Nông Viên Tự Cẩm

Lão Ngũ đứng ở sau cửa, chờ cơ hội bắn tên ra ngoài. Nhất thời, quân lính bên ngoài cũng không thể làm gì được gã ta. Chỉ huy sứ Tôn để một đám lính đứng ở phía trước hấp dẫn sự chú ý của tên bắt cóc, còn ông dẫn theo năm sáu người tâm phúc đi vòng qua bên kia phá cửa sổ xông vào. Một thuộc hạ của ông đánh nhau với lão Ngũ, một người khác thì mở chốt cửa để những binh lính kia xông vào. Lão Ngũ ngoan cố chống đỡ cuối cùng cũng bị hạ gục tại chỗ!

Chỉ huy sứ Tôn kiểm tra phòng một lượt, không phát hiện hai người còn lại. Không biết từ lúc nào Dư Tiểu Thảo đã chen vào trong, chỉ vào trong phòng nói: “Bên trong nhất định có mật đạo!” Nàng vừa nói vừa dẫn đầu vọt vào.

“Cẩn thận!” Chỉ huy sứ Tôn đổ đầy mồ hôi lạnh. Nếu bên trong có mai phục thì nha đầu này làm gì còn mạng nữa? Sau đó ông lập tức phóng vào trong phòng, không hề có một ai. Dư Tiểu Thảo đang ở góc phòng lục lọi gì đó.

[Ngu ngốc! Ở trên giường!] Tiểu Bổ Thiên Thạch nhắc nhở. Không biết từ lúc nào, Tiểu Bạch đã chui vào trong phòng, nó nhảy thẳng lên giường, móng vuốt nho nhỏ dùng sức gạt chiếu ra.

Dư Tiểu Thảo nhân cơ hội đó kêu lên: “Trên giường có vấn đề!”

Chỉ huy sứ Tôn lập tức vén chiếu và ván giường lên, cửa mật đạo tối om lộ ra. Tiểu Bạch không hề do dự một chút nào nhảy vọt vào trong. Dư Tiểu Thảo đang muốn theo vào thì bị Chỉ huy sứ Tôn kéo tay lại.

“Sao lá gan của tiểu nha đầu nhà ngươi lại lớn như vậy hả? Nếu bên trong có kẻ bắt cóc mai phục thì phải làm thế nào?” Chỉ huy sứ Tôn trợn mắt nhìn nàng rồi dẫn đầu đi vào trước. Dư Tiểu Thảo cũng theo sát sau lưng ông, tiến vào trong mật đạo tối om.

Chưa đi được mấy bước, mũi Dư Tiểu Thảo đã đập vào đai lưng của Chỉ huy sứ Tôn, đau đến mức nước mắt nước mũi đều chảy ra. Chỉ huy sứ Tôn thắp sáng đuốc lên, quay đầu nhìn nàng, thở dài nói: “Cẩn thận một chút, theo sát ta!”

Hai người nương theo ánh sáng yếu ớt tiến lên mật đạo tối om ở phía trước. Phía sau truyền đến hàng loạt tiếng bước chân, chứng minh thuộc hạ của Chỉ huy sứ Tôn cũng đang theo sau.

Lối ra của mật đạo ở trong ngõ hẻm bên cạnh. Bọn Ân lão đại đi rất gấp, gạch trên mặt đất ở ngõ hẻm cũng không kịp lấp vào. Ngõ hẻm thông bốn phương, hai tên bắt cóc đã sớm không thấy bóng dáng đâu, rốt cuộc nên đuổi theo hướng nào bây giờ? Chỉ huy sứ Tôn có chút khó xử!


“Áu..." một tiếng kêu non nớt đã hấp dẫn sự chú ý của Dư Tiểu Thảo. Nàng nói với Chỉ huy sứ Tôn: “Đi theo ta!” nói xong liền chạy theo hướng tiếng kêu phát ra. Chỉ huy sứ Tôn bất đắc dĩ đi theo nàng.

Dư Tiểu Thảo nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Bạch, nó quay đầu nhìn chủ nhân của mình rồi đuổi theo một hướng. Sau lưng nó là Dư Tiểu Thảo, Chỉ huy sứ Tôn và một đám người nữa.

Trong quá trình hai tên bắt cóc kia chạy chối chết, lúc nào cũng phải chú ý né tránh nha dịch đang tuần tra trên đường, còn phải lo lắng phía sau có truy binh. Bọn chúng vòng tới vòng lui quanh các ngõ hẻm, hy vọng có thể cắt đuôi đám binh lính đó. Nhưng bọn chúng trăm vạn lần không ngờ tới, nhóm truy binh có được sự giúp đỡ từ chó sói nhỏ có thể so với chó nghiệp vụ, dù bọn chúng có chạy có lượn kiểu gì cũng không thoát khỏi số phận bị truy đuổi.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, tối nay trời không trăng, trấn Đường Cổ dần bị bóng tối bao phủ. Hai bóng người đen đen lén la lén lút trốn ra khỏi trấn Đường Cổ từ một cái hốc nào đó của tường thành.

“Thư sinh” đi phía sau nhìn quanh, nhỏ giọng nói: “Đại ca, chúng ta vòng vèo trong trấn nhiều vòng như vậy, chắc là đã cắt đuôi được truy binh rồi nhỉ?”

Ân lão đại nhăn mày nói: “Cẩn thận vẫn hơn! Đi, đến bến tàu!”

“Thư sinh” thở dài nói: “Vứt bỏ hàng hóa rồi làm sao ăn nói với người mua hàng đây? Mẹ nó! Ai mà ngờ được trong đó có con trai của Chỉ huy sứ chứ! Tên đó cũng quá có bối cảnh rồi!”

Ân lão đại nói: “Giữ được rừng xanh ngại gì không có củi đốt. Trước tiên cứ đi theo người mua hàng về phía Nam, tránh qua đợt sóng gió này đã rồi tính tiếp!”

“Các ngươi không trốn được đâu! Bó tay đầu hàng đi!” Chỉ huy sứ Tôn và thuộc hạ bao vây hai tên ở giữa, ông nói với trợ thủ ở bên cạnh, “Ngươi dẫn theo một đội binh lính đến bến tàu, bắt luôn cả người tiếp ứng của bọn chúng đi!”


Dư Tiểu Thảo thấy hai tên bắt cóc đã bị vây khốn rất chặt, nàng dẫn theo Tiểu Bạch lặng lẽ lui đến gần tường thành, cẩn thận chú ý động tĩnh bên đó.

Tuy hai tên bắt cóc này có võ công không tệ, nhưng mà cũng không phải là đối thủ của quân lính Vệ sở, bọn chúng nhanh chóng bị bắt sống. Dư Tiểu Thảo đang định thở phào thì phát hiện mình bị một luồng khí tức xa lạ bao phủ, trong lòng thầm kêu “Không tốt”. Nàng còn chưa kịp né tránh thì đã bị một bàn tay xa lạ nâng lên, một con dao nhỏ sắc lạnh ép đến gần cổ nàng.

“Đứng lại! Thả lão đại của ta ra! Nếu không ta lấy mạng nó!” Giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng Dư Tiểu Thảo, ở trong bóng tối lộ ra vẻ đứt hơi khản tiếng.

Thôi xong! Ai nói cho nàng biết con cá lọt lưới này chui ở đâu ra thế? Nhất định là người tiếp ứng ở ngoài thành rồi. Ôi! Sớm biết vậy nàng đã không đi cùng, bây giờ trở thành người cản trở bọn họ. Trong lòng Dư Tiểu Thảo vô cùng hối hận.

Chỉ huy sứ Tôn nhăn mài, đôi mắt hổ ở trong bóng tối có vẻ sáng quắc bức người: “Thả đứa trẻ đó xuống! Ta sẽ cho ngươi một con đường sống. Nếu không...”

“Thả lão đại của ta ra! Nếu không dù lão tử phải chết cũng phải kéo một tên làm đệm lưng!” Tên bắt cóc bắt Dư Tiểu Thảo quyết định cá chết lưới rách, muốn sống thì phải cùng sống, chết cũng phải cùng chết!

Dư Tiểu Thảo rất muốn anh dũng nói một câu “Không cần để ý ta!”, nhưng mà tình cảnh trước mắt cũng đâu phải đang đóng phim, dao kề cổ nàng, di chuyển một xíu thôi cũng có khả năng bị cắt đứt động mạch cổ. Với trình độ chữa bệnh hiện tại thì cái mạng nhỏ của nàng coi như xong rồi!

Chỉ huy sứ Tôn có ý muốn di dời sự chú ý của tên bắt cóc, chờ cơ hội cứu con tin: “Ngươi mơ đẹp quá! Một mạng đổi ba mạng? Cuộc mua bán này quá lỗ rồi đấy? Thả con tin ra, trong ba người các ngươi chỉ có một người có thể rời đi!”


Người sau lưng Dư Tiểu Thảo im lặng trong chốc lát nói: “Là lão đại cứu mạng ta, không có lão đại sẽ không có ta ngày hôm nay! Để lão đại của chúng ta đi!”

“Tam Tử!” Ân lão đại lộ vẻ xúc động nhìn bóng người mơ hồ trong bóng tối, lỗ mũi chua xót.

Chỉ huy sứ Tôn lại đánh du kích: “Thả lão đại ngươi? Có thể! Nhưng làm sao ta biết được sau khi chúng ta thả người ngươi có lật mặt hay không? Ngươi thả đứa trẻ đó trước, nó vô tội!”

Tên bắt cóc đang khống chế Dư Tiểu Thảo cười lạnh nói: “Vô tội? Chắc không? Trời tối thế này sao một đứa trẻ có thể xuất hiện ở nơi hoang vu hẻo lánh chứ, nhất định là nó cùng phe với các ngươi! Bớt nói nhảm đi, mau thả người!”

Chỉ huy sứ Tôn bước lên phía trước hai bước, còn đang định nói gì đó thì tay cầm dao của tên bắt cóc kia đã cảnh giác chĩa vào ông, đe dọa nói: “Đứng lại! Không lẽ ngươi không cần mạng của đứa trẻ này nữa à?”

Hắn ta còn chưa nói hết lời thì một bóng trắng đã vụt đến, hung hăng cắn vào cổ tay cầm dao của hắn ta. Tên bắt cóc hét thảm một tiếng, dao trên tay rơi xuống đất, Dư Tiểu Thảo thúc cùi chỏ về phía sau, hung hăng đánh về bộ phận yếu ớt giữa hai chân của hắn ta từ sau lưng. Tiếng kêu lần này của hắn ta còn thảm thiết hơn cả lần đầu.

Chỉ huy sứ Tôn bước nhanh về phía trước, sau khi thấy rõ tất cả thì không kiềm được mà nhỏ một giọt lệ thông cảm với hắn ta. Cổ tay của hắn ta còn bị con chó Tiểu Bạch của nhà tiểu cô nương kia cắn mãi không nhả, một tay khác thì che háng mình. Tên bắt cóc đau đến mức người cong như con tôm lớn, đứng cũng đứng không vững, Chỉ huy sứ Tôn dễ dàng bắt được hắn ta.

“Tiểu Bạch, qua đây!” Dư Tiểu Thảo thấy tên bắt cóc đã bị khống chế, nàng lùi lại mấy bước đến gần chỗ quân lính, gọi Tiểu Bạch đang cắn chặt cứng tên bắt cóc về. Cổ tay tên đó đã máu thịt be bét, cái tay đó nhất định bị phế rồi.

“Tiểu Bạch, làm tốt lắm!” Dư Tiểu Thảo lấy ra một miếng thịt khô từ trong túi thưởng cho sói con Tiểu Bạch. Tiểu Bạch hít mũi ngửi ngửi, chê bai quay đầu sang một bên: Thịt sói, thối quá! Lão tử không ăn!

Dư Tiểu Thảo nhớ đến tính tình của tiểu gia hỏa này không khác gì cha nó, trước nay luôn khinh thường thịt đồng loại. Heo rừng, thỏ rừng mà nhà nàng giết thịt thì bọn nó lại không từ chối mà xông lên tới tấp. Nuôi một đám tham ăn, thịt trong nhà sắp không đủ rồi. Cũng may là thỉnh thoảng Đại Hôi cũng lên núi săn thú, mỗi lần đều mang về vài con mồi mới giải quyết được tình trạng khó khăn do thiếu thốn thịt ở trong nhà.

Chỉ huy sứ Tôn giơ ngón cái với Tiểu Bạch: “Tiểu cô nương, con chó Tiểu Bạch này ngươi kiếm ở đâu ra vậy, giỏi quá! Chăm chỉ huấn luyện sẽ rất có ích đấy! Ngươi ra giá đi, bán nó cho ta!”


“Bao nhiêu tiền cũng không bán!” Dư Tiểu Thảo vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Bạch, trấn an nó đang gầm gừ xù lông với Chỉ huy sứ Tôn.

Chỉ huy sứ Tôn nhìn thấy tình cảm sâu đậm giữa nàng và chó con, lại không nhịn được trêu nàng: “Ta cho ngươi một trăm lượng bạc, thế nào? Một trăm lượng bạc đủ cho ngươi mua mấy chục con chó đó, dù là mua loại chó xù đến từ Tây Dương cũng dư sức!”

Dư Tiểu Thảo dẫn theo Tiểu Bạch đi về phía cửa thành nói: “Tiền của ngươi vẫn nên giữ lại mua chó xù cho con trai bảo bối của ngươi chơi đi! Tiểu Bạch và Tiểu Hắc nhà chúng ta đều mang dòng máu của chó sói, nhiều tiền hơn nữa cũng không bán!”

Chỉ huy sứ Tôn cũng không có ý muốn phải mua bằng được Tiểu Bạch. Ông dẫn theo thuộc hạ gõ cửa thành, áp giải bọn bắt cóc đến huyện nha. Dư Hải, Lưu Hổ và mấy đứa bé đều đang lo lắng chờ đợi trong đó.

Đột nhiên Tiểu Hắc phóng như điên ra khỏi huyện nha rồi chạy vào trong bóng tối. Tiểu Thạch Đầu vui mừng trong lòng, lớn tiếng nói: “Nhất định là Nhị tỷ đã về!” Những người đang ở trong huyện nha không khỏi lên tinh thần vì chuyện này.

Huyện thái gia Triệu đại nhân dẫn theo nha dịch tuần tra một ngày, nghe nói nhị cô nương của Dư gia đuổi theo đám bắt cóc với quân lính Vệ sở, trong lòng không khỏi có đôi chút lo lắng. Không nhắc đến việc nàng lọt vào mắt xanh của Dương Quận vương, chỉ dựa vào thân phận con gái nuôi của Chiêu Dũng tướng quân của nàng cũng đủ để ông lo lắng không thôi nếu nàng xảy ra chuyện gì.

Ôi! Đúng là hổ phụ không sinh khuyển nữ mà, tiểu cô nương nhà người khác gặp phải chuyện này đã sớm bị dọa sợ trốn mất, nào có chuyện như nàng mạnh mẽ đi truy đuổi đám bắt cóc chứ? Đao kiếm không có mắt, nhỡ mà bị thương thì phải làm thế nào?

Khi thấy bóng người nhỏ gầy đi theo sau lưng Chỉ huy sứ Tôn, người trong huyện nha đều thở phào nhẹ nhõm. Dư Hải bước nhanh đến ôm lấy con gái mình, kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới: “Thảo Nhi, con có bị thương không? Để cha xem xem nào...”

Tiểu Thạch Đầu lẹ mắt phát hiện vệt đỏ nhỏ trên cổ Tiểu Thảo, hét lên: “Nhị tỷ, tỷ bị thương?”

Tiếng hét của cậu bé vang lên rất đột ngột khiến lòng mọi người lại căng thẳng lên. Triệu huyện lệnh cũng đi xuống, quan tâm hỏi: “Bị thương ở đâu rồi? Mau để Tôn đại phu xem xem thế nào!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui