Nông Viên Tự Cẩm

Tiểu Thảo chọn hai quả dưa hấu chứa nhiều linh khí nhất trong chỗ dưa, cố gắng lấy từ trên kệ dưa xuống, đang định tự mình đưa dưa hấu cho mẹ nuôi tạo chút hảo cảm. Phòng phu nhân lại không đành lòng để con gái nhỏ yếu phải mệt nhọc liền nói với hai người hầu của mình: “Linh Lunh, Trân Châu, còn không mau giúp đỡ?”

Dư Tiểu Thảo bối rối đi đến trước mặt Phòng phu nhân, cười xấu hổ ngẩng đầu nhìn nàng ấy. Cái miệng nhỏ nhắn bình thường có thể nói luôn miệng, bây giờ lại không biết nên mở lời như thế nào.

Phòng phu nhân cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn bé gái đang cười ngượng ngùng, dùng chiếc khăn trên tay nhẹ nhàng lau đi vệt đen trên khuôn mặt trắng trẻo mà nàng không cẩn thận cọ trúng, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng. Đôi mắt đen láy có vẻ hơi thấp thỏm của nàng bỗng nhiên sáng lên chói mắt như sao trời vậy khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ bình thường trở nên sinh động hơn.

“Tiểu cô nương, hai quả dưa hấu này bán thế nào?” Nhìn cô bé hồn nhiên mặt mày vui tươi trước mắt, tâm trạng buồn bực vì nhìn thấu tâm tư cháu gái mình của Phòng phu nhân cũng vơi đi rất nhiều. Biểu cảm và giọng nói của nàng ấy rõ ràng là đang muốn trêu chọc Tiểu Thảo!

Dư Tiểu Thảo lại tới gần bên người nàng ấy nhẹ nhàng cọ cọ, bàn tay nhỏ nhắn nắm góc áo, khuôn mặt ửng hồng, nhỏ giọng nói: “Người trong nhà ăn dưa hấu còn phải nói chuyện tiền nong sao? Hai quả dưa hấu này là Tiểu Thảo biếu nghĩa mẫu.”

“Ồ? Nghĩa mẫu không thể nhận bừa được, ngươi không sợ nhận sai người sao?” Phòng phu nhân giống như trêu chọc con mèo Ba Tư nhà mình nuôi vậy, trong giọng nói tràn đầy ý cười.

Dư Tiểu Thảo cố ý dùng giọng nói không chắc chắn, chần chừ hỏi: “Xin hỏi người… Bên nhà phu quân của người có phải họ Phòng không?”

Phòng phu nhân đuôi mắt khóe miệng đều ngậm ý cười, chậm rãi nói: “Thiên hạ nhiều người họ Phòng, không lẽ cứ là Phòng phu nhân thì chính là nghĩa mẫu của ngươi sao?”


“Nghĩa phụ ta nói nghĩa mẫu xinh đẹp hào phóng, tính cách trong dịu dàng có lanh lẹ, trong hiền lành có quả cảm. Nghĩa phụ còn nói hai chúng ta sống chung nhất định rất hợp nhau. Ta vừa thấy người đã cảm thấy thân thiết, trực giác nói cho ta biết người chính là nghĩa mẫu ta!” Dư Tiểu Thảo rất khéo léo vuốt mông ngựa. Câu trả lời của nàng đương nhiên là để lấy lòng Phòng phu nhân.

Hạ Phù Dung luôn nhìn chằm chằm nhị công tử phủ Tĩnh vương, bị câu nói “Người chính là nghĩa mẫu của ta” đánh cho tỉnh người. Nàng ta trợn tròn đôi mắt hạnh, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Dư Tiểu Thảo. Thấy nàng ăn mặc giản dị, diện mạo bình thường, dáng vẻ ngại ngùng không mang theo vẻ phóng khoáng. Bản thân nàng ta lại bị một đứa con gái nhà quê đoạt đi những gì vốn thuộc về mình, thật sự không cam tâm!

Nàng ta bĩu môi, không nóng không lạnh nói: “Nghĩa mẫu cũng có thể nhận bừa được sao? Tiểu cô nương, còn nhỏ mà đã ham phú quý, quá giống con buôn rồi đó!”

Cô mẫu ghét nhất hạng người tâm cơ thâm trầm, nếu như nàng có thể lừa gạt cô mẫu thành công, cha nuôi nhận nàng làm con gái nuôi thì thế nào? Nữ chủ nhân của phủ tướng quân cũng chỉ có mình cô mẫu thôi!

Dư Tiểu Thảo nhạy cảm phát hiện địch ý trên người thiếu nữ xinh đẹp trước mặt này, trong lòng có chút khó hiểu: Mình và nàng ta không quen không biết, sao lại cố tình nói xấu bôi đen nàng chứ?

Phòng phu nhân chưa từng thấy vẻ mặt chanh chua này của cháu gái. Ngày thường cháu gái đều là dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, hiểu lòng người, hôm nay lời nói ra sao lại cay nghiệt như vậy? Nàng ấy nhớ lại ngày thường cháy gái nhỏ cố ý lấy lòng, lời ra tiếng vào nói bản thân coi phủ tướng quân như ngôi nhà thứ hai…

Phòng phu nhân ở nhà trong lâu ngày, lại tự mình trải qua lục đục vợ bé, đích thứ ngươi lừa ta gạt trong Hạ gia, nhất thời cảm thấy không thích sự thay đổi tâm tư nhanh chóng đến rõ ràng của cháu gái mình. Hóa ra cái gọi là đơn thuần ngây thơ đều là diễn cho nàng ấy nhìn!


Phòng phu nhân nhìn Hạ Phù Dung, ánh mắt trở nên nghiêm nghị, nàng ấy lạnh nhạt nói: “Phù Dung, đây là nghĩa nữ Dư Tiểu Thảo mà dượng con mới nhận, còn chưa tới mười tuổi đã có thể một mình chèo chống gia đình. Không phải đương kim Hoàng thượng rất cổ vũ các nữ tử tự lập tự cường sao? Ta cảm thấy Tiểu Thảo chính là một ví dụ rất tốt!”

Dư Tiểu Thảo thấy mẹ nuôi làm chỗ dựa cho nàng, lại còn đánh giá nàng cao như vậy, vội khiêm tốn nói: “Nghĩa mẫu quá khen! Nếu như không có cha mẹ huynh tỷ giúp đỡ, sức người nhỏ bé như con chuyện gì cũng không thể làm được! Còn có nghĩa phụ, người cũng giúp con rất nhiều. Ví dụ như cửa hàng này, vị trí tốt như vậy, nếu không phải nể mặt nghĩa phụ, cũng sẽ không tới lượt con…”

“Cái gì?” Giọng Hạ Phù Dung cao lên, biểu cảm vì ghen tị mà trở nên vặn vẹo, “Cửa hàng này là dượng mua cho ngươi? Cô mẫu, cửa hàng ở vị trí sầm uất thế này, một cái cũng tốn ít nhất một ngàn lượng! Một đứa nhà quê kiếm ăn bằng việc làm nông như nàng sao có thể có nhiều bạc như vậy? Lúc dượng tới nhậm chức cũng chỉ mang theo mấy trăm lượng bạc, không lẽ là do nàng thu hối lộ của người khác?”

Hạ Phù Dung bầu bạn bên cạnh cô mẫu suốt hai năm, đương nhiên hiểu rõ cô mẫu hận nhất những quan lại tham ô, lúc nào cũng dặn dò không thể vì lợi ích nhỏ mà đánh mất lòng tin của Hoàng thượng. Nếu như đúng như nàng ta nói, cây cỏ đuôi chó này mãi mãi đừng mong có được sự yêu thương của cô mẫu. Như thế thì mơ ước làm đại tiểu thư trong phủ tướng quân của nàng ta không phải lại gần thêm một bước sao?

Dư Tiểu Thảo dù sao cũng không phải là một bé gái chín tuối, sắc bén phát hiện đôi mắt tràn đầy tính toán của thiếu nữ mặc quần áo màu hồng phấn kia, không khỏi nhăn chặt mày: Nàng chắc chắn chưa từng đắc tội nàng ta, tại sao cứ muốn ngáng chân nàng nhỉ? Nàng ta muốn gì?

“Vị tỷ tỷ này! Ngươi nói thế không đúng rồi! Cái gì là nhà quê kiếm ăn bằng việc làm nông? Rõ ràng là ngươi kỳ thị nông dân! Sĩ nông công thương, “nông” chỉ đứng sau “sĩ” mà thôi. Có người nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời cần cù làm lụng, tỷ tỷ mới có thể làm tiên nữ đó…”

Dư Tiểu Thảo cũng không muốn nhịn nàng ta, nàng ta là cái thá gì? Nếu như mẹ nuôi vì nghe nàng ta nói xấu mà xa lánh mình, vậy phải làm sao? Nàng không ăn không uống của Phòng gia, cần gì phải chịu bị người khác bắt nạt chứ? Dù sao cha nuôi hờ cũng coi như nhặt được, cưng chiều mình thì tốt, ngược lại cũng chẳng cưỡng cầu làm gì. Chính vì “Vô dục tắc cương”(1), có lý phản bác đương nhiên không sợ.


(1) Vô dục tắc cương: không có dục vọng thì có thể giữ mình cương trực.

Phòng phu nhân thấy bé gái trước mặt thẳng lưng, trợn to hai mắt giống như gà trống nhỏ tràn đầy ý chí chiến đấu, đúng là rất hiếm có!

“Lời này là thế nào?” Phòng phu nhân cảm thấy từ “tiên nữ” này cũng không phải để khen người.

“Trong truyền thuyết, tiên nữ đều ăn gió uống sương, không dính khỏi lửa nhân gian! Không có nông dân làm ruộng thì không có lương thực, không có lương thực thì người trong thiên hạ ăn cái gì? Uống gió Tây Bắc à?” Dư Tiểu Thảo hạ mắt nhìn biểu cảm của Hạ Phù Dung, muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu.

Nhưng Hạ Phù Dung lại không nghĩ vậy. Vì một đứa con gái nhà quê hèn mọn mà nàng ta bị mất mặt trước mặt cô mẫu, nhất thời thẹn quá hóa giận nói: “Ngươi dám nói cửa hàng này không phải dượng mua cho ngươi sao? Một ngàn lượng cũng đâu phải con số nhỏ, ngươi còn nhỏ tuổi như vậy đã biết tính kế rồi, sau này lớn lên sẽ như thế nào chứ?”

Chu Tuấn Hi chọn xong dưa hấu bị giọng nói bén nhọn và biểu cảm dữ tợn của Hạ Phù Dung làm cho sửng sốt. Hóa ra sau lưng tiểu thư khuê các cũng có một mặt đanh đá như vậy. Phần lớn tiểu thư khuê các bày tỏ nằm không cũng trúng đạn…

“Đủ rồi!” Phòng phu nhân đương nhiên thấy biểu cảm chợt lóe mà qua của nhị công tử phủ Tĩnh vương, không kiên nhẫn nói với cháu gái: “Phù Dung, chuyện về cửa hàng dượng con đã nói với ta rồi! Tiền mua cửa hàng là do một mình Tiểu Thảo kiếm được. Cửa hàng của huyện lệnh Ngô, dượng con chỉ giúp bắc cây cầu, làm thủ tục mà thôi…”

“Cô mẫu!” Hạ Phù Dung cũng nhìn thấy Chu Tuấn Hi, vội thu lại tính cách nóng nảy của mình, vội nói: “Người đừng để đứa bé nhà quê này lừa gạt! Một đứa trẻ nhà dân bình thường, dù có bản lĩnh thế nào cũng không có khả năng tự kiếm được tiền mua cửa hàng. Đó cũng đâu phải con số nhỏ, một nghìn lượng bạc đó! Theo ta thấy, đừng nói kiếm tiền, nàng ta có khi còn chưa nhìn thấy nhiều bạc như vậy bao giờ ấy chứ!”

Nghĩ đến nếu mình được cô mẫu nhận làm con thừa tự, vậy tất cả vinh hoa phú quý trong phủ đều thuộc về một mình nàng ta, kể cả hơn một nghìn lượng dùng để mua cửa hàng… Ở Hạ gia, nàng ta không phải đứa con được cưng chiều, tiền tiêu vặt so ra còn không bằng một người hầu, hơn một ngàn lượng có thể mua được bao nhiêu vật liệu may mặc, đồ trang sức đắt tiền chứ? Nghĩ như vậy, giọng nàng ta không tự chủ lại càng chua ngoa hơn.


Phòng phu nhân thấy cháu gái bám mãi không buông, một hai muốn nói rõ ràng, trầm mặt nói: “Tại sao lại không thể? Tiểu Thảo rất có thiên phú nấu nương, gà quay, vịt hoa quế, đồ kho và gia vị dầu hào của Trân Tu Lâu đều là công thức nấu ăn con bé nghiên cứu ra. Chỉ nói vịt hoa quế, hai tháng cũng có thể kiếm được một nghìn lượng! Còn có hàng loạt gia vị Hải Thiên mới nổi lên trên Kinh thành cũng có cổ phần của Tiểu Thảo ở trong đó! Mở một hai cái cửa hàng đối với con bé đương nhiên không phải chuyện gì to tát.”

“Ồ? Vịt hoa quế là do cô nương nghiên cứu nấu ra à? Mẫu… mẹ ta rất thích ăn, đáng tiếc mỗi lần đi mua đều phải xếp hàng, còn chưa chắc có thể mua được!” Chu Tuấn Hi lại có nhiều hứng thú hơn với cô bé gầy yếu trước mặt này, không ngờ rằng mấy món ăn nổi tiếng đang thịnh hành ở Kinh thành đều là một tay nàng làm ra! Đúng là nhìn người không thể nhìn vẻ ngoài!

Thấy nhị công tử phủ Tĩnh vương chưa bao giờ nhìn mình một cái lại cười với đứa con gái hèn mòn kia, thứ gọi là “lý trí” trong đầu Hạ Phù Dung lập tức bị đánh tan: “Nói bậy! Cô mẫu, người không thể tin lời nàng nói! Nàng chỉ là một đứa trẻ nhà nông nghèo rớt mùng tơi, một năm có thể ăn được mấy bữa thịt gà chứ? Mua được vịt sao? Nếu công thức nấu ăn có thể nấu ra món ăn ngon như vậy, mấy tên đầu bếp kia không phải là bỏ đi hết rồi sao?"

“Vị tỷ tỷ này, ta không quen biết ngươi, sao ngươi cứ luôn nhằm vào ta thế? Ngươi nói gà quay, vịt hoa quế đều không phải ta sáng tạo ra, vậy ngươi cảm thấy là ai sáng tạo ra? Không điều tra thì không có quyền lên tiếng, ngươi cứ ăn nói lung tung bôi nhọ ta, ngươi cư xử thế mà được à?” Nếu như là cháu gái của mẹ nuôi, Dư Tiểu Thảo không thể nói lời quá khó nghe, nhưng phản bác vẫn phải phản bác. Tưởng nàng là quả hồng mềm dễ bị bắt nạt phải không?

Không đợi Hạ Phù Dung mở miệng lần nữa, Tiểu Thảo lại chuyển qua nhắc nhở công tử đẹp trai này: “Tuy vịt hoa quế ngoài ăn ngon còn có thể kháng viêm, tiêu sưng, chống lão hóa, giúp máu lưu thông tốt hơn, nhưng vịt tính hàn, không thích hợp để phái nữ ăn thường xuyên, cách năm ba ngày ăn một lần thì được.”

Chu Tuấn Hi nhìn tiểu nha đầu cao không đến lồng ngực mình nói về vịt hoa quế rõ ràng mạch lạc, lại tin tưởng lời Phòng phu nhân nói thêm vài phần. Hắn cười nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở, ta sẽ nói với mẹ ta. Tính tiền đi, tránh cho mẹ ta chờ lâu!”

“Tổng cộng là mười lượng bạc.” Dư Tiểu Thảo nhanh nhẹn thu bạc, tràn đầy nhiệt tình nói, “Cảm ơn đã ghé thăm, hoan nghênh lần sau lại tới…”

Hạ Phù Dung vừa thất vọng vừa xấu hổ với việc người mình thích hoàn toàn phớt lờ mình, bật thốt ra: “Đúng là xuất thân nông dân, không rộng lượng! Nhị công tử cũng được coi là con cháu của cô mẫu, ngươi còn không biết xấu hổ thu tiền?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui