Nông Viên Tự Cẩm

Hoa tươi rực rỡ, cỏ xanh mơn mởn ở trong rừng cây muốn tía nghìn hồng, hai chị em và một con sói xám, bầu không khí vô vùng hòa hợp.

Con sói xám kia liếm sạch nước linh thạch trong tay Tiểu Thảo, còn chưa thỏa mãn dùng đầu lưỡi sần sùi liếm lòng bàn tay trắng như tuyết của Tiểu Thảo. Nhưng mà hình như nó biết mấy giọt nước linh thạch đã là cực hạn mà cơ thể nó có thể chịu đựng nên không yêu cầu thêm gì.

Sợ hãi trong lòng Tiểu Thạch Đầu dần dần tan đi, cậu tò mò quan sát con sói xám da lông sạch sẽ béo chắc, ánh mắt nhu hòa này. Cậu bé nhỏ giọng nói với Tiểu Thảo: “Nhị tỷ, đây là chó hả? Nếu như là sói, đã sớm ăn thịt chúng ta rồi!”

Tiểu Thảo cũng hoàn toàn yên tâm, có tâm trạng trêu chọc Tiểu Thạch Đầu: “Đệ nhìn thấy con chó nào cao lớn uy mãnh như vậy chưa? Đây rõ ràng là chó sói mà? Còn vì sao nó không ăn chúng ta, có lẽ nó vừa ăn xong, còn chưa đói bụng!”

Khuôn mặt Tiểu Thạch Đầu còn vương sợ hãi, nói lắp bắp nhìn sói xám, nhỏ giọng nói: “Vậy… Nó sẽ không giữ chúng ta lại làm lương thực dự trữ chứ?”

Tiểu Thảo gõ cốc một cái vào đầu cậu bé, cười nói: Trong sơn cốc này, đồng cỏ và nguồn nước đều có đủ, con mồi sẽ ít sao? Đệ tưởng thịt của đệ thơm ngon lắm à? Thịt người chua, nó không thèm ăn đâu!”

Tiểu Thạch Đầu lập tức phản lại: “Nhị tỷ, sao tỷ biết thịt người chua? Tỷ cũng chưa từng ăn mà!”

“Ai nói tỷ chưa ăn? Tỷ là lão yêu quái trong núi biến thành, nhị tỷ của đệ đã bị ta ăn…” Giọng nói trầm thấp khàn khàn, khóe miệng cong lên thành nụ cười quỷ dị, trên mặt tràn đầy biểu cảm dữ tợn… Nếu như là buổi tối, vẻ mặt này của Tiểu Thảo hoàn toàn có thể dọa người khác sợ gần chết.


Tiểu Thạch Đầu kinh ngạc nhìn nàng, hình như bị dọa sợ đến ngốc luôn rồi. Lúc này Tiểu Thảo mới nhận ra cậu bé này dù sao mới chỉ sáu tuổi, đừng bị dọa choáng váng chứ.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ làm thế nào để trấn an thì khóe miệng cậu bé lại từ từ cong lên, trong giọng nói tràn đầy tự tin: “Nhị tỷ, tuy tính cách của tỷ khác trước đây nhiều lắm, nhưng mà đệ có thể khẳng định tỷ sẽ không tổn thương đến mỗi một người trong gia đình, tỷ chính là nhị tỷ của đệ, là nhị tỷ hiền lành có năng lực!”

Dư Tiểu Thảo yêu chiều xoa rối tóc cậu bé, cười khanh khách nói: “Còn tưởng rằng đệ tin thật chứ! Trên đời này làm gì có nhiều yêu ma quỷ quái như vậy? Làm người không làm chuyện trái lương tâm, không sợ nửa đêm có quỷ đến gõ cửa. Có nhiều lúc vì trong lòng người có quỷ nên mới nghi thần nghi quỷ thôi! Chúng ta làm người nhất định phải quang minh lỗi lạc đó!”

Tiểu Thạch Đầu nghiêm túc gật đầu, nói: “Nhị tỷ, đệ nhớ rồi!... Nhưng mà bây giờ có phải chúng ta nên về nhà hay không? Con sói xám này cản đường thì chúng ta về kiểu gì?”

“Về kiểu gì? Cứ như vậy đi về thôi! Không lẽ đệ còn trông cậy con sói này cõng đệ về hả?” Dư Tiểu Thảo cảm nhận được lòng tốt của sói xám, lại có Tiểu Bổ Thiên Thạch bảo đảm, đương nhiên không có gì phải sợ.

Nàng lại nhặt lên chỗ hoa vừa chạy vừa ném lúc trước, may mà không ném lọ sành trong tay, nếu không lần này hai chị em nàng coi như đi một chuyến vô ích rồi! Tiểu Thảo để Tiểu Thạch Đầu cầm hoa, nàng ôm lọ sành, vươn một tay ra vỗ đầu sói xám: “Bọn ta về đây, sau này sẽ quay lại thăm ngươi!”

Sói xám phe phẩy cái đuôi, Tiểu Thạch Đầu cười nói: “Nó có phải là con lai giữa chó và sói không vậy? Thật giống con chó Đại Hoàng nhà đại gia gia nuôi!”

Hai chị em vòng qua sói xám, bước nhanh về phía hang đá. Sói xám đi theo hai người một lúc lâu, sau khi giương mắt nhìn hai chị em bước vào sơn động một lúc rồi vẫn không rời đi như cũ.


Lúc hai người về đến nhà đã là gần trưa. Phòng phu nhân biết hai chị em vào rừng, đi lâu như vậy còn chưa quay về nên lo lắng không thôi, sai Trân Châu đến bìa rừng xem xét nhiều lần.

“Ui chao! Tiểu thư tốt của ta, cuối cùng các ngươi cũng trở về rồi! Các ngươi còn không trở về, phu nhân sẽ sai người vào rừng tìm hai người mất!” Trân Châu cuối cùng cũng chờ được Tiểu Thảo, vội đi nhanh tới đỡ lấy lọ sành trong tay Tiểu Thảo, tò mò nhìn xem, nói: “Đây là loại cá gì vậy, trước nay chưa từng thấy!”

Tiểu Thảo cười hì hì nói: “Bọn ta gọi nó là cá thiểu, thịt non mềm, không có tí mùi lạ nào hết, mẹ nuôi hẳn là có thể ăn một ít!”

Trân Châu cảm động đến rớt nước mắt, gần đây phu nhân ăn uống rất kém, gầy đi nhiều, người làm nha hoàn như nàng ta đương nhiên sốt ruột thay chủ nhân. Gần đây, Tiểu Thảo lo thay đổi cách làm đồ ăn cho phu nhân chỉ để phu nhân có thể ăn nhiều hơn một miếng, Trân Châu đương nhiên đều thấy hết. Nàng ta thật lòng nói: “Tiểu thư, nô tỳ thay mặt phu nhân cảm ơn ngươi!”

“Còn nói cảm ơn gì nữa? Phu nhân của ngươi là mẹ nuôi của ta, ta đối xử tốt với người là chuyện đương nhiên!” Tiểu Thảo trợn mắt nhìn nàng ta cười nói.

Trân Châu vội vàng gật đầu cười nói: “Đúng, đúng! Là nô tỳ nói sai rồi!”

Nhóm ba người cười cười nói nói, chẳng mấy chốc đã đi đến ngôi nhà của Triệu gia bên sườn núi. Phòng phu nhân đang nhìn về phía xa, có Linh Lung đỡ nàng ấy, đứng ngoài cửa lớn ngóng nhìn về phía này.


Trong lòng Tiểu Thảo vô cùng ấm áp, mang theo mấy cây hoa chạy nhanh đến chỗ Phòng phu nhân. Trên mặt Phòng phu nhân cuối cùng cũng lộ ra nụ cười yên tâm, liên tục nói: “Chậm một chút, nhìn dưới chân con, cẩn thận đá!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé trước mắt đỏ bừng, lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng trong suốt, giống như hoa nguyệt quế dính đầy hạt sương. Phòng phu nhân nhẹ nhàng lấy khăn tay ra, dịu dàng lau mặt cho nàng, cũng ôn nhu nói: “Sao lại đi lâu thế? Sau này muốn vào rừng chơi thì để cha nuôi con đi với con. Với bản lĩnh của cha nuôi con, cho dù gặp cọp cũng không cần sợ!”

Dư Tiểu Thảo không ngừng gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ: Lần này vào núi không gặp hổ to, lại gặp một con sói xám to! Nhưng mà có Tiểu Bổ Thiên Thạch, dù là gặp hổ cũng không việc gì phải sợ! Nhưng mà nàng sợ dọa mẹ nuôi sẽ làm ảnh hưởng đến em bé trong bụng nên không nói ra một từ về chuyện của con sói xám.

Phòng phu nhân chuyển mắt nhìn tay Tiểu Thảo, đột nhiên trong ánh mắt toát ra ý ngạc nhiên và mừng rỡ vô cùng. Nàng ấy nắm cánh tay Tiểu Thảo, nhẹ nhàng nhận mấy gốc hoa từ trong tay nàng, trong mắt mang theo vài phần đau lòng nói: “Ôi! Đây… Đây là loài hoa quý hiếm trong họ hoa lan - Tuyết Vực Phi Tiên? Ta chỉ từng nhìn thấy một lần trong tẩm cung của Hoàng hậu nương nương, nghe nói là do Thổ Phiên tiến cống. Ôi, bị đứt mất rễ rồi, không biết có thể cứu sống nó hay không nữa?”

Phòng phu nhân là người yêu thích hoa lan lâu năm, sau khi Phòng Tử Trấn biết được, lúc đi du lịch khắp nơi đều không quên tìm cho nàng ấy những loài hoa lan quý hiếm, còn đặc biệt mời một vị sư phụ chuyên làm vườn giỏi nuôi hoa lan đến chăm sóc mấy chục loài hoa lan trong nhà.

Từ sau khi thấy dáng vẻ nhẹ nhàng thanh thoát của Tuyết Vực Phi Tiên trong hoàng cung, Phòng phu nhân vẫn luôn nhớ mãi không quên. Sau khi tìm kiếm nhiều lần mà không có kết quả, Phòng Tử Trấn từng mặt dày vào cung xin Hoàng thượng, bị Kiến Văn đế đạp một cước ra ngoài. Hóa ra ngươi thương vợ ngươi, đồ của vợ trẫm mà ngươi cũng dám đòi! Thấy Tiểu Thảo nóng vội mà đào đứt rễ cây, Phòng phu nhân có cảm giác như đang đào chính tim của nàng ấy vậy, cực kỳ đau lòng!

“Ài… Mẹ nuôi, trước tiên chúng ta trồng mấy cây hoa này xuống đã nhé, còn chậm trễ nữa cây sẽ héo mất!” Thấy vẻ mặt kích động của mẹ nuôi, hình như nàng đã vô ý đào lên một gốc hoa lan vô cùng đặc biệt! Tuyết Vực Phi Tiên, tên dễ nghe thật đó! Hóa ra mẹ nuôi thích hoa lan, lần sau đến sẽ đào nhiều loại hơn mang về, có khi tâm trạng mẹ nuôi trở nên tốt hơn, khẩu vị cũng tốt hơn thì sao!

Phòng phu nhân cẩn thận nâng gốc lan ở trong tay giống như nâng niu trân bảo tuyệt thế rồi để Linh Lung lấy một cái chậu hoa, tự mình trồng hoa xuống. Vì yêu thích hoa lan, cũng có chút tâm đắc về hoa lan, trồng hoa xong phải tưới ít nước, Tiểu Thảo ở một bên giúp đỡ đổi nước thành nước linh thạch đã pha loãng.

Còn hai cây hoa trà, phía trên đã có nụ hoa nho nhỏ. Tuy Phòng phu nhân không yêu thích hoa trà như hoa lan, nhưng dựa vào ánh mắt của nàng ấy cũng có thể nhìn ra hai cây hoa trà này không tầm thường.


“Nhị tỷ, chỗ hoa này đệ cắm vào bình hoa nhé…” Tiểu Thạch Đầu không hứng thú với hoa cỏ, chuẩn bị cắm hoa xong thì về nhà giúp ca ca thu hải sản!

Phòng phu nhân vừa nghiêng đầu, thấy hoa trà xinh đẹp trong ngực Tiểu Thạch Đầu, suýt chút nữa đau lòng đến khó thở: “Trời ạ! Thập Bát Học Sĩ! Các con lại hái hoa Thập Bát Học Sĩ xuống cắm bình? Ta… Ta thực sự không biết nên nói gì nữa…”

Thấy dáng vẻ đau lòng của mẹ nuôi, Tiểu Thảo vội nói: “Mẹ nuôi, có hai cây này thì nhất định còn những cây khác nữa, nếu như người thích mai con lại đi đào cho người… Mẹ nuôi, sao lại gọi là Thập Bát Học Sĩ ạ?”

Phòng phu nhân vừa nghe trên núi còn có loài hoa trà tương tự, cảm giác đau lòng mới giảm đi một chút. Nàng ấy để con gái đỡ, chậm rãi đi vào phòng, thấy hoa Thập Bát Học Sĩ xinh đẹp trong bình hoa, nghĩ ngợi trong lòng: Tĩnh Vương phi thích hoa trà nhất, nếu như để Vương phi biết được nàng ấy cắm hoa bằng hoa Thập Bát Học Sĩ, không biết sẽ hâm mộ hay mắng nàng ấy phí của trời nhỉ?

“Rất nhiều người nghĩ rằng, Thập Bát Học Sĩ là mười tám loại hoa nhiều màu sắc cùng sinh trưởng trên một cây, thật ra không phải như vậy. “Mười tám” là chỉ số lớp hoa, chứ không phải màu sắc. Thập Bát Học Sĩ có hai lớp hoa mọc lẫn với nhau xếp thành mười tám tầng, lại thêm hình dạng xinh đẹp của cây khiến cho người người tìm kiếm. Thập Bát Học Sĩ có ba màu hồng, đỏ, trắng. Hoa con hái về có tất cả những đặc điểm trên, không biết loại con mang về là loại nào?” Phòng phu nhân sờ một đóa hoa trong số đó, ôn nhu giải thích thắc mắc của Tiểu Thảo.

Tiểu Thảo gật đầu, lại lắc đầu nói: “Con cũng không biết, con không biết gì về hoa cỏ hết, phải đợi hoa nở mới biết là loại nào! Không sao hết, con đi nhiều hơn vài lần, nhất định có thể mang ba loại hoa trà màu sắc khác nhau về cho người! Lần sau con mang xẻng đi, dùng gậy gỗ không tiện tay, đào đứt không ít rễ cây!”

Phòng phu nhân nhẹ nhàng vỗ nhẹ bả vai nàng, thở nhẹ ra nói: “Không ngờ rằng trong Tây Sơn loại có loài hoa quý hiếm như vậy. Con biết không? Chỉ một cây hoa trà này thôi đã là vạn kim khó cầu. Mà đến miệng con thì chẳng khác nào củ cải cải trắng. Con muốn chọc tức chết mấy người yêu thích hoa cỏ phải không?”

Tiểu Thảo sờ sờ gáy, cười ngây ngô nói: “Mẹ nuôi, bên cạnh người có người hiểu biết về hoa không, ngày mai đi cùng con một chuyến, nhìn xem còn có những loại hoa quý hiếm nào. Đào nhiều mang về, sau khi trở về Kinh thành thì tặng cho bạn thân của người, không cần tốn tiền mua!”

“Con nhóc mê tiền này! Những hoa cỏ quý hiếm kia có thể gặp mà không thể cầu, không phải cứ có tiền là mua được! Ta còn tưởng rằng con nói đào nhiều mang về bán lấy tiền chứ! Đúng là không uổng công mẹ nuôi thương con mà!” Phòng phu nhân nhẹ nhàng nhéo nhéo má nàng, nụ cười tràn đầy cảm động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui