Nông Viên Tự Cẩm

Tạm thời trấn an được bà nội cực phẩm Trương thị, Tiểu Thảo cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ nên quyết định đến thư viện Vinh Hiên một chuyến hỏi thăm xem thư viện rốt cuộc có người biên chế danh ngạch như vậy không. Nếu như gặp được Viện trưởng, vậy thì càng tốt hơn.

Phòng phu nhân vốn định đi cùng con gái, sợ một cô bé chưa đến mười tuổi như nàng qua đó sẽ bị người trong thư viện lạnh nhạt. Nàng ấy nào biết được Viện trưởng Viên bình thường nghiêm trang có phong phạm danh nho nhất phái lại là một tên tham ăn chính hiệu.

Hầu như tháng nào Dư Tiểu Thảo cũng đến thư viện thăm em trai vài lần, mỗi lần đi đều sẽ mang theo vài món ăn tự làm, một phần để lại cho em trai mời bạn cùng phòng ăn, một phần đặc biệt chuẩn bị cho ông lão tham ăn Viên Tư Niên.

Cho nên Viện trưởng đặc biệt dặn dò người canh cửa thư viện, lúc tỷ tỷ Dư Phàm đến thăm cậu bé thì phải kịp thời thông báo cho ông. Nếu như ông có việc không ở đây thì phải báo cho thư đồng của ông, nhớ kỹ vào. Có thể khiến Viện trưởng đại nhân coi trọng như vậy, người canh cửa mỗi lần thấy Tiểu Thảo đều vô cùng nhiệt tình, làm gì dám lạnh nhạt chứ.

Tiểu Thảo khéo léo từ chối ý tốt của mẹ nuôi, đi sang Trân Tu Lâu ở đối diện gói hai con gà quay, hai con vịt hoa quế. Hai món ăn khác của Trân Tu Lâu là đồ kho và món ăn dầu hào gần như đã trở thành bảo vật trấn lâu của bọn họ, dù là miến và trứng muối gần đây được tung ra cũng không thể nào so hào quang với hai món này được.

Hai món ăn này mỗi ngày đều làm số lượng nhất định, người xếp hàng đặt trước cũng phải đợi tận ba ngày sau. Nhưng mà mỗi ngày đều làm nhiều hơn vài con để phòng bất cứ tình huống nào cho đông gia và bạn bè của hắn. Dư Tiểu Thảo đương nhiên được coi là một trong số bạn tốt của đông gia nên dù nàng ăn cơm hay đóng gói đồ ăn đều ghi nợ lên người Chu tam thiếu.

Nếu như trực tiếp miễn phí cho nàng, Tiểu Thảo sẽ rất ngại ngùng vì chiếm lợi của người ta. Nhưng mà nếu Chu tam thiếu đã nói, ghi nợ trên người hắn, vậy thì nàng yên tâm thoải mái đón nhận. Nàng giúp Chu tam thiếu kiếm nhiều tiền như vậy, hắn mời khách cũng là phải thôi.

Cửa hàng dưa ở phố buôn bán, ở phía đông của trấn Đường Cổ, mà thư viện Vinh Hiện lại ở phía nam. Cũng may trấn Đường Cổ không lớn, Tiểu Thảo xách bọc gà vịt lớn, không bao lâu đã đến trước cổng thư viện Vinh Hiên.


Gã canh cổng lười biếng dựa vào cổng phơi nắng, vừa nâng mắt đã thấy một bóng người gầy nhỏ thấp bé, chợt giật mình đứng thẳng người. Thấy giỏ trong tay Tiểu Thảo, gã canh cổng lập tức cười tươi như hoa: “Ôi chao! Tiểu Thảo cô nương, lâu rồi không thấy ngươi tới! Viện trưởng chúng ta nhắc ngươi nhiều lắm đó!”

Gã canh cổng cũng thấy rõ Viện trưởng đối xử rất khác với cô bé nhà quê có đôi mắt to tròn này. Dù là cháu trai bảo bối của ông cũng chưa từng được ông nhớ mong như vậy.

Dư gia chuẩn bị mở cửa hàng dưa nên bận rộn vài ngày, đúng là Dư Tiểu Thảo ít tới hơn thật, nhưng mà cũng không khoa trương như gã canh cổng nói. Hơn nữa, mấy ngày trước lúc cửa hàng dưa khai trương, không phải Viện trưởng Viên còn tới ăn bữa tiệc lớn sao? Bây giờ mới chỉ ba ngày mà thôi, lại thèm rồi sao? Có phải nàng đã nuôi ông lão tham ăn này đến quen luôn rồi không?

Nhưng mà nàng cũng biết chuyện Viện trưởng Viên thường để em trai nàng ăn tiểu táo (tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất). Viên Tư Niên là Viện trưởng, ngày thường rất ít khi quản chuyện gì, trừ khi thỉnh thoảng tâm trạng tốt sẽ lên lớp giảng bài cho học sinh một bài, thời gian còn lại không phải ra ngoài thăm bạn bè thì là đánh cờ, uống trà, cuộc sống ung dung tự tại

Thân là một thế hệ danh nho, có thể nghe ông giảng bài một bài đúng là hơn cả đọc sách mười năm! Nếu ông mở lớp giảng bài, vậy nhất định sẽ đông đến không còn chỗ ngồi. Đại nho như vậy lại để một cậu bé còn chưa vỡ lòng bao lâu dùng tiểu táo, nếu như truyền đi còn không khiến người khác đỏ mắt chết mới lạ! Ngay cả cháu trai của Viện trưởng cũng không có đãi ngộ đó! Vì tiền đồ của em trai mình, “Lễ” này Tiểu Thảo cam tâm tình nguyện đưa!

Thật ra thì Viện trưởng Viên chỉ điểm cho Tiểu Thạch Đầu cũng không hoàn toàn vì công lao đồ ăn ngon của Tiểu Thảo mà là nổi lên lòng yêu người tài. Một năm này, chuyện ăn uống của Dư gia đều được Tiểu Thảo thêm nước linh thạch vào. Nước linh thạch không những cải thiện tình trạng sức khỏe của bọn họ mà còn vô tình tăng trí thông minh của bọn họ nữa.

Tiểu Thạch Đầu vốn là đứa trẻ thông minh, sau khi được nước linh thạch bồi dưỡng, trí thông minh đã tăng lên một bậc mới, gần như đạt tới trình độ gặp qua thì sẽ không quên. Có một hạt giống tốt như vậy, Viện trưởng Viên có thể không yêu thích sao? Nếu như không phải sợ làm rối loạn bối phận, ông đã thu Dư Phàm làm đệ tử quan môn rồi.


Nhưng mà, ngẫm lại số học trò của ông, nhỏ nhất cũng lớn hơn cha của Tiểu Thạch Đầu, lớn nhất còn đủ tuổi làm ông cậu bé. Nếu bọn họ biết tiểu sư đệ mà ân sư của bọn họ muốn nhận còn nhỏ hơn con cháu mình, không biết sẽ phản ứng như thế nào?

Mặc dù không chính thức nhận học trò nhưng Viên Tư Niên vẫn phá lệ tự mình dạy dỗ cậu bé. Cậu bé học nửa năm đã có thể đuổi kịp trình độ của ban trung cấp. Nếu như không phải sợ đốt cháy giai đoạn, ông cũng chuẩn bị xin cho cậu bé nhảy cấp!

Ông cũng biết mình đối xử đặc biệt với Tiểu Thạch Đầu khiến cho vài người đỏ mắt ghen tỵ, nếu như còn phá lệ nhảy cấp nữa, có lẽ không phải chuyện tốt với Tiểu Thạch Đầu. Do đó, buổi sáng ông để Tiểu Thạch Đầu đến học chữ cùng lớp vỡ lòng, buổi chiều thì tới phòng sách của ông, ông sẽ giảng những kiến thức sâu hơn cho cậu bé. Chỉ chờ đợt kiểm tra phân lớp sau kỳ nghỉ hè, ông tin tưởng ánh mắt của mình, cậu bé nhất định có thể thông qua ban trung cấp!

Thư viện Vinh Hiên mỗi năm có hai lần kiểm tra lên lớp, một lần là sau kỳ nghỉ đông và một lần là sau kỳ nghỉ hè. Học sinh cấp một và cấp hai chỉ có thể thông qua kiểm tra cao hơn một bậc mới có thể lên đế cấp hai và cấp ba. Nếu như học hai năm mà không thể lên lớp thì nhất định phải rời khỏi thư viện Vinh Hiên. Có thể vượt qua bài kiểm tra của thư viện, đương nhiên không thiếu người thông minh tài trí, không thể lên lớp chỉ có thể là không đủ cố gắng.

Nhưng mà học sinh có thể vào học ở thư viện Vinh Hiên đều cảm thấy vinh dự, vô cùng quý trọng cơ hội được đi học ở đây. Từ khi thư viện được thành lập đến nay, rất ít có hiện tượng bị đào thải.

Trở lại chuyện chính, tin tức Dư Tiểu Thảo đến thư viện rất nhanh đã truyền đến tai Viên Tư Niên. Ông biết cô bé trước tiên sẽ đến lớp vỡ lòng tìm em trai, ông nóng lòng khó nhịn giả vờ ra vẻ đi tuần tra quanh thư viện, ngay cả thư đồng cũng không dẫn theo, tự đi đến sân lớp vỡ lòng.

Lúc này chính là thời gian nghỉ ngơi của lớp vỡ lòng, mấy tên nhóc cùng phòng với Tiểu Thạch Đầu thấy Tiểu Thảo còn phấn khích hơn người làm em trai như cậu bé. Mấy nhóc dùng tốc độ chạy nước rút trăm thước chạy như bay tới, vây Tiểu Thảo vào giữa, líu ra líu rít hỏi thăm không ngừng.


“Tỷ! Hôm nay mang món ngon gì đến cho Thạch Đầu vậy?” Kể cả Tiểu Thạch Đầu thì phòng của cậu bé có bốn người, vừa nói chính là một đứa nhóc mập mạp tám, chín tuổi, tên là Tôn Nhuận Trạch, nhà ở phủ thành, là con trai của biên sư gia bên cạnh Tri phủ.

Tiểu Thạch Đầu cố gắng đẩy cậu ra, rất coi thường nói: “Tôn Mập, ngươi còn lớn hơn nhị tỷ ta hai tháng đó! Còn không biết xấu hổ mở miệng gọi tỷ à?”

Tôn Nhuận Trạch rõ ràng là một đứa nhóc hiền lành, bị gọi mập mạp cũng không tức giận. Cánh tay to khỏe của cậu khoác vai bá cổ Tiểu Thạch Đầu, dáng vẻ anh trai tốt, liếm môi cười nói: “Hai ta như huynh đệ tốt, nhị tỷ ngươi đương nhiên cũng là nhị tỷ ta! Nhị tỷ, lần này tỷ làm món ngon gì thế, nước miếng của đệ cũng sắp chảy ra rồi!”

Lưu Kim Diệp lớn nhất phòng, là con trai độc nhất của ông chủ Hành buôn bán tơ lụa lớn nhất phủ thành, tính cách khá ôn hòa, chỉ đứng một bên cười cười. Còn một nhóc Tư Đồ Thanh không lớn hơn Tiểu Thạch Đầu bao nhiêu, nhảy nhót như khỉ qua đây, chớp mắt nhìn chằm chằm giỏ đồ ăn trong tay Tiểu Thảo, biểu cảm thèm dỏ dãi. Ông nội của đứa nhóc này chính là quan lớn tam phẩm đương triều đó!

Nhờ có công lao đồ ăn ngon của Tiểu Thảo, khiến cho em trai xuất thân từ gia đình ngư dân nghèo không phải chịu nỗi khổ vì bị phân biệt đối xử. Tuy nói thư viện Vinh Hiên không coi trọng thân phận chỉ coi trọng thiên phú, nhưng ai mà không lén lút chê bai chứ.

Nghe nói có một học sinh nhà nghèo vì bị đám bạn cùng phòng xa lánh mà việc học tập tụt dốc không phanh, cuối cùng rời khỏi thư viện trong tiếc nuối. Cũng may bạn cùng phòng Tiểu Thạch Đầu đều là mấy đứa nhóc đơn thuần hiền lành, cho dù có chút kiêu ngạo cũng bị đồ ăn ngon Tiểu Thảo thỉnh thoảng mang đến vứt bay tận chín tầng mây.

Tiểu Thảo sờ cái đầu chải tóc không chỉnh tề của Tư Đồ Thanh, khẽ cười nói: “Hôm nay cửa hàng rất bận, không có thời gian tự mình xuống bếp…”

Ba nhóc vừa nghe không phải đồ ăn do Tiểu Thảo tự tay nấu, ánh mắt lập tức ảm đạm, nhưng mà rất nhanh đã lóe sáng hào quang…

“… Nên gói gà quay và vịt hoa quế của Trân Tu Lâu mang đến, không biết các ngươi có thích không.” Dư Tiểu Thảo nhìn biểu cảm mấy đứa nhóc thay đổi không ngừng, trong lòng cười thầm không thôi.


Tư Đồ Thanh lập tức nhảy lên, phấn khích xoay một vòng, kêu lớn: “Thích! Đương nhiên thích! Lần trước mẹ và ca ca đến thăm đệ, đưa đệ đến Trân Tu Lâu ăn cơm, ở đó có gà quay, ăn ngon tuyệt luôn! Nhưng mà chưa được ăn vịt hoa quế!”

“Woa! Nhị tỷ, tỷ lợi hại thật đó! Gà quay và vịt hoa quế của Trân Tu Lâu phải đặt trước ba ngày mới ăn được! Tỷ chỉ cần tới đã có thể lấy được cả hai món, đệ khâm phục tỷ quá đi!” Ánh mắt đứa nhóc mập mạp sáng lên, khóe miệng như có như không chảy nước miếng.

Ngay cả Lưu Kim Diệp lớn nhất cũng không giữ được bình tĩnh, nụ cười càng rộng hơn, luôn miệng nói: “Hôm nay nhờ có Tiểu Thạch Đầu mà có thể thưởng thức hai món ăn đặc sắc của Trân Tu Lâu! Cảm ơn Dư cô nương.”

“Các ngươi... tụ tập một chỗ làm gì đấy?” Giọng nói của Viện trưởng Viên truyền vào từ cửa viện. Mấy đứa nhóc như chuột thấy mèo, mặc kệ đồ ăn ngon ở trước mặt, ỉu xìu chạy vào phòng học.

Tôn mập vừa chạy vừa quay đầu lại nói: “Nhị tỷ, đồ ăn ngon nhớ mang về phòng bọn đệ nhé! Đợi sau khi tan học bọn đệ mang cơm về thì ăn…”

Viên Tư Niên mỉm cười nhìn mấy đứa nhóc lớp vỡ lòng dáng vẻ khí thế hừng hực, nhẹ giọng cười nói: “Đừng nhìn đám nhóc này bây giờ không khác nào khỉ con, mười mấy năm sau không chừng sẽ là một trong ba vị đại tam nguyên đó! Đứa con làm Tể tướng của ta, lúc còn nhỏ cũng làm không ít mấy chuyện leo cây lấy trứng chim, xuống sông bắt cá tôm.”

Viện trưởng đại nhân, ngài vạch trần quá khứ của Tể tướng đại nhân, hay lắm hả?

Dư Tiểu Thảo lấy ra hai túi giấy dầu trong giỏ đồ ăn. Viện trưởng Viên nhẹ nhàng hít mũi, cười nói: “Gà quay và vịt hoa quế của Trân Tu Lâu, cũng chỉ có nha đầu ngươi muốn lấy lúc nào là lấy được lúc đó. Chu tiểu tử này cũng quá hẹp hòi, bàn bạc với hắn nhiều lần hắn vẫn không cho ta đặc quyền này!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui