Nông Viên Tự Cẩm

Dư lão đầu cắn chặt răng, nói ý đồ đến đây thật nhanh. Lúc nói chuyện, đôi mắt không dám nhìn đôi mắt to sáng ngời dường như có thể xuyên thấu nhân tâm kia của Tiểu Thảo.

Hai nhà dù sao cũng là quan hệ huyết thống, không thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ. Điểm này Tiểu Thảo rất rõ ràng. Nhìn Dư lão đầu lần đầu tiên tới xin giúp đỡ, Tiểu Thảo thầm thở dài một hơi thật sâu. Đây gọi là lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, vì con trai út, mặt già của gia gia đã coi như không còn nữa rồi.

Tiểu Thảo nhìn gia gia vùi đầu làm việc vẫn luôn nhìn đất trồng rau mà không dám đối diện tầm mắt của nàng, cố ý dùng giọng điệu thật nhẹ nhàng nói: "Mấy nha dịch đại thúc vừa mới tới đây, nói buổi chiều con cũng phải đến công đường làm chứng. Lần đầu tiên lên công đường, con cũng rất khẩn trương, đến lúc đó nhờ cha nuôi hoặc mẹ nuôi đi cùng con một chuyến."

Hôm nay, cha nuôi hẳn đã trở lại từ phủ thành. Sáng sớm, mẹ nuôi đã đưa Hạ Phù Dung bị bệnh đến y quan ở thị trấn. Nghe nói đêm qua nha đầu tham ăn kia ăn nhiều hơn mấy khối thịt kho tàu khiến bụng khó chịu tới hơn nửa đêm. Haizz! Còn là cô nương Kinh thành nữa chứ, chỉ mới ăn chay mấy bữa đã thèm đến như vậy rồi!

Dư lão đầu nghe thấy Tiểu Thảo đáp lời, trái tim đầy áp lực cũng thả lỏng rất nhiều, động tác nhổ cỏ cũng nhẹ nhàng hơn. Mảnh đất trồng rau nhà Tiểu Thảo không lớn nên nhổ sạch cỏ rất nhanh. Sau khi dò hỏi, Dư lão đầu biết không còn việc gì để làm liền đứng dậy cáo từ.

"Gia gia, thôn Đông Sơn ta xa xôi, nha dịch đại thúc người ta không dễ dàng tới một chuyến nên phải chiêu đãi thật tốt. Rau nhà con nhiều chủng loại, con hái một chút cho người đem về." Không màng Dư lão đầu phản đối, Tiểu Thảo đến hậu viện hái chút dưa chuột, cà chua, đậu que, cà tím gì đó. Suy nghĩ chút lại lấy chút trứng muối ngũ vị và trứng bắc thảo từ tây gian, bỏ tất cả vào trong rổ bảo Dư lão đầu mang về.

Dư lão đầu nhìn mấy viên bùn trong rổ, chần chờ nói: "Thứ này ăn như thế nào vậy?"


Tiểu Thảo cười cầm một quả trứng bắc thảo rồi đập vỡ lớp vỏ bên ngoài, cười nói: "Chỉ như vậy thôi ạ, lột vỏ lấy trứng bắc thảo bên trong ra, sau đó cắt thành khối, dùng giấm tỏi... Thôi vậy, để con qua đó một chuyến. Gia gia, ngươi đợi chút, con đi lấy chút miến nữa."

Biết kia Trương thị là người keo kiệt, ngày thường đừng nói thịt, ngay cả chút dầu mỡ trong đồ ăn cũng không có. Dư Tiểu Thảo nghĩ nếu đã làm người tốt thì giúp đến cùng đi! Dẫu sao Dư Ba cũng là anh em ruột thịt với cha nàng! Nàng chẳng những lấy thêm miến còn cắt một khối thịt ba chỉ treo bên giếng ở hậu viện, dầu muối tương giấm trong phòng bếp cũng lấy ra mỗi loại một ít.

Dư lão đầu nhìn bao lớn bao nhỏ nguyên liệu nấu ăn và gia vị trong tay cháu gái, hổ thẹn đến không dám ngẩng đầu. Nhìn thoáng qua thịt ba chỉ ước chừng phải hơn nửa cân, ông mở miệng: "Thịt thôi đừng cầm nữa, bà con... Khụ! Trương thị đã giết một con gà..."

Tiểu Thảo cười nói: "Con nghe nói có tận mấy vị quan sai đại thúc, nhiều món ăn mặn chút không thừa đâu ạ! Đi thôi, ăn xong cơm trưa còn phải lên thị trấn nữa!"

Tới Dư gia, Tiểu Thảo cười tủm tỉm chào hỏi mấy vị nha dịch. Tiểu cô nương vốn dĩ trông rất đáng yêu, tươi cười lại càng thêm xinh đẹp vui lòng người, hơn nữa miệng ngọt gọi "Đại thúc này đại thúc kia" rất nhanh đã được mấy vị nha dịch yêu thích.

Trong phòng bếp, Trương thị, Lý thị còn cả vợ Trương Toàn bận bịu đến chân không chạm đất. Tiểu Thảo xách theo giỏ rau vào phòng bếp, trực tiếp làm lơ Trương thị và Lý thị, cười chào hỏi vợ Trương Toàn: "Thẩm thẩm, đã sớm nghe nói tay nghề nấu ăn ngài rất tốt, hôm nay con phải học hỏi thật tốt mới được!"

Vợ Trương Toàn cũng là người có mắt nhìn, thấy biểu cảm của Trương thị không đúng lắm, Tiểu Thảo lại làm lơ mẹ chồng nàng dâu kia là đã biết ngay nhất định có uẩn khúc. Nhưng nàng ấy cũng không phải người tò mò soi mói chuyện nhà người ta, khuôn mặt trắng mập không ngừng tươi cười nói: "Xem con nói kìa, con muốn học nấu ăn còn cần học thẩm sao? Tay nghề của mẹ con còn tốt hơn ta nhiều... Ấy, đây là gì vậy? Nhìn rất mới mẻ!"


Tiểu Thảo lột vỏ số trứng vịt Bắc Thảo, mỗi quả cắt thành bốn phần, nhanh nhẹn dùng giấm tỏi, dầu mè và nước tương phối chế nước tương xối lên phía trên. Nàng cầm mười mấy quả trứng bắc thảo đến đây nên cắt được thành một đĩa đầy. Nàng lấy một miếng từ bên trong ra, đưa đến bên miệng vợ Trương Toàn, vẻ mặt đầy biểu cảm muốn được khen ngợi: "Nếm thử hương vị trứng bắc thảo con trộn thế nào đi?"

Vợ Trương Toàn ngượng ngùng há mồm, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Ta tới giúp đỡ sao có thể làm ăn vụng của gia chủ được..."

"Đây sao có thể là ăn vụng được? Đầu bếp nấu ăn ở Trân Tu Lâu người ta còn phải nếm thử hương vị đấy! Thẩm thẩm mau nếm thử rồi cho ý kiến đi?"

Lúc này vợ Trương Toàn mới há miệng đón lấy trứng bắc thảo. Trứng bắc thảo mềm nhũn ăn vào rất thú vị, lòng đỏ trứng bên trong còn chưa hoàn toàn cô lại, tản ra hương thơm nhàn nhạt. Lại kết hợp với gia vị đậm đà, hương vị thật không thể chê vào đâu được. Vợ Trương Toàn liên tục khen ngợi.

Tiểu Thảo cố ý lộ ra biểu cảm tiểu nhân dương dương đắc ý. Nếu không phải trên tay có dầu, vợ Trương Toàn nhất định sẽ ôm hôn nàng thật cuồng nhiệt. Thấy trên bệ bếp có đậu hũ non, Dư Tiểu Thảo dùng nước trần qua đậu hũ non, cắt nát hai quả trứng bắc thảo còn lại đặt ở bên trên rồi xối nước gia vị lên. Vậy là món "Đậu hủ trứng bắc thảo" đã hoàn thành.

Vợ Trương Toàn làm món gà hầm nấm trước, phía trên để bánh bột mì. Chỗ bột mì đó là đồ dự trữ cuối cùng của Dư gia, Trương thị lại đau lòng một trận.

Tiểu Thảo làm món "Thịt heo hầm miến" phần lớn người phương Bắc đều thích, lại dùng dầu hàu xào mấy món chay. Từ sau khi mấy xưởng của Chu gia đi vào sản xuất, Tiểu Thảo là cổ đông đương nhiên không thiếu dầu hào, bột ngọt và các loại gia vị, cũng lấy về không ít miến và trứng bắc thảo. Nói là tiền bạc lấy từ việc chia hoa hồng, nhưng từ trước đến nay, Chu tam thiếu luôn rất hào phóng với nàng, chút ưu tiên này căn bản không để trong lòng.


Bữa cơm này, mấy người nha dịch ăn rất hài lòng, nhiệt tình khen đồ ăn ngon. Đặc biệt là Nhạc bổ đầu đã từng đến ăn cơm ở Trân Tu Lâu, càng liên tục nói: "Không nghĩ tới thâm sơn cùng cốc này lại có cao nhân trù nghệ ở đây! Tay nghề này cũng sắp đuổi kịp đầu bếp của Trân Tu Lâu rồi! Đậu hũ trứng bắc thảo này, thịt heo hầm miến này là món ăn dường như không thể ăn được ở Trân Tu Lâu. Không nghĩ tới Dư gia nhà ngươi lại có thể có cánh cửa này, có thể mua được miến và trứng bắc thảo không mua được trên thị trường..."

Dư Ba ngồi tiếp khách vội nói: "Nhà ta nào có cửa gì chứ? Nhưng quan hệ của Nhị ca ta và thiếu đông gia Trân Tu Lâu không tồi, nên mới lấy được mấy thứ miến và trứng bắc thảo này. Ngài xem này, chỉ chiêu đãi khách quý mới dùng."

"Nhị ca này của ngươi quả là có tiếng nói, món ăn nấu với dầu hào ở Trân Tu Lâu kia chính là công thức bí truyền cũng có thể học được? Vậy quan hệ của Nhị ca ngươi với chủ nhân Trân Tu Lâu đúng thật là không bình thường đâu!" Nhạc bổ đầu thu lại coi khinh trong lòng, trên mặt lộ ra ý cười.

Dư Ba thấy nhóm nha dịch ăn vui vẻ, thái độ càng thêm nhiệt tình. Người ta thường nói: Diêm Vương dễ thấy, tiểu quỷ khó chơi. Những nha dịch đó không ít lần ỷ vào thân phận của mình tác oai tác quái, hôm nay nhờ phúc của cháu gái, hầu hạ mấy tên nha dịch này thoải mái, buổi chiều ra công đường cũng thuận lợi hơn.

Ăn xong cơm trưa, Dư Hải biết được buổi chiều con gái phải đi huyện nha lên công đường, vội chất đầy hai xe dưa hấu trước, lên đường với con gái cùng nhóm quan sai. Cùng lên đường còn có mẹ con Trương thị và Dư lão đầu không yên tâm cùng đi.

Trên xe ngựa Dư gia cố ý chất ít dưa hấu hơn để mấy người nha dịch ngồi tạm phía trên. Tiểu Thảo vô cùng thuần thục ngồi lên càng xe lừa. Mấy người nha dịch lúc đi chân bị đau, khi trở về còn có xe ngựa miễn phí, tâm tình buồn bực lại thoải mái hơn một chút nên cũng không làm khó bọn họ nữa.

Tới thị trấn rồi, Tiểu Thảo và mẹ con Trương thị bị đưa thẳng tới huyện nha. Dư Hải lo lắng cho con gái, chẳng kịp đưa xe đến cửa hàng dưa đã vội vã đến trạch viện của Phòng Tử Trấn ở thị trấn.

Trùng hợp lại gặp Phòng Tử Trấn còn chưa kịp xuống ngựa vừa từ phủ thành trở về ở cửa. Đây còn là tên nữ nhi nô hơn cả Dư Hải, vừa nghe con gái bảo bối phải lên công đường, vội vàng quay đầu ngựa lại, một đường chạy như điên về phía huyện nha, sợ mình đi chậm, con gái bị mấy tên ở huyện nha kia dọa sợ.


Người gác cổng Phòng phủ thấy chủ tử còn chưa vào nhà đã chạy thẳng đến huyện nha nên vội báo lại với quản gia. Quản gia tất nhiên biết địa vị của Dư cô nương trong lòng chủ tử, nhưng chuyện chủ tử đã về nhà vẫn phải báo lại với phu nhân.

Phòng phu nhân lúc này đang ở trong phòng cháu gái bị bệnh, vừa nghe con gái nhà mình bị bọn nha dịch đưa tới huyện nha, lập tức bỏ lại cháu gái vừa mới uống thuốc, thay đổi trang phục phu nhân tam phẩm, ngồi xe ngựa đến huyện nha. Tưởng tượng đến Tiểu Thảo nhỏ nhắn yếu đuối, đối mặt với những quan sai huyện nha như lang tựa hổ đó, không biết sẽ bị dọa sợ như thế nào đâu, phòng phu nhân liên tục thúc giục mã phu nhanh hơn một chút.

Mà lúc này, Tiểu Thảo – người được nhóm cha mẹ lo lắng lại giống như đang tham quan thắng cảnh du lịch, tò mò đánh giá huyện nha, nha dịch hai tay cầm gậy gỗ đứng bên hai công đường, đối diện cửa là một chiếc mộc án, phía trên có một khối kinh đường mộc và đặt mấy ống trúc mộc điều. Phía sau mộc án chính là bốn chữ "Thanh chính liêm minh" vô cùng lớn.

Nhạc bổ đầu thấy trong đôi mắt to tròn xoe của tiểu nha đầu không hề có sợ hãi, ngược lại viết hai chữ "tò mò" sáng chói, không khỏi ho khan một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở nàng quỳ xuống. Tiểu Thảo lúc này mới phát hiện mẹ con Trương thị đã sớm co rúm lại mà quỳ gối trước công đường.

Nàng gãi gãi cái mũi, trong lòng cực không tình nguyện mà quỳ xuống, trong miệng nhỏ giọng nhắc đi nhắc lại: "Xã hội cũ vạn ác..."

Trước khi xuyên qua, ngoài lúc còn rất nhỏ không ngoan bị mẹ phạt quỳ, Tiểu Thảo thật đúng là chưa từng quỳ với ai. Từ sau khi xuyên đến đây, cái đầu gối đáng thương của nàng luôn phải chịu tội. Khi ăn Tết phải quỳ chúc Tết trưởng bối; khi nhận cha nuôi mẹ nuôi phải quỳ dập đầu; không cẩn thận gặp phải Quận vương phải quỳ nhận lỗi; ở trước mặt Ngũ gia, không cẩn thận nói sai lời nói cũng phải quỳ xuống... Haizz! Nàng sờ sờ đầu gối nhỏ đáng thương của mình, có phải sắp thành kén rồi phải không?

Đúng lúc vẫn đang ai oán lại bị tiếng hét "Thăng... đường..." làm hoảng sợ. Khi Ngô huyện lệnh đi ra từ hậu đường liền nhìn thấy một bóng dáng nhỏ gầy sợ tới mức trợn tròn đôi mắt, đặt mông ngồi luôn lên chân mình, dáng vẻ đó giống như một con sóc con bị kinh sợ. Ông thiếu chút nữa không duy trì được hình tượng uy nghiêm của mình mà bật cười ra tiếng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tiểu Thảo lại tràn ngập ý cười.

Đôi mắt to tròn của Dư Tiểu Thảo yên lặng nhìn Ngô huyện lệnh một thân quan bào, bước khoan thai ra từ hậu đường. Dáng vẻ đó thực sự có chút cảm giác giống đang xướng tuồng, nàng chớp chớp đôi mắt, điều chỉnh tư thế ngồi quỳ cho thoải mái, chờ đợi khai diễn... Không, chờ khai đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui