Trương thị biến sắc, Triệu lão đầu được phong làm Trấn Quốc Đại tướng quân nhị phẩm, con trai của ông là thợ săn Triệu cũng lấy được một chức võ tướng tứ phẩm, bây giờ cả nhà người ta đều là quan lớn, nếu như bà ta lại tiếp tục bịa đặt nói dối, chọc giận phải người Triệu gia, bị định tội vu cáo hãm hại mệnh quan triều đình, vậy chắc chắn bị tống vào đại lao.
Dù sao da mặt của Trương thị cũng được luyện qua, sau khi bị vạch trần lời nói dối vẫn mặt không đỏ, thở không gấp, trắng mắt nói: "Bạc trong nhà đều để tiểu thúc của ngươi tham gia thi huyện rồi! Bây giờ một lượng bạc cũng không có! Ông nội và đại bá của ngươi gần đây còn không bắt được cá, nhà cũng sắp không có gì ăn rồi! Trong rương tiền kia của ngươi đều là bạc trắng lóa, đưa một hai trăm lượng ra để chi tiêu đi!"
Dư Tiểu Thảo bị vẻ mặt như kẻ cướp của bà ta chọc cho vui vẻ: "Nãi nãi, giọng điệu của người cũng thật là hay nhỉ? Một hai trăm lương! Người chuẩn bị uống tổ yến ăn vi cá hay sao? Đừng nói một hai trăm lượng, cho dù là một hai chục lượng bọn con cũng sẽ không đưa!"
Trương thị kiêng dè Tiểu Thảo có một cha nuôi làm quan, không dám làm gì nàng. Nhưng mà nhiều năm như vậy rồi, bà ta cũng đã hiểu rõ tính cách của Dư Hải, gây khó dễ hắn có lẽ không thành vấn đề. Bà ta đẩy Dư Tiểu Thảo ra, vọt tới chỗ Dư Hải.
Dư Hải thấy bà ta khí thế hung hãn, theo bản năng mà nghiêng người qua một bên. Không biết Trương thị lấy đâu ra sức mà đi nhanh mấy bước, thoáng cái đã vọt tới bên người Dư Hải, nắm chặt lấy cánh tay cũng chàng, dùng sức lắc lư mấy cái. Sức lực kia, nếu như không phải Dư Hải da dày thịt cứng, chắc chắn sẽ bị nắm hiện lên vết bầm!
"Lão Nhị, ta nuôi ngươi từ khi tám chín tuổi đến lúc trưởng thành, còn cưới cho ngươi một người vợ hiền lành. Nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao! Đúng vậy, ngươi đã tách ra ngoài, nhưng dù sao cũng là con trai của cha ngươi, anh của em trai, em gái ngươi! Bây giờ trong nhà gặp khó khăn, ngươi cũng không thể máu lạnh đứng ở một bên nhìn được!" Giống như nghĩ tới gì đó, Trương thị đau khổ lệ nóng doanh tròng, khóc đến nước mắt nước mũi ròng ròng.
Những năm này, Trương thị đặt tất cả kỳ vọng lên người con trai nhỏ. Mỗi một văn tiền bà ta moi móc ra đều dùng trên người con trai nhỏ. Để tiện cho hắn đi học, còn thuê một phòng ở cho hắn trong trấn. Lương thực loại tốt người trong nhà không nỡ ăn, con trai nhỏ gần như đều có thể ăn. Trong nhà có nhịn ăn nhịn tiêu như thế nào cũng không nỡ bạc đãi con trai nhỏ dù là một chút. Chỉ trông cậy vào hắn tăng thể diện cho bà ta, đem một công danh trở về.
Mùa xuân năm nay, con trai nhỏ Dư Ba tham gia thi đồng sinh(1). Thi Huyện hồi tháng Hai, Dư Ba thuận lợi thông qua, chuyện này làm cho Trương thị cực kỳ vui mừng, tràn đầy hy vọng đối với chuyện con trai nhỏ thi đậu tú tài. Keo kiệt như bà ta còn làm tiệc bên đường(2) suốt một ngày trong thôn để chúc mừng con trai thông qua thi Huyện.
(1) Đồng sinh: thời Minh Thanh gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài
(2) Tiệc bên đường: Một bữa tiệc bên đường là một bữa tiệc truyền thống kiểu Đài Loan, tiệc ai đến trước thì ăn trước, ăn đến khi nào tàn tiệc thì thôi.
Nhưng mà, bà ta vui vẻ quá sớm rồi! Thi đồng sinh chia làm ba giai đoạn: thi Huyện, thi Phủ và thi Viện. Thi Huyện chỉ là mở đầu mà thôi, tháng Tư thi Phủ, Trương thị lòng đầy hy vọng có thể tiễn con trai đi phủ thành, cổ vũ hắn một lần thi hết ba giai đoạn, lấy danh tú tài trở về.
Nhưng mà, hy vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu. Dư Ba thi Phủ thất bại, không có tên trên bảng, chuyện này làm cho trong nhà vô cùng áp lực. Trương thị thậm chí còn lén lút khóc một trận.
Dư Ba đổ hết nguyên nhân thất bại đều là vì thư viện hắn đang đi học. Mười tám thí sinh tham gia thi đồng sinh của thư viện Vinh Hiên ở thị trấn đều hề ngoài ý muốn lấy được tư cách đồng sinh, tên còn đều xếp hạng cao, bọn họ cứ thế chờ đến ngày thi Viện! Lấy được công danh tú tài cũng là lẽ đương nhiên rồi!!
Sau khi thi Phủ không bao lâu, Dư Ba trở về từ thị trấn nói với mẹ hắn, nếu như hắn có thể vào được thư viện Vinh Hiên, chưa tới hai năm chắc chắn có thể lấy được công danh tú tài về cho bà ta. Trước kia không có cơ hội, nhưng bây giờ hắn có một người bạn thân phận không tầm thường, có thể ghi tên cho hắn vào thư viện Vinh Hiên. Nhưng mà, cần một khoản tiền đút lót.
Trương thị lập tức động lòng! Thư viện Vinh Hiên nổi danh, dù là một ngư phụ dốt đặc cán mai như bà ta cũng từng nghe tới, thư viện Vinh Hiên còn dạy ra mấy vị Trạng Nguyên, Bảng Nhãn gì đó nữa! Nếu là con trai vào học ở thư viện Vinh Hiên, được danh sư chỉ bảo, công danh tương lai chắc chắn trong tầm tay rồi! Ha ha, bà ta cũng sẽ lập tức trở thành mẹ của của quan!
Nhưng mà, tiền đút lót mà con trai nói ra làm cho bà ta chùn bước. Năm trăm lượng bạc đối với một gia đình bình thường mà nói chính là một con số thiên văn. Trương thị hành sự tiết kiệm đến keo kiệt bao lâu nay, còn có ba trăm lượng bạc của thợ săn Triệu, tiền để dành trong nhà cũng chỉ được hơn bốn trăm lượng mà thôi! Năm trăm lượng bạc, cho dù đập nồi bán sắt cũng không gom góp ra được nhiều như vậy!
Đang lúc bà ta hết đường xoay sở, tối hôm qua, Lý thị lén lén lút lút đi vào phòng bà ta, tiết lộ chuyện nhà Dư Hải trồng dưa hấu bán một quá được tới năm lượng bạc cho bà ta nghe. Trương thị đang bị tiền ép đến đường cùng giống như nhìn thấy bình minh đang xuất hiện trước mắt mình... Vì tương lai của con trai nhỏ, cho dù bà ta có ném luôn cái mặt già cũng phải lấy được cho hắn số tiền này!
Sáng sớm hôm nay, bà ta đi lên thị trấn, trốn ở một góc lén quan sát cửa hàng dưa nhà Dư Hải. Việc buôn bán ở cửa hàng dưa rất tốt, từ sáng sớm đến trưa, gần như chưa bao giờ hết khách. Mỗi một khách hàng vào tiệm, lúc đi ra đều sẽ mua một hai quả dưa hấu. Bà ta thầm tính toán trong lòng, một quả năm lượng bạc, một ngày cửa hàng nho nhỏ thế này lại có thể kiếm mấy trăm lượng bạc. Phát hiện này khiến Trương thị tràn đầy lòng tin có thể xin được bạc của Dư Hải.
Sao lúc này bà ta mới xuất hiện? Đương nhiên là có nguyên nhân rồi. Mấy lần trước, Trương thị đã biết sự lợi hại của nha đầu chết tiệt Dư Tiểu Thảo kia, nàng còn có một cha nuôi có quyền thế, đánh không được chửi không được. Còn Dư Hải thì dễ bắt bí hơn nhiều, chỉ cần cứ liên tục nói tới chữ hiếu, bà ta không tin Dư Hải không chịu nhả tiền!
"Lão Nhị à! Tiểu Ba dù sao cũng là em trai ruột của ngươi mà! Bây giờ nó đang trông cậy vào số tiền cứu mạng này, ngươi cũng không thể buông tay mặc kệ đước!" Một lão phụ nhân tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn nắm chặt tay người đàn ông khóc lóc nỉ non. Người không rõ chân tướng đều quăng ánh mắt lên án về phía Dư Hải.
Dư Hải bị bà ta nắm chặt tay áo không thể rút ra, gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, trong miệng khó khăn nói: "Mẹ... Mẹ làm gì vậy, có chuyện gì từ từ nói! Mẹ yên tâm, nếu trong phạm vi năng lực của con, con chắc chắn sẽ không từ chối!"
Dư Hải không còn là Dư Hải bị Trương thị thoải mái gây khó dễ lúc ban đầu nữa rồi, đối mặt với Trương thị đau khổ cầu xin, trong lời nói của chàng vẫn còn giữ lại một chút đường sống.
Trương thị dùng tay áo lau nước mắt một cái, dùng sức hít mũi một hơi, nói với giọng giống như người khác thiếu nợ bà ta: "Ai không biết dưa hấu nhà ngươi bán ở thị trấn rất đắt, một ngày có thể kiếm mấy trăm lượng bạc. Năm trăm lượng bạc đối với ngươi mà nói chẳng phải chỉ là một việc rất nhỏ thôi sao?"
Người vây xem nghe vậy thì thầm hít một ngụm khí lạnh! Con đường này bất kể là thương gia hay là khách đều là người có chút tài sản. Lúc bà lão này đau khổ cầu xin ông chủ cửa hàng giúp đỡ, bọn họ còn cho rằng chỉ là một nông phụ áo quần cũ nát, mặt đầy gió sương, có thể có bao nhiêu chuyện?
Ai ngờ người ta vừa mở miệng đã đòi năm trăm lượng bạc. Năm trăm lượng bạc cũng không phải một con số nhỏ đâu! Cửa hàng gần đây, một tháng thu vào được hơn năm trăm lượng cũng chỉ có mấy cái ít ỏi mà thôi. Nguyên nhân gì khiến một bà lão nghèo khổ mở miệng đòi năm trăm lượng bạc vậy?
Dư Hải cũng nhíu mày khó xử, điều đầu tiên chàng nghĩ là em trai nhỏ gây rắc rối gì mà cần đến năm trăm lượng bạc để giải quyết.
"Nãi nãi, người mở miệng đã đòi năm trăm lượng bạc! Người có biết có bao nhiêu người khổ cực cả đời cũng không thể kiếm được con số khổng lồ như vậy không? Ta rất muốn biết, người muốn năm trăm lượng bạc này để làm gì?" Vừa rồi Dư Tiểu Thảo không đề phòng bị Trương thị đẩy một cái, thiếu chút nữa không đã ngã nhào. Cũng may Linh Lung nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng, nếu không da thịt của nàng phải chịu khổ rồi!
Trương thị giống như sói dữ hung ác trợn mắt nhìn Dư Tiểu Thảo một cái, thấy mỹ phụ nhân mặc hoa phục sau lưng nàng, con ngươi chợt co rụt lại. Chuyện mẹ nuôi của Tiểu Thảo từ Kinh thành đến, bà ta đã nghe Lý thị nói rồi, nhưng không nói thái độ của mẹ nuôi Tiểu Thảo đối với Tiểu Thảo thế nào. Ngay trước mặt mẹ nuôi của ngươi ta, bà ta gượng gạo nuốt xuống ác ngôn ác ngữ mà mình chuẩn bị nói ra miệng.
"Ngươi không cần quan tâm ta làm gì, lão Nhị, nói xem khoản tiền này ngươi có cho hay là không?" Trương thị vẫn chọn trái hồng mềm mà bóp, khí thế hung hăng tra hỏi.
Dư Hải lại không có ngoan ngoãn nhả ra như bà ta tưởng tượng mà vẫn hỏi câu đó: "Thảo Nhi nói đúng, năm trăm lượng cũng không phải là con số nhỏ, Tiểu Ba đã gây ra chuyện gì mà lại cần một khoản tiền lớn như vậy? Không phải là bị người ta cố ý tính kế chứ?"
"Ngươi mới gây chuyện đấy! Tiểu Ba nhà ta được thần tiên đoán mệnh, tương lai sẽ làm quan lớn! Lần này không phát huy tốt là bởi vì trình độ của tiên sinh ở học đường không tốt! Đợi nó vào được thư viện Vinh Hiên, năm sau chắc chắn sẽ thi lấy tú tài về cho ta! Đến lúc đó, người ca ca là ngươi cũng được dính chút tiếng thơm có đúng không?" Nói tới con trai nhỏ, mặt Trương thị đầy kiêu ngạo, giống như tú tài đã là vật trong túi bọn họ rồi vậy.
Tiểu Thảo bắt được mấu chốt trong câu nói của bà ta, nghi ngờ nói: "Chờ một chút! Bà nói thúc thúc muốn vào thư viện Vinh Hiên? Kiểm tra nhập học của thư viên Vinh Hiên không phải là tháng Giêng hàng năm sao? Thời gian kiểm tra năm nay đã qua rồi? Cũng không nghe Thạch Đầu nói năm nay có thi thêm mà?"
Trương thị lộ ra vẻ mặt dương dương đắc ý, muốn nói ra tình hình thực tế, lại nhớ con trai từng dặn dò chuyện này không thể nói bậy bạ, tránh cho gây thêm rắc rối. Bà ta nuốt xuống lời nói đã tới khóe miệng, úp úp mở mở nói: "Chuyện này cũng không cần các ngươi quan tâm, chỉ cần đưa ra năm trăm lượng bạc, chuyện tiến vào thư viện Vinh Hiên đương nhiên không thành vấn đề!"
Xem ra có người lợi dụng mong muốn nóng lòng đạt công danh của thí sinh rớt bảng để lừa tiền. Nhưng mà vừa mở miệng đã đòi năm trăm lượng, không phải đòi quá nhiều rồi chứ! Dư Tiểu Thảo đã đoán ra được tám chín phần mười, có lòng tốt nhắc nhở bà ta:
"Nãi nãi, có người nói nhận năm trăm lượng là có thể để thúc thúc đi vào thư viện Vinh Hiên để học ạ? Nếu như bỏ chút tiền đã có thể vào thư viện Vinh Hiên, vậy còn có thể đến lượt chúng ta hay sao? Bao nhiêu phú thương nhà giàu bưng núi vàng núi bạc, muốn kiếm một vị trí trong thư viện cho con trai cũng không thể được. Huống chi chỉ là năm trăm lượng bạc? Nãi nãi, không phải bà và thúc thúc gặp kẻ lừa đảo rồi đấy chứ?"
Đừng thấy Trương thị tay già chân yếu, nhảy một cái cũng có thể cao tới ba thước. Bà ta giống như người phụ nữ đanh đá mắng người trên đường phố, một tay chống nạnh, một ngón tay chỉ lên chóp mũi của Dư Tiểu Thảo, nước miếng tung bay, gân cổ la lớn: "Có cháu gái nào như ngươi hả? Thúc thúc của ngươi khó khăn lắm mới có cơ hội vào thư viện Vinh Hiên, cái này người khác muốn cũng không có được. Ngươi không giúp thì thôi, còn nguyền rủa hắn bị người ta lừa gạt! Uổng công thúc thúc của ngươi đối xử tốt với ngươi như vậy, lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi hả? Trước giờ ta chưa từng gặp tiểu nha đầu nào độc ác như ngươi, xem sau này ai dám cưới một thứ sao Tang Môn(3), lòng dạ đen tối..."
(3) Sao Tang Môn: đại khái giống như sao chổi, mang đen đủi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...