Nông Viên Tự Cẩm

Dọc đường đi, chủ tử và tỷ đệ Dư gia chuyên chú đánh bài, bữa cơm giữa trưa chỉ ăn một chút điểm tâm lót dạ trên xe. Trong xe đang bừng bừng hứng thú, Lưu tổng quản bèn tự chủ trương để phu xe chạy xe ngựa tới trước cửa Trân Tu Lâu mới khai trương trước đó không lâu.

Trân Tu Lâu ở Phủ thành khai trương đã được mười ngày nhưng công việc làm ăn vẫn tấp nập như cũ. Bây giờ đã qua giờ cơm, nhưng vừa đi vào đã thấy trong đại sảnh vẫn không còn chỗ ngồi. May mắn, chưởng quỹ vốn là chưởng quỹ trước kia của Trân Tu Lâu ở Đường Cổ. Bây giờ chưởng quỹ của Trân Tu Lâu ở Đường Cổ là Tiền Tiểu Đa.

Đại chưởng quỹ đã sớm nghe thiếu đông gia nói chuyện tỷ đệ Dư gia sẽ tới Phủ thành. Nếu có tới Trân Tu Lâu dùng cơm thì đưa bọn họ tới phòng riêng. Bởi vậy, dưới ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ của mọi người, đoàn người đi lên nhã gian trên tầng ba.

Dư Ba đã sớm nghe nói Trân Tu Lâu ở trấn Đường Cổ có món ăn mới mẽ độc đáo, mùi vị vô cùng thơm ngon nhưng giá cả rất cao, hơn nữa rất khó để đặt bàn. Đương nhiên, hắn không có cơ hội cũng không có tư cách để được thưởng thức một phen. Không nghĩ tới đi nhờ theo xe của Quận vương gia tới Phủ thành, còn có thể may mắn được thưởng thức món ngon của Trân Tu Lâu.

Đoàn người được Đại chưởng quỹ nhiệt tình đích thân dẫn lên nhã gian trên lầu. Dư Ba vốn tưởng rằng Đại chưởng quỹ vì nể mặt Quận vương gia cho nên mới ân cần như thế. Nhưng yên lặng quan sát một lát, hắn mới phát hiện thái độ của Đại chưởng quỹ đối với cháu gái của hắn hình như còn thân thiết hơn cả với Dương Quận vương.

Hắn cũng nghe nói thiếu đông gia của Trân Tu Lâu có quan hệ không tồi với nhà Nhị ca. Chẳng lẽ... Chu thiếu gia nhìn trúng cháu gái nhỏ cho nên Đại chưởng quỹ mới nhiệt tình với nữ chủ nhân tương lai như thế? Không thể nào chứ? Tuy nói bây giờ nhà Nhị ca hơi có của cải, nhưng còn cách Chu gia trăm lẻ tám ngàn dặm, môn không đăng hộ không đối, Chu gia có thể đồng ý sao?

Chỉ có thể nói, Dư Ba à Dư Ba, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi!

Một bữa cơm, có mặn có chay, sắc hương vị đều đầy đủ. Dư Tiểu Thảo nếm miếng đầu tiên đã biết là tay nghề của đầu bếp Vương. Khẳng định lại tiếp bước như Trân Tu Lâu ở Kinh thành, đầu bếp Vương giao lại cửa hàng kia cho đồ đệ của mình sau đó tự mình chạy tới Phủ thành chi viện!

Ăn xong cơm trưa, Dư Ba cáo từ trước, dò hỏi chỗ ở của tỷ đệ Dư Tiểu Thảo, biết bọn họ đã có nơi để đi cho nên an tâm thoải mái đến cậy nhờ bạn tốt cùng trường của mình.


"Tiểu Văn ca, huynh đã định ở đâu chưa?" Tiểu Thạch Đầu hỏi Tiền Văn.

Tiền Văn nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Ta chuẩn bị đến gần trường thi tìm một khách điếm nghỉ ngơi trước, ngày mai lại từ từ tìm xem có chỗ ở thích hợp hay không..."

Tiểu Thạch Đầu hơi mang hưng phấn nói: "Quận vương gia đã giúp chúng ta thuê một tiểu viện, nghe nói cách trường thi rất gần. Nếu không, huynh đến ở cùng chúng ta đi!"

Tiền Văn liếc mắt nhìn Dương Quận vương đang nói chuyện với Dư Tiểu Thảo một cái, chần chờ một lát, nói: "Vậy tỷ đệ hai người cứ sắp xếp trước đi, sau mới nói đến chuyện của ta!"

Lúc này Dư Tiểu Thảo và Dương Quận vương đi phía sau hai người cũng đang thảo luận về tiểu viện kia. Dư Tiểu Thảo nhìn qua khế ước nhà, còn có chứng minh giao dịch, trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được nói: "Nhà ở Phủ thành rẻ như vậy sao? Viện tam tiến mà có một trăm lượng bạc?"

Nàng không có nói ra ý thật sự: Nếu viện lớn như vậy mà chỉ trị giá một trăm lượng bạc, phải tan hoang đến mức nào chứ! Người có thể ở được sao?

Ánh mắt của Dương Quận vương dường như có thể nhìn thấu sâu trong nội tâm nàng, bất mãn nói: "Nhà của người quen! Bọn họ phải lập tức hồi kinh, biết gia muốn mua nhà nên thuận nước đẩy thuyền nửa bán nửa tặng cho gia. Làm sao, có ý kiến gì?"

Dư Tiểu Thảo có chút ngượng ngùng nói: "Kỳ thật không cần như vậy, chỉ cần địa thế thích hợp, chúng ta cũng có thể mua theo giá thị trường."

"Có thể mua với giá rẻ chút, cớ sao không làm?" Dương Quận vương còn chưa nói ra chuyện Tri phủ đại nhân vốn định mang toàn bộ tiểu viện này và cửa hàng tặng lại cho hắn, nhưng hắn không đồng ý. Kỳ thật cũng không có gì khác biệt, tiểu viện kia ít nhất cũng giá trị bảy tám trăm lượng bạc. Chỉ bán cho hắn với giá một trăm lượng bạc, cũng không khác gì tặng cho lắm.


Dư Tiểu Thảo trừng hắn một cái, nói: "Ta đây không phải sợ ngươi phải nợ ân huệ sao! Nợ tiền bạc dễ trả, nợ ân tình khó hoàn. Ta sợ hắn cậy ân đòi báo đáp, khiến ngươi phải làm chuyện khó xử!"

Chu Tuấn Dương vừa nghe, trong nháy mắt tâm tình như được uống nước đá vào ngày nóng bức, lập tức thoải mái đến tận đáy lòng. Tiểu nha đầu này có tiến bộ, còn biết suy nghĩ cho gia nữa!

Hắn hết sức hào khí nói: "Không sao cả! Gia biết hắn vì chuyện gì, không khó khăn gì. Chỉ tiện tay giúp mà thôi!"

Lúc này Dư Tiểu Thảo mới yên lòng, chỉ là vẫn có chút không yên tâm dặn dò một câu: "Vấn đề có thể dùng tiền bạc giải quyết đều không phải vấn đề lớn gì, cố hết sức không phải nhờ đến ân huệ của người khác. Lòng người khó dò, ai biết đối phương nghĩ sao chứ!"

"Dài dòng! Loại đạo lý dễ hiểu này còn cần ngươi nói? Chỉ là nếu ngươi nắm giữ thực quyền tuyệt đối, sẽ có vô số người muốn dựa cột tới nịnh bợ ngươi. Khi đó, ngươi nhận đồ của người ta, người ta còn coi đó là một điều vô cùng vinh quang nữa! Đây là quyền thế!" Dương Quận vương giảng cho nàng một khóa về vấn đề "liên quan tới cấp bậc chế độ của xã hội giai cấp".

Lúc này Dư Tiểu Thảo mới nhớ tới, người ta là Quận vương gia, xuất thân nhà vương công, lại là tâm phúc trước mặt Hoàng thượng, sợ ai chứ!

Nàng nhận lấy khế ước nhà, móc ra ngân phiếu một trăm lượng bạc nhét vào trong tay tiểu Quận vương, nói: "Được rồi! Coi như ta nương hào quang của ngươi chiếm được một món hời lớn. Sau này sẽ làm đồ ăn ngon bồi thường ngươi!"

Chu Tuấn Dương muốn đưa trả ngân phiếu cho nàng nhưng biết tính tình quật cường của nàng. Nếu không nhận tiền, nàng sẽ không lấy tiểu viện kia. Không sao cả, tương lai còn dài, hắn có thể hoàn trả lại số bạc này bằng nhiều cách khác.

Trân Tu Lâu cách trường thi không xa lắm, đoàn người vừa đi vừa nói chuyện. Tiểu Thạch Đầu lần đầu tiên tới Phủ thành, dọc đường đi cậu bé chỉ hận không thể có thêm mấy đôi mắt nữa. Dư Tiểu Thảo nhìn, cảm thấy buồn cười: "Chờ đệ thi xong, chúng ta vui vẻ ở lại Phủ thành chơi mấy ngày. Bây giờ việc quan trọng nhất là phải sắp xếp xong mọi thứ đã!"


Không lâu sau, đoàn người đã đi đến tiểu viện mới mua. Trong cửa hàng ở đường đối diện người đến người đi tấp nập, đang ở thu dọn những kệ để hàng cuối cùng. Vừa nhìn thấy bọn họ lại đây, một người trung niên nhìn qua có dáng vẻ giống chưởng quỹ đi về phía tổng quản Lưu Phúc Sinh, vừa cười vừa nói: "Thời gian có chút gấp, cửa hàng còn chưa dọn dẹp xong. Xin châm chước một hai ngày. Viện phía sau đã dọn dẹp xong, bất cứ lúc nào cũng có thể vào ở!”

Tổng quản Lưu Phúc Sinh quay đầu nhìn về phía chủ nhân bây giờ của căn nhà - Dư Tiểu Thảo. Dư Tiểu Thảo gật đầu, nói: "Ba ngày sau đệ đệ ta phải tham gia thi phủ, cần có không gian yên tĩnh để ôn tập. Xin mau chóng dọn dẹp xong!"

Trong lòng Tiền Văn có chút nghi hoặc, kỳ quái hỏi: "Thạch Đầu, căn nhà các đệ thuê phía trước là cửa hàng! Giá cả nhất định không thấp nhỉ?"

Tiểu Thạch Đầu gãi đầu, cười nói: "Chuyện thuê nhà đều do Nhị tỷ ta toàn quyền phụ trách, ta không biết rõ. Có điều đối diện nơi này chính là trường thi, rất thuận tiện. Chắc cửa hàng của người ta đến kỳ, cho nên mới nhân cơ hội này cho học sinh bên ngoài đến Phủ thành thi thuê ở? Đi, cùng tới xem một chút xem hậu viện có lớn hay không!"

Viện trạch này là điển hình của tứ hợp viện tam tiến, phía trước sửa thành cửa hàng. Đi vào từ cửa lớn bên cạnh cửa hàng, vòng qua ảnh bích, xuyên qua cửa thuỳ hoa là vào trong viện.

Tiểu Thạch Đầu có chút thất vọng nói: "Viện trạch nhỏ hơn nhà ta nhiều, lại trơ trụi, chỉ trồng có hai loại cây..."

Tiền Văn thầm nghĩ: Tiền viện cộng thêm hậu viện của nhà các ngươi cũng có vài mẫu đất, viện trạch ở Phủ thành mà lớn như vậy không phải giá lên đến ngàn lượng bạc sao? Hơn nữa, các ngươi cũng chỉ thuê trọ, nửa tháng sau sẽ trả phòng, quản chuyện viện trạch của người ta có lớn hay không làm gì?

Chính phòng có ba gian, hai bên chia ra có một gian nhĩ phòng, sương phòng đông tây hai bên cũng có ba gian. Tiền Văn suy nghĩ, nếu Dư Tiểu Thảo thật sự thuê toàn bộ căn nhà này cũng ở không hết, quá lãng phí rồi!

Dư Tiểu Thảo nhàn nhã bước chậm trong đình viện, sân đều được quét dọn rất sạch sẽ, các vật phẩm trong nhà dường như không thay đổi, hầu hết đều thuộc có cấu trúc mở. Chăn và các vật dụng hàng ngày đều được đổi thành mới, dụng cụ trong phòng bếp vừa nhìn đã biết chưa từng dùng.

"Dư cô nương, ngài xem xem còn cần thêm gì không?" Lưu tổng quản rất vừa lòng với năng lực làm việc của thủ hạ, thuận miệng hỏi câu.


Dư Tiểu Thảo suy nghĩ, nói: "Tốt lắm. Cũng không biết nguyên liệu nấu ăn ở Phủ thành có dễ mua hay không!"

Lưu tổng quản nhìn thoáng qua thủ hạ bên cạnh, người nọ vội nói: "Nguyên liệu nấu ăn đã dựa theo đơn Đại tổng quản ngài liệt kê mua hết và bỏ vào trong hầm dưới lòng đất. Mời Đại tổng quản kiểm tra!"

"Được rồi, đi xuống đi! Nói cho những người khác, không triệu thì đừng đến quấy nhiễu..." Lưu tổng quản biết ngoại trừ Dư cô nương, chủ tử không thích những người khác ở gần người, nha đầu ma ma cũng như vậy.

Đến vấn đề an toàn, càng không cần suy xét, Lưu tổng quản và Dương Quận vương đều là cao thủ trong cao thủ. Huống chi, thị vệ đã mang đến đây sắp xếp ở trong những căn nhà ở hai bên trái phải căn nhà này. Không sai, chủ tử không chỉ mua căn nhà này, còn mua cả hai bên trái phải nữa. Haizz, chỉ vì đệ đệ của Dư cô nương thi cử cần đến mức phải điều động binh lực như vậy sao?

Cuối cùng, Tiền Văn vẫn bị giữ lại. Thứ nhất, căn nhà này rất rộng rãi, phòng tương đối nhiều. Dương Quận vương chiếm cứ chính phòng, tỷ đệ Tiểu Thảo đến ở sương phòng phía đông, ba gian sương phòng phía tây đều không dùng đến. Lúc này không biết còn có thể thuê được nhà thích hợp hay không, ở lại khách điếm nhân viên ồn ào, nào có yên tĩnh thoải mái như nơi này?

Tuy rằng Tiền Văn ở lại nhưng vẫn kiên trì muốn chịu một phần tiền thuê nhà. Huynh đệ ruột thịt còn phải tính toán rõ ràng nữa, huống chi giữa hai nhà cũng chỉ là quan hệ hàng xóm không tồi mà thôi.

Ngày hôm sau, Tiểu Thạch Đầu ra ngoài, tới thăm hai người bạn tốt cùng trường. Lúc trở về lại mang theo hai cái đuôi nhỏ này về. Đối với việc ăn cơm chùa, Tôn Nhuận Trạch và Lưu Kim Diệp rất quen thuộc. Tiểu Thạch Đầu đường xa tới, vốn nên do hai bọn họ mời khách. Nhưng bàn của Trân Tu Lâu, bọn họ không thể đặt nổi. Còn đồ ăn của những tửu lầu khác thì lại càng kém xa đâu chỉ mười ván tám nghìn dặm so với tay nghề của Nhị tỷ Dư Phàm!

Kết quả là, hai người không biết mua được một ít nguyên liệu nấu ăn từ chỗ nào mang tới đây, liếm mặt tới cửa ăn chùa. Những thứ bọn họ mang đến có thể tìm được trong thời tiết này, trong đó một ít rau tề thái tươi mới trông cũng không tệ lắm.

Dư Tiểu Thảo cam chịu số phận nấu một bàn đồ ăn ngon, lại gói sủi cảo nhân thịt heo rau tề thái. Sau khi tiễn hai gia hỏa ăn no đến mức bụng tròn vo ra về, Dư Tiểu Thảo mới có thời gian đi dạo xung quanh một chút.

Đi dạo một vòng, nàng mới phát hiện căn nhà mình mua hời đến mức nào. Địa thế kia tuyệt đối tốt, bởi vì gần nha môn tri phủ cho nên không ít nhà có tiền đều thích đến chỗ này mua nhà, rất an toàn! Một cửa hàng bên cạnh nhà cũng làm ăn không tồi. Điều này chứng minh sức mua của những nhà gần đó rất tốt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui