Sáng sớm, một vòng mặt trời đỏ chậm rãi nhô lên từ nơi giao nhau giữa bầu trời và mặt biển. Gió biển nhẹ nhàng nâng lên đợt sóng dịu dàng vỗ về bờ cát vàng óng. Chính vào lúc thuỷ triều xuống, những người dân làng chài cần cù hô bạn bè mang theo công cụ, đến bờ biển đi bắt hải sản.
Ngày xuân nước biển mang theo mát lạnh, lướt qua đôi chân trần trụi của các ngư dân. Biển khơi rộng lớn vô tư, nuôi lớn lớp lớp thế hệ ngư dân. Lúc này, trên bờ biển đã có vô số quà tặng của biển cả, giống như bảo tàng đang chờ đợi các ngư dân khai quật.
"Tiểu Thảo... Tiểu Thảo..." Giọng nói trong trẻo của Chu San Hô lướt qua tường vây cao vút, truyền vào trong sân Dư gia. Bóng dáng mảnh khảnh của tiểu cô nương nhanh chóng xuất hiện ở cửa viện. Tiểu Thảo và Tiểu Liên đang làm việc ở khu đất trồng rau, không hẹn cùng nhìn về phía nàng ấy.
Chu San Hô nhìn hai khuôn mặt dường như giống nhau như đúc, đầu tiên sửng sốt một chút, chớp đôi mắt to vài cái, ha ha cười gượng hai tiếng, nói: "Tiểu Liên cũng ở nhà à! Vậy càng tốt! Có tin tức tốt muốn nói cho các ngươi đây!"
Tiểu Liên cong môi cười, nói: "Có tin tức gì tốt khiến ngươi vui vẻ như vậy? Mẹ ngươi cũng tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt ư?"
Tháng trước, Chu Linh Lung, tỷ tỷ của Chu San Hô vừa mới đính hôn, chính là con trai chưởng quỹ của một tiệm tạp hóa ở thị trấn. Năm đó, ông chủ của tiệm tạp hóa này cũng giống như cha của Chu Linh Lung, chỉ là người bán hàng rong đi khắp phố hết nhà này đến nhà kia. Đầu óc ông ta tương đối linh hoạt, nhanh chóng tích lũy được một khoản tiền, thuê một cửa hàng bán tạp hoá ở thị trấn.
Ông chủ tiệm tạp hóa có giao tình không tồi với cha của Chu Linh Lung, quan hệ hai nhà rất thân thiết. Bây giờ, hàng hóa Chu gia bán dường như đều lấy từ nhà bọn họ. Nhà kia có đứa con trai tuổi tác tương đương với Chu Linh Lung, khi còn nhỏ cũng đã gặp nhau, là một thiếu niên tướng mạo đoan chính. Hai nhà trở thành thông gia dường như cũng là chuyện nước chảy thành sông. Bây giờ, Chu Linh Lung đang ở nhà thêu của hồi môn đợi gả. Chu San Hô là người không chịu ngồi yên, vì thế thường xuyên chạy đến Dư gia quấn lấy Tiểu Thảo. Xem đi, chuyện dù không biết lớn nhỏ bằng hạt vừng hạt mè thế nào cũng bị nàng ấy phóng đại thật lớn.
Chu San Hô lớn hơn Tiểu Thảo các nàng một tuổi, tiểu nha đầu mười tuổi đã biết xấu hổ, nàng ấy đỏ mặt trừng mắt nhìn Tiểu Liên một cái, nói: "Tiểu Thảo, ngươi lại bắt nạt ta! Ta phải nói với Dư bá mẫu!"
Tiểu Thảo đang khom lưng hái rau dưa, cảm thấy bản thân nằm không cũng trúng đạn, mếu máo nói: "Ta nói này San Hô à, trước khi ngươi cáo trạng, có phải nên tìm hiểu rõ ràng đối tượng đang nói là ai hay không? Từ sau khi ngươi vào cửa, ta chưa hề nói câu nào mà. Sao có thể bắt nạt ngươi?"
Liễu thị đang bỏ rau dưa vào trong sọt, cười dịu dàng, nhìn ba tiểu cô nương như những nụ hoa, nàng ấy cảm thấy nhìn thế nào cũng đều là cảnh đẹp ý vui.
Chu San Hô nghe vậy, biết bản thân lại nhận nhầm hai chị em Tiểu Thảo, cười ngượng ngùng nói: "Thật là! Hai người các ngươi quá giống nhau, ta lại nhận nhầm rồi! Tiểu Liên, ngươi sao cũng lại học không biết giữ miệng như thế?"
Được đấy! Đây là nói từ trước đến nay nàng không biết giữ miệng sao? Tiểu Thảo lập tức phản kích lại: "Ta và Tiểu Liên tuy là thai sinh đôi, những cũng không phải giống nhau hoàn toàn. Trước nay tỷ tỷ ngươi chưa từng nhận nhầm! Xem ra, chỉ số thông minh của ngươi có chút đáng buồn đấy!"
"Chỉ số thông minh? Chỉ số thông minh là thứ đồ chơi gì?" Chu San Hô mở to hai mắt ngây ngốc hỏi.
Tiểu Thảo gỡ một cây rau xà lách, nhẹ nhàng ném xuống trên mặt đất bẩn, mặt lộ vẻ ghét bỏ nói: "Nói cho ngươi nghe ngươi cũng không hiểu! Dù sao ngươi cũng không biết thứ kia, hỏi rõ ràng chuyện này làm cái gì?"
Tiểu Liên đứng một bên cười nghiêng cười ngả. Cuối cùng Chu San Hô hiểu ra Tiểu Thảo này khẳng định sẽ không nói cho nàng biết, bèn phồng má, nói: "Tiểu Thảo bắt nạt người ta. Tiểu Liên, ngươi nói cho ta, rốt cuộc thứ kêu chỉ số thông minh là cái gì vậy?"
Tiểu Liên chỉ chỉ đầu mình, cười nói: "Tự mình suy nghĩ đi!"
Chu San Hô cau mày cố gắng suy nghĩ, sau đó bừng tỉnh lộ ra xấu hổ buồn bực, la lên một tiếng: "Được lắm Dư Tiểu Thảo, vậy mà dám nói ta không có đầu óc! Ta mới không ngốc đấy, người ta thông minh lắm!"
Liễu thị thấy mấy tiểu tỷ muội cãi cọ ầm ĩ, náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng vẫn sợ con gái nhà mình chọc giận người ta, vội nói: "Tiểu Thảo! Sau này không được bắt nạt San Hô nữa, nghe thấy chưa? San Hô, vừa rồi con nói có tin tức gì tốt?”
Chu San Hô vỗ ót một cái, lớn tiếng kêu lên: "Thật là! Thiếu chút nữa đã quên chính sự! Tiểu Thảo, Tôn đại phu của Đồng Nhân Đường tự mình tới thôn của chúng ta, nói là muốn thu mua giun thìa biển với giá cao!"
Tiểu Liên mặt đầy nghi vấn nói: "Mua giun thìa biển? Mua thứ kia làm gì? Chẳng lẽ giun thìa biển cũng là một loại dược liệu?"
Tiểu Thảo đi theo Vưu đại phu đã đọc được không ít sách y dược, lập tức tiếp lời nói: "Giun thìa biển còn gọi là sá sùng, tính hàn, vị cam, mặn, có âm giảm hỏa, công hiệu thanh phổi bồi bổ. Theo sách dược ghi lại, phàm người có chứng nóng xương, âm hư mồ hôi trộm, phổi hư ho suyễn, buồn bực, đờm nhiều và phụ nữ gặp tình trạng hậu sản ít sữa, ăn sá sùng là tốt nhất; Đối với người bị ho lao ho khan, thần kinh suy nhược, trẻ nhỏ bị tì hư hoặc chứng khô lạnh*, uống canh sá sùng nấu thịt nạc thêm vài lát gừng có hiệu quả trị liệu; Bởi vì sá sùng bổ thận, trẻ nhỏ thận yếu hay tiểu đêm, ăn cháo sá sùng có thể có hiệu quả trị liệu tốt..."
(*) Chứng khô lạnh: Là một hội chứng liên quan đến khô lạnh, thường xảy ra vào mùa thu. Triệu chứng chính là sốt, cảm lạnh, nhức đầu, không ra mồ hôi, mũi họng khô và ho ít.
"Vậy ư? Giun thìa biển lại hữu dụng như vậy, khó trách Đồng Nhân Đường thu mua giá một trăm văn tiền nửa cân! Tiểu Thảo, Tiểu Liên, chúng ta mau đi thôi! Tránh cho bãi bùn tốt đều bị người ta chiếm hết!" Chu San Hô nói còn chưa dứt lời, đã chạy như gió về nhà lấy công cụ.
Tiểu Liên mếu máo, tựa như không thể lạc quan nổi: "Giun thìa biển đâu có dễ đào như vậy, chúng nó đều trốn phía dưới cát, chỉ cần chút động tĩnh nhỏ liền chui vào nơi rất sâu, dù đào rất lâu cũng không chắc có thể đào được một con đâu!"
Liễu thị nhìn hai con gái nhỏ, cười với hai người nói: "Đi với San Hô đến đó xem một chút! Coi như giải sầu."
Hai đứa con gái, ngày thường một đứa ở nhà chăm sóc rau và ruộng dưa, một đứa đến bến tàu bán món kho, có rất ít cơ hội có thể chơi đùa với bạn cùng trang lứa. Liễu thị vui mừng nhưng cũng đau lòng vì hai đứa con gái hiểu chuyện của mình. Cũng may chân cha của bọn trẻ đã tốt lên, vết thương của con trai lớn cũng dần khôi phục, trong nhà cũng không còn phải bận bịu đến mức một người hận không thể phân thành hai nửa. Cũng nên để các con gái thả lỏng tinh thần, kết bạn với các tỷ muội.
Dư Tiểu Thảo rất có hứng thú với việc đào sá sùng. Nàng biết ngoài dùng làm thuốc, sá sùng còn có hàm lượng dinh dưỡng rất cao, nếu dùng làm đồ ăn hương vị tuyệt đối không nói chơi. Tuy rằng sá sùng không quý bằng hải sâm, vây cá, bào ngư, nhưng hương vị tươi ngon giòn béo thì hải sâm, vây cá không sánh bằng.
Nàng hứng thú bừng bừng lấy xẻng nhỏ cha đã làm giúp, lại xách thêm một thùng nhỏ, cùng Tiểu Liên đi đến bờ biển. Tiểu Liên thấy tiểu muội hiếm khi cao hứng như vậy nên cũng đi cùng nàng ra ngoài.
Chu San Hô đã xách theo một chiếc rổ đứng chờ cách nhà nàng không xa. Bên cạnh nàng ấy là ca ca Chu Thiếu Hoa - người hiếm khi không ra ngoài bán hàng mà lại ở nhà. Chu Thiếu Hoa này tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu so với Tiền Văn, Chu tam thiếu. Có lẽ do quanh năm đi theo cha hắn bôn ba bên ngoài nên làn da đen hơn một chút so với hai người kia. Hơn nữa Chu Thiếu Hoa có ngũ quan tương đối góc cạnh, cho nên vẻ ngoài có chút già dặn hơn tuổi thật, rất có cảm giác là một tiểu nam tử hán. Đương nhiên, nếu so với Triệu Hàm thì hắn kém hơn chút!
Haizz! Hàm ca lên kinh đã hơn mười ngày, thật nhớ những lúc hắn còn ở đây mà!
"Nhanh lên, nhanh lên! Nếu Đồng Nhân Đường người ta mua đủ rồi, không phải chúng ta phí công rồi sao!" Tính cách Chu San Hô tương đối nhanh nhảu, khi nói cũng trở nên lảnh lót, giống như một chú chim sẻ nhỏ.
Dưới sự thúc giục của tiểu cô nương San Hô, một hàng bốn người nhanh chóng đi đến bờ biển. Trên bãi bùn giáp bờ biển, đã có rất nhiều bóng người đang bận rộn.
"Thật là! Nước thật lạnh!" Chu San Hô đi giày rơm, rất nhanh đã bị nước biển thấm ướt, nàng nhíu mày oán giận.
Dưới chân Tiểu Thảo là giày ống da hươu do Chu tam thiếu làm cho. Giày được gia công rất tốt, không hề thấm chút nước nào. Chỉ là, ngâm giày ống da hươu trong nước biển thật khiến người ta thấy hơi đau lòng. Còn trên chân Tiểu Liên là giày bằng da cá mập, hiệu quả chống thấm cũng không tồi.
Chu San Hô hâm mộ nhìn hai chị em, nhỏ giọng nói với ca ca: "Nếu cha chúng ta có thể đi săn cá mập, làm cho ta đôi giày thì tốt rồi!"
Chu Thiếu Hoa cười một tiếng, nói: "Đừng có nằm mơ! Bên kia ít người, chúng ta đến chỗ đó đi!"
Từ trước đến nay Dư Tiểu Thảo chưa từng đào sá sùng bao giờ, cầm xẻng nhỏ quật loạn một hơi trên bãi bùn. Tiểu Liên dở khóc dở cười ngăn cản nàng nói: "Đào giun thìa biển phải có bí quyết, không thể đào loạn như vậy. Muốn đào giun thìa biển, trước tiên phải tìm lỗ giun đục. Muội xem, trên bãi biển lại có một nhúm khác lạ như vậy, đây chính là động của giun thìa biển, khi đào, bước chân phải nhẹ, đào phải nhanh, nếu không chỉ cần một chút động tĩnh, giun thìa biển sẽ trốn rất sâu. Hơn nữa không nên đào thẳng xuống, đào một góc lớn như thế này so với mặt biển."
Tiểu Thảo cầm lấy xẻng, dùng sức đào xuống cái động của sá sùng kia. Đào thật sâu thật sâu, mới đào được một con sá sùng béo tốt mập mạp ra từ bên trong. Cả người sá sùng trơn bóng, giống như con giun nhưng ở phiên bản mập mạp, thoạt nhìn rất dọa người.
"Chúng ta vừa tạo động tĩnh có chút lớn, cho nên này con giun thìa biển này trốn đến chỗ tương đối sâu. Chúng ta tản rộng ra, đào cẩn thận một chút!" Tiểu Liên thả con sá sùng kia vào trong thùng nhỏ của Tiểu Thảo, sau đó xách theo rổ đi về một hướng khác.
Tiểu Thảo men theo bờ biển, tiếp tục đi tới phía trước, chỉ chốc lát sau lại phát hiện một cái động sá sùng khác. Nàng buông thùng nhỏ xuống, dùng sức đào, đào được một cái động rất sâu, lại ghé vào trên bãi bùn, mặt dán xuống cát, đưa bàn tay dài ra dùng sức sờ xuống. Đến khi cả người, mặt mũi đều đầy cát mới có thể lôi con sá sùng đang nỗ lực chui trong cát ra.
Thật khó! Nếu sá sùng có thể tự mình chui ra thì tốt rồi... À? Không phải trong tay nàng có Thần khí gian lận... Tiểu Bổ Thiên Thạch sao?
[Hừ! Lại giao cho ta nhiệm vụ cấp thấp như vậy! Quả thực vũ nhục Bản thần mà!] Trên cổ tay Tiểu Thảo, đá ngũ sắc tỏa ra ánh sáng màu vàng mờ nhạt, chậm rãi hình thành một con mèo nhỏ đáng yêu. Nó ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nện bước, đi tới đi lui trên bờ cát.
Tiểu Thảo dùng tay dính đầy cát vuốt ve đầu nhỏ của nó nhưng lại bị nó ghét bỏ dùng móng vuốt chụp bay, trừng lớn đôi mắt màu vàng đồng, thét chói tai: [Thật bẩn! Ngươi lại dùng bàn tay bẩn như vậy sờ bộ lông thánh khiết của ta. Quá không coi Bản thần thạch ra gì rồi!]
"Bẩn? Ừ, đúng là có chút, nhưng không phải chỉ cần tắm rửa xong sẽ không còn bẩn nữa sao?" Dư Tiểu Thảo cười xấu xa, nhân lúc mèo vàng nhỏ không chú ý, xách cổ nó lên, dùng sức ném về phía biển khơi.
[Dư! Tiểu! Thảo! Bản thần thạch sẽ khiến ngươi phải hối hận vì hôm nay đã đối xử với ta như vậy!] Mèo vàng nhỏ không tiện sử dụng pháp thuật trước mắt mọi người, bay thành một đường parabol rơi vào trong nước biển.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...