Dư Tiểu Thảo đầu đầy hắc tuyến, cảnh cáo trợn mắt nhìn Đại Hôi một cái, lại lấy tới mấy cái sủi cảo cho tiểu giao hỏa kia. Tiểu Hắc biết ơn liếm tay của tiểu chủ nhân: Tiểu chủ nhân, người là tốt nhất! Tiểu Hắc thích người nhất! Sau đó ngấu nghiến ăn hết sủi cảo của mình, rất sợ người cha không có lương tâm lại giành với nó.
Đại Hôi lại muốn giở mánh khóe cũ, cướp sủi cảo của Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cũng không dễ nói chuyện như Tiểu Hắc, không cướp được sủi cảo, còn bị Tiểu Bạch để lại mấy cái dấu răng trên mặt. Đại Hôi uy hiếp nhìn “đứa con bất hiếu”: Nếu không phải chủ nhân đứng bên cạnh nhìn, một cái tát của lão tử có thể đánh con dính tường đấy! Dám xù lông với lão tử, chờ đó!
Tiểu Bạch không nhanh không chậm ăn hết sủi cảo, nhìn cũng không thèm nhìn cha già một cái: Bắt nạt on, chủ ngân sẽ không cho cha uống nước ngon, hừ! (Bắt nạt con, chủ nhân sẽ không cho cha uống nước ngon, hừ! - Tiểu Bạch bị ngọng.)
Thấy Dư Tiểu Thảo đã bước ra khỏi tây gian, Tiểu Bạch kiêu ngạo bước từng bước nhỏ, đi theo phía sau ra ngoài, khinh thường Đại Hôi đang lấy móng vuốt cào đất. Đại Hôi quay đầu sang chỗ khác nhìn tô cơm của Tiểu Hắc, tiểu gia hỏa lập tức ngậm hai cái sủi cảo cuối cùng vào miệng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra cửa. Trong lòng Đại Hôi cực kỳ oán niệm: Chủ nhân, sao món ăn ngon không có ta, còn dám sai ta đi làm việc?
Chính phòng, mẹ con Triệu thị và Hắc Tử đã ăn sủi cảo xong. Dư lão đầu trêu chọc Tiểu Đậu Đậu đáng yêu, bảo cậu bé chúc Tết: "Đậu Đậu, chúc Tết gia gia sẽ có tiền lì xì này!"
Dưới sự hướng dẫn của các huynh tỷ, chân nhỏ ngắn của Đậu Đậu khó khăn quỳ xuống, dập đầu ở trên giường mấy cái, trong miệng vừa nói lời may mắn: "Chúc gia gia năm mới vui vẻ, khỏe mạnh sống lâu!"
Trước kia lúc chưa ở riêng, tiểu bối chúc Tết cho vợ chồng Dư lão đầu đều phải dập đầu. Sau khi Dư Hải tách ra, cũng chỉ bảo bọn nhỏ cúi người chắp tay là được. Hình thức chúc Tết không quan trọng, chỉ cần có lòng là được.
Tiểu Đậu Đậu nhận được bao lì xì của ông nội, bị anh chị xúi mở ra. Tiểu Thạch Đầu cười híp mắt nói: "Đậu Đậu, đếm thử xem đệ lấy được mấy văn tiền lì xì?"
Tiểu Đậu Đậu đã học đếm, hoàn toàn không làm khó được cậu bé: "Một, hai, ba... Mười đồng tiền, tổng cộng mười văn tiền!"
Triệu thị lấy bao lì xì từ trong tay con trai, định trả lại cho ông cụ: “Cha, quá nhiều, cho một hai văn tiền để đứa nhỏ vui vẻ là được rồi.”
Trong mắt nàng ấy, ăn mặc ở đi lại của ông cụ đều dựa vào cả nhà Nhị ca Nhị tẩu, bọn nhỏ đông như vậy, một đứa mười đồng tiền thì tới tám chín mươi văn tiền, những thứ này không phải đều do Nhị ca chuẩn bị sao? Hôm nay nàng ấy dẫn con đến đây chúc Tết, không phải có ý muốn kiếm tiền lì xì. Nàng ấy không có tầm mắt hạn hẹp như Đại tẩu Lý thị, vì một chút lợi ích nhỏ mài mòn hết tình cảm giữa thân thích với nhau.
Dư lão đầu nhìn nàng ấy một cái, nhận lấy bao lì xì nhét vào tay cháu trai nhỏ mặt đầy uất ức, nói: "Cầm đi, mọi người đều có! Yên tâm đi, ta có tiền. Mỗi tháng Nhị ca của con đều cho ta chút tiền tiêu vặt, bình thường cũng tiêu không hết." Nói xong, ông lại đưa cho Hắc Tử một bao lì xì.
Tiểu Đậu Đậu vui vẻ ra mặt, Nhị bá, Nhị bá mẫu, Đại cô, Đại cô phụ đều cho bao lì xì, tay nhỏ bé của cậu bị nhét đầy. Triệu thị có chút ngại ngùng, ngồi trò chuyện mấy câu thì định về. Dư lão đầu nghĩ tới nghĩ lui, nói với Liễu thị: "Vợ lão Nhị à, trong phòng bếp còn có sủi cảo không? Để vợ lão Tam đem một bát về cho chồng nó." Hòa ly rồi, nhưng dù sao lão Tam cũng là ruột thịt của Dư gia ông!
Liễu thị không nói gì, đi phòng bếp lấy một bát sủi cảo, để vào trong một cái giỏ trúc nhỏ, phía trên phủ lên từng tầng vải bông, đưa tới tay Triệu thị. Hắc Tử nhìn thấy, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không thể không biết xấu hổ mở miệng.
Tiễn mẹ con Triệu thị và Hắc Tử đi, chỉ lát sau Dư gia lại nghênh đón một đội ngũ chúc Tết. Đi đầu chính là Chu San Hô có quan hệ không tệ với Dư Tiểu Thảo, đi theo phía sau là ca ca của nàng ấy Chu Thiếu Hoa, còn có Tiền Văn, Tiền Vũ và Tiền Nhã Phương của Tiền gia. Ba nhà ở gần nhau, hơn nữa còn thường xuyên qua lại, quan hệ của bọn nhỏ rất tốt.
Tiền Văn qua năm đã mười bốn tuổi, đã trở thành một thiếu niên tuấn tú nhẹ nhàng rồi. Cậu cũng đang chuẩn bị thi đồng tử vào tháng hai, thường ngày rất là chăm chỉ, lúc thư viện không nghỉ học, cho dù là ngày nghỉ cậu cũng rất ít trở lại, ở lại thư viện nỗ lực học tập. Thư viện bị ảnh hưởng năm thiên tai cho nghỉ học, cậu bèn đóng cửa ở trong nhà chăm chỉ học tập. Cho nên đã lâu rồi Tiểu Thảo không nhìn thấy tiểu thiếu niên này.
Dư Tiểu Thảo lấy đồ ăn vặt ra chiêu đãi mấy người bạn nhỏ. Chu San Hô trợn mắt, kinh hô: "Hạt bí rang, đậu phộng rang, kẹo mạch nha, kẹo mè, kẹo đậu phộng... Tiểu Thảo, đồ ăn vặt nhà các ngươi cũng quá phong phú rồi đó. Còn có cái này, cái này chính là hạt hướng dương các ngươi trồng ở hậu viện đúng không?"
Dư Tiểu Thảo cười gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Ta rang muối tiêu, nếm thử xem ăn có ngon không!"
Chu San Hô không khách sáo vươn tay tới, học theo dáng vẻ của Tiểu Thảo, lấy một hạt hướng dương để bên miệng cắn cắn, vụng về lấy nhân hạt hướng dương bên trong ra, để vào miệng cẩn thận thưởng thức, gật đầu nói: "Rất ngon miệng! Đồ chơi đem về từ phương Tây, hương vị cũng không tệ nhỉ! Các ngươi cũng mau nếm thử đi!"
Mấy đứa bé vô cùng náo nhiệt ăn kẹo và hạt dưa đậu phộng, cười cười nói nói, rất vui vẻ. Chưa qua bao lâu, trong nhà lại nghênh đón một nhóm người đến chúc Tết, trong đó có con gái lớn Lưu Tuệ Phương nhà Xuyên Trụ thúc, con gái nhỏ Lưu Anh Tử, còn có hai thằng cu nhà Xuyên Trụ thúc. Trịnh Tiểu Thúy luôn muốn tiếp cận tiểu Quận vương kia cũng tới.
Ăn đồ vặt phong phú của Dư gia, trong lòng Trịnh Tiểu Thúy vừa hâm mộ vừa ghen tị: Nếu không phải bấu víu vào Quận vương gia, cuộc sống của Dư gia sao có thể dễ chịu như vậy được? Nếu nàng ta trở thành tiểu thiếp của Quận vương gia, chắc chắn nhà nàng ta còn sống tốt hơn cả Dư gia!
Haizz! Con người ấy, không thể không tự mình biết mình. Dựa vào dáng vẻ tồi tệ vừa đen vừa gầy của nàng ta, ngũ quan còn tính là thanh tú, có lẽ ở thôn Đông Sơn cũng được khen là dáng vẻ không tệ. Đừng nói tới Kinh thành, chỉ cần tùy tiện chọn một tiểu cô nương trên đường ở thị trấn, cũng đẹp hơn so với nàng ta. Dương Quận vương cũng không phải là quỷ háo sắc, có thể vừa ý ngươi mới là lạ!
Cho dù đám nhóc này ôm suy nghĩ gì, nếu đã đến chúc Tết, có khả năng đều sẽ cho bọn trẻ hoa quả khô hay đồ ăn vặt gì đó. Liễu thị cho bọn trẻ hạt hướng dương, đậu phộng và mấy loại kẹo, bọn nhỏ hài lòng đi đến nhà khác chúc Tết. Mấy đứa nhỏ của Dư gia cũng bị mấy bạn thân kéo đi, đến nhà khác chúc Tết.
Không phải tất cả mọi nhà đều chuẩn bị không ít món ăn ngon giống như Dư gia. Năm trước trên núi có mấy loại quả hạch quả táo các thứ, lúc mùa thu từng nhà sẽ hái về một chút làm đồ ăn vặt cho bọn nhỏ. Nhưng năm nay trên núi đã bị châu chấu gặm trụi lủi, lúc ăn Tết gia đình có thể chiêu đãi mấy vị khách nhỏ ít đi rất nhiều. Mấy nhà dư dả như nhà của trưởng thôn, Tiền gia và Chu gia sẽ làm chút kẹo mạch nha và bánh rán, còn nhiều nhà khác ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, lấy đâu ra đồ ăn vặt chiêu đãi mấy đứa nhóc?
Nhưng mà, bọn trẻ nông thôn đơn thuần, cho dù có lấy được quà vặt hay không, cũng sẽ vui vui vẻ vẻ chúc Tết mọi người. Những đứa bé đáng yêu này làm Tết âm lịch nặng nề của năm thiên tai tăng thêm mấy phần cảm giác năm mới...
Ăn xong bánh trôi thơm ngọt, ngắm hội đèn lồng màu sắc rực rỡ, Tết âm lịch cũng gần đến hồi cuối. Vì chuẩn bị thi huyện vào tháng Hai, thư viện Vinh Hiên vừa qua Tết Nguyên Tiêu đã bắt đầu đi học lại. Nhưng mà, ăn cơm trở thành một vấn đề lớn. Gạo dễ mua, rau củ khó cầu. Mỗi ngày đầu bếp trong nhà ăn đều nhọc lòng vì cơm nước của bọn nhỏ. Khoảng thời gian đầu, ngoài dưa muối thì là rau khô, còn đắt muốn chết nữa. Cũng may có mấy phụ huynh phú thương ở miền Nam đã vận chuyển tới một ít củ cải cải trắng và các loại thịt từ phía Nam, mới hóa giải vấn đề bữa ăn.
Tiểu Thạch Đầu cũng ghi danh tham gia thi huyện tháng Hai. Vì có thể để em trai nhỏ ăn no ăn ngon trước khi thi, Dư Tiểu Thảo chuyển đến nhà ở thị trấn, còn chuyển mấy thùng rau xanh lên thị trấn. Lúc vận chuyển, phải đậy lên bằng chăn bông rất dày, tránh bị lạnh hỏng.
Nhà của Dư gia trên thị trấn đặc biệt chọn một nơi gần thư viện Vinh Hiên, thuận lợi nấu món ngon cho Tiểu Thạch Đầu. Tiểu Thạch Đầu xin thư viện học ngoại trú, như vậy một ngày ba bữa có thể ăn ở nhà. Các món ăn trong thư viện quá đơn điệu, tay nghề của đầu bếp cũng vậy, sao mà ngon như Nhị tỷ nấu được?
Mỗi sáng sớm, Dư Tiểu Thảo nấu cháo ngô thơm ngon cho em trai nhỏ, một quả trứng gà luộc hoặc chiên, tráng bánh trứng gà, có khi là bánh nhân rau hẹ, hoặc là hấp bánh bao nhân thịt. Buổi trưa, hai chị em ăn hai món một mặn một chay, lại thêm một món canh, món chính là cơm hoặc màn thầu trắng. Buổi tối có khi là sủi cảo, hoặc là các loại mì sợi, cả tuần đều không ăn trùng nhau. Mỗi ngày Tiểu Thạch Đầu đều nâng cái bụng nhỏ, đến thư viện khoe khoang với bạn học một phen.
Vào một ngày không lâu sau đó, Tiểu Thạch Đầu mang vẻ mặt phạm lỗi về nhà, Dư Tiểu Thảo vừa định hỏi có phải cãi nhau với người ở thư viên hay không, vừa ngẩng đầu đã thấy hai cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng em trai nhỏ - bạn cùng phòng Lưu Kim Diệp và nhóc mập Tôn Nhuận Trạch của Tiểu Thạch Đầu. Một bạn cùng phòng khác khá nhỏ tuổi, không tham gia thi đồng tử năm nay, cũng không đến thư viện ôn tập.
Nhóc mập mạp Tôn Nhuận Trạch nhiệt tình nói: "Nhị tỷ, bọn đệ đến đây ăn chung. Một tháng cha cho đệ mười lượng bạc tiền ăn uống, cũng để ở chỗ tỷ luôn. Nếu không đủ, đệ lại gửi thư bảo cha đưa đến!"
Lưu Kim Diệp năm nay đã mười ba rồi, cậu có chút ngại ngùng giải thích: "Cơm nước ở thư viện quá tệ, ăn không đủ no bụng, không thể tập trung học tập được. Chúng ta biết tay nghề của Tiểu Thảo cô nương giỏi, muốn đến ăn chung..."
Một con dê cũng phải đuổi, một đám dê cũng phải thả. Dư Tiểu Thảo không nói ra lời từ chối, chỉ nói: "Bây giờ là năm thiên tai, còn vừa mới là đầu mùa xuân, nguyên liệu nấu ăn khá đơn giản, nếu như các ngươi không chê thì cứ ăn chung đi. Nhưng mà, sau bữa cơm chiều các ngươi phải về thư viện!"
"Đó là đương nhiên!" Lưu Kim Diệp và Tôn Nhuận Trạch vội vàng không ngừng gật đầu.
Tiểu Bàn Tử lại hưng phấn không thôi hỏi: "Nhị tỷ, tối hôm nay ăn cái gì? Đệ không kén chọn, chỉ cần có thể ăn no là được!”
Trong lòng Dư Tiểu Thảo trợn trắng mắt xem thường, thầm nghĩ: Không kén chọn? Không kén chọn sao ngươi không ăn ở thư viện đi, còn ăn chung làm gì?
"Buổi tối ăn thịt heo giá đỗ chưng miến. Hai người đến đây, thì lại thêm món khoai tây sợi chua cay vậy!" Dư Tiểu Thảo không định nuông chiều hai người này, nhà có cái gì thì nấu cái đó, nấu cái gì thì bọn họ ăn cái đó.
Nhóc mập Tôn Nhuận Trạch trợn to hai mắt, cực kỳ kinh hỉ hỏi một câu: "Khoai tây sợi chua cay? Là “khoai tây sợi chua cay” một đĩa năm lượng bạc trong Trân Tu Lâu sao? Rau xanh mới nhập vào từ phương Tây?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...