ vật gì?” Dư Tiểu Thảo bị cha dẫn trở lại, gấp không nổi mà nhận lấy tay nải tròn tay cha. Ui! Trọng lượng không hề nhẹ, nàng suýt chút nữa không cầm được.
Dư Hải vừa mới nói được “Tài bất ngoại lộ!” liền thấy Dư lão đầu và Dư Đại Sơn nghiêm mặt đi tới.
Dư Đại Sơn vẻ mặt thật thà, một bộ dạng lo lắng, trong mắt tràn đầy hoảng sợ và giận dữ: “Đại Hải, con ngươi có thể đã gây chuyện. Những người kia đều là đại quan và quý nhân trong cung, còn có vương gia, chúng ta có thể chọc vào sao? Còn có ngươi! Ngươi chỉ biết liều mạng xông lên, nếu như chọc giận quý nhân, tính tội liên đới, nhà chúng ta sẽ bị ngươi liên lụy!”
Dư Tiểu Thảo vừa nghe đã không vui nói: “Đại bá? Chúng ta gây chuyện? Là giết người hay phóng hỏa? Quý nhân trong kinh thành cũng rất hiểu chuyện, được không? Người ta không phải chỉ kêu chúng ta đến hỏi vài câu thôi sao? Chúng ta sao lại liên lụy ngươi?”
Dư Đại Sơn trừng đôi mắt một mí giống hệt Trương thị, mất hứng nói: “Đại Hải, nhìn xem ngươi chiều con thành dạng gì rồi? Sao có thể nói chuyện với trưởng bối như vậy? Quý nhân người ta đại nhân đại lượng không so đo với các ngươi. Nếu như bị chọc giận, tru di cửu tộc. Dư gia không bị ngươi liên lụy sao?”
“Tru di cửu tộc? Đó là tội mưu nghịch lớn! Nói hai đứa trẻ chúng ta mưu nghịch, ai mà tin được? Đại bá, ngươi là xem sách nói nhiều quá đó!” Dư Tiểu Thảo bị sự dốt nát của hắn ta chọc cười. Tình hình như vừa rồi, cùng lắm là tội bất kính, tru di cứu tộc? Bác à, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
Dư Hải nhìn cha và đại ca mình, không biết nên dùng tâm trạng gì để đối xử với bọn họ. Vừa rồi hai người đó lôi chàng lại, không để chàng xông vào cứu đứa trẻ. Đây chính là con của chàng, muốn mạng của chàng cũng phải cứu được thì cứu!
Chàng nặng nề liếc mắt nhìn đại ca, nói với người cha một mực im lặng không nói gì: “Cha, Thảo Nhi và Thạch Đầu không phải chọc giận quý nhân, là người ta nhận ra chị em bọn họ, gọi tới hỏi vài câu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...