Nông Trường Lưng Chừng Núi


Ngày ra nước ngoài nhanh chóng đã đến, hôm đó bà Thịnh dẫn theo Thịnh Sa Sa và Thịnh Lỗi Lỗi tới sân bay tiễn.

Trông bà Thịnh có vẻ ủ rũ, lúc ôm Huyên Hiểu Đông sau cùng còn đỏ hoe cả mắt, "Chăm sóc thật tốt cho Vô Ngung nhé."
Huyên Hiểu Đông vỗ vai bà lão, trong lòng chua xót, biết nhất định bà ấy cũng đã đoán được đây không phải hoạt động thương vụ bình thường.
Thế lực nhà họ Thịnh lớn, dĩ nhiên sự trả giá hi sinh cũng nhiều, nếu không nào có vô duyên vô cớ nắm giữ được quyền lực?
Máy bay cất cánh rất nhanh, Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông vào khoang đặc biệt sau khi lên máy bay.

Đám người Nghiêm Duệ Phong vốn dĩ phải đứng canh gác ở những vị trí khác nhau bên ngoài, nhưng do đây là máy bay tư nhân, sau khi cất cánh tương đối an toàn nên ngoại trừ những vị trí bảo vệ cố định đã sắp xếp xong, Nghiêm Duệ Phong, La Yến cùng nhân viên kỹ thuật như Lý Lực ngồi ở khoang sau, thả lỏng hơn rất nhiều.
La Yến sờ lên ghế dựa bằng da cực kỳ thoải mái cùng những vật dụng xa hoa bên trong, hồn nhiên tặc lưỡi, "Máy bay tư nhân có khác, đời này đáng giá."
Nghiêm Duệ Phong nhìn cô, Lý Lực nói: "Sếp có nói với tôi, lần này nếu như nhiệm vụ thuận lợi thì cũng coi như thù lao cho sự vất vả bao nhiêu năm qua của chúng ta, trước khi giải ngũ được hưởng thụ cuộc sống của người giàu."
Nghiêm Duệ Phong lạnh nhạt nói: "Nhiệm vụ lần này không dễ dàng đâu, đừng chỉ nghĩ tới những việc này."
La Yến thở dài, nhìn thấy Thi Ký Thanh đi tới bèn vội vàng cười nói: "Chị Thi."
Thi Ký Thanh cười nói: "Chủ tịch Thịnh và Huyên tiên sinh đã nghỉ ngơi ở phòng ngủ, mọi người sao rồi, đã quen chưa? Có gì không quen thì có thể hỏi tôi.

Bên này có quầy bar, khu làm việc, mỗi khu vực chức năng của phòng tập thể hình đều mở, có cà phê, sữa bò,...!có thể tự lấy.

Chắc là mọi người cũng đã quá quen rồi, hẳn là không cần tôi nhắc thêm nữa."
La Yến hâm mộ nói: "Chị Thi, xem ra chị thường xuyên được hưởng đãi ngộ kiểu này khi đi máy bay tư nhân."
Thi Ký Thanh mỉm cười nói: "Ầy, cũng được, sau khi chủ tịch Thịnh mua chiếc máy bay này không lâu thì tôi cũng chỉ mới đi được lần thứ hai thôi.

Đây là máy bay second-hand, chủ tịch Thịnh của bọn tôi tiếp nhận từ tay người khác với giá vô cùng rẻ, bình thường chỉ dùng khi muốn tiết kiệm thời gian, rất là thiết thực."
La Yến ngạc nhiên, "Trông cái này thoạt nhìn còn rất mới mà, tiếp nhận từ đâu vậy?"
Thi Ký Thanh nói: "Tiếp nhận từ nhà họ Tăng, họ ra giá rất thấp, hơn nữa bớt được cả khoản lớn chi phí lắp đắt thiết bị.


Nghe nói lúc trước chỉ riêng bên trong khoang máy bay thôi nhà họ Tăng đã lắp đặt tốn một trăm triệu, chúng tôi cân nhắc, cảm thấy rất hời, dù sao công việc kinh doanh của chúng tôi trải rộng khắp các quốc gia trên toàn cầu, những thương vụ xuyên quốc gia quá nhiều, mua máy bay tư nhân có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, tăng được hiệu suất cao.

Chủ tịch Thịnh đã quyết định mua——Xưa nay anh ấy không làm ăn lỗ vốn, máy bay này không chỉ một mình anh ấy dùng, tất cả giám đốc điều hành của Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm đều có thể đăng ký sử dụng, hơn nữa mọi khách hàng cao cấp cũng có thể đi, như vậy vừa thể hiện được thực lực, vừa có thể khiến mọi người hào hứng làm việc hơn."
La Yến tán thưởng luôn miệng, mê mẩn nói: "Đúng thật, một nhân viên công ty bình thường mà có thể lên máy bay tư nhân triển khai hoạt động công vụ, tiếp đón khách mời, đúng là cực kỳ vinh dự." Suýt chút nữa cô còn muốn hỏi, Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm mấy người còn nhận người nữa không...
Nghiêm Duệ Phong biết năm ngoái nhà họ Tăng mới sụp đổ, tài sản không bán được mà phải chuyển nhượng, xem ra ánh mắt của Thịnh Vô Ngung đúng là thận trọng chuẩn xác, có khi còn ép giá xuống nữa, dù sao trong nước có thể giành được sự phê duyệt sân bay cũng không dễ dàng.

Những thứ như máy bay tư nhân, mua thì đắt, mà nuôi nó cũng cần tốn một khoản tiền kếch xù liên tục.

Anh ta tiếp nhận chiếc máy bay này biến nó thành phương tiện giao thông, vừa để cho cả Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm sử dụng, lại vừa chuẩn xác mua được cả lòng nhân viên công ty luôn.
Quả nhiên, không hổ là nhà ngoại giao giỏi nghiền ngẫm lòng người.
Rõ ràng Huyên Hiểu Đông đã bị anh ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo, tướng mạo như vậy, gia thế như vậy, nhiều thủ đoạn sử dụng như vậy, Hiểu Đông là người luôn đơn giản, có thể không rung động sao?
Đang trầm tư, hắn thấy cửa phòng ngủ khoang trước bị đẩy ra, Huyên Hiểu Đông ra ngoài, y mặc áo sơ mi rộng rãi, tay áo xắn lên tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc.

Y đi đến tủ lạnh giữa phòng lấy ly nước đá rồi hơi ngửa đầu lên uống, có vẻ y rất khát, uống rất vồn vã, yết hầu lên lên xuống xuống.

Ánh mắt Nghiêm Duệ Phong mất kiểm soát dừng trên nơi gợi cảm ấy, sau đó thấy được rõ ràng một vết bầm đỏ chót ở sau gáy, trông rất mới, hình như là dấu hôn vừa mới tạo.
Bọn họ mới vào phòng ngủ được bao lâu chứ...
Nghiêm Duệ Phong nghiến răng, đang định tiến đến thì đã thấy Lê Khải từ phía trước đi qua lấy nước, cười nói với Huyên Hiểu Đông.

Huyên Hiểu Đông bèn ngồi luôn ở khu ghế sô pha chung, tán gẫu giết thời gian với Lê Khải.
Nào ngờ một khi Lê Khải đã nói chuyện thì nói mãi không dứt, một lát sau, cửa phòng ngủ mở ra, không biết Thịnh Vô Ngung nói gì từ bên trong, Huyên Hiểu Đông lại rót thêm sữa bò lạnh từ tủ lạnh ra, gật đầu với Lê Khải rồi tiến vào.
Sau đó hai người họ làm tổ trong phòng ngủ không thấy ra ngoài, đến cả bữa tối cũng ăn luôn trong đó.

Mãi đến khi máy bay đáp xuống sân bay Garan, Thịnh Vô Ngung mới cười rạng rỡ xuất hiện với bộ vest phẳng phiu, ngay cả Huyên Hiểu Đông cũng thay đổi trang phục trang trọng hơn, đẩy xe lăn xuống máy bay.

Vừa xuống máy bay thì có một người đàn ông cao lớn nhanh chân tới đón, gã hơi cúi người xuống ôm Thịnh Vô Ngung, "Chào mừng cậu qua đây, bạn cũ của tôi, bạn học cũ của tôi."
Người vừa đến sở hữu mái tóc xoăn màu nâu, tròng mắt màu lam xám, đường nét ngũ quan sắc sảo, lại nói tiếng Hiên Viên rất chuẩn.
Gã đứng thẳng người dậy nhìn sang phía Huyên Hiểu Đông, chìa tay ra muốn bắt tay, ánh mắt chan chứa ý cười, "Vị này chính là Huyên tiên sinh sao? Chào mừng chào mừng, tôi là Na Phong, chào mừng đã đến Garan."
Huyên Hiểu Đông bắt tay với gã, thầm hiểu ra, đây chính là nhị hoàng tử Na Phong của hoàng tộc Garan.
Vị hoàng tử trẻ này một khi mỉm cười thì đôi mắt như biết phóng điện, tựa như chất chứa cả ngàn lời muốn nói đang xoay chuyển bên trong tròng mắt, đúng là một người đàn ông có sức hấp dẫn.
Gã nói với Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông, "Trước đó Vô Ngung đã nhờ tôi rồi, tôi đã chọn trang viên giúp, cậu ấy cũng rất thích nên đã mua lại.

Lần này mọi người tới, tôi đành mạo muội vượt quá chức phận, chuẩn bị tiệc đón gió tẩy trần cho mọi người ở đó, cũng để tiện giới thiệu nhà mới cho các vị luôn——Dù sao quan hệ cá nhân của chúng ta cũng rất sâu đậm, nếu tổ chức tiệc đón gió trọng thể thì lại xa lạ quá."
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, "Làm phiền Na Phong."
Na Phong dẫn bọn họ đi đổi xe, chạy một mạch đến biệt thự, trên đường còn cười giới thiệu, "Nghe Vô Ngung kể, chồng cậu ấy thích trồng trọt, bởi vậy tôi đã chọn mua chỗ nào có thể thuận tiện trồng trọt luôn, có núi có sông lại càng tốt nữa.

Tôi đã chọn rất lâu đấy, Vô Ngung cũng cực kỳ soi mói, bác bỏ bao nhiêu lựa chọn, cuối cùng mới chọn trang viên này.

Có điều nơi này khá cổ kính, nhưng các thiết bị đều được gìn giữ tương đối hoàn hảo, lại từng được người ta tu sửa nên bây giờ nội thất bên trong rất đầy đủ.

Sau khi chắc chắn đã mua, Vô Ngung mới gọi người đến lắp đặt thêm thiết bị, sau đó chúng tôi cũng thuê thêm quản gia chuyên nghiệp để quản lý trang viên, theo như quy tắc trang viên là phải đứng đúng chỗ đợi chủ nhân mới.

Dù sao thì...!Vô Ngung còn nhấn mạnh với tôi lần nữa, Huyên tiên sinh là một chuyên gia trồng trọt vô cùng xuất sắc."
Huyên Hiểu Đông nghe mà đỏ mặt ngượng ngùng, "Bình thường thôi, chỉ là tôi khá có hứng thú."
Na Phong nhìn ra bên ngoài, cười nói: "Đến rồi, sau trang viên có ngọn núi nhỏ, phong cảnh rất đẹp."
Huyên Hiểu Đông nghe vậy thì nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy xe di chuyển vào con đường núi tĩnh lặng.

Cổng lớn của trang viên từ từ mở ra, một bên đường núi rừng xuân sâu thẳm, xanh um tươi tốt; một bên thì trập trùng núi đồi và đồng bằng, bên trong cũng trồng vài loại cây.


Đang hoàng hôn nên có vài chú dê chú bò thong thả bước chậm giữa ánh chiều tà màu vàng ấm áp, đúng là cảnh sắc điền viên vô cùng đẹp.
Lúc xuống xe, hương vị cây cỏ tươi mát và hương hoa đặc biệt của đồng nội ngày xuân ngập tràn trong gió, Huyên Hiểu Đông cảm thấy hết sức vui sướng.
"Khúc hát của làn gió nhẹ." Na Phong cười nói: "Đây là cách dịch theo nghĩa đen tên của trang viên này theo ngôn ngữ của chúng tôi.

Để tiện cho cách gọi, mọi người có thể gọi thẳng là trang viên Gió Hát."
Quản gia dẫn theo người giúp việc đứng xếp hàng một lượt ở cửa ra vào tiếp đón chủ nhân, Na Phong xuống xe, dẫn họ tới giới thiệu với quản gia Bố Lôi trước.

Bố Lôi có mái tóc đỏ, vô cùng nghiêm túc khom lưng với bọn họ, sau đó dẫn cả đoàn vào phòng ăn.

Người giúp việc lên tiếp nhận hành lý đặt vào phòng cho từng người, lại có người đến dẫn Lê Khải, Thi Ký Thanh và người trong công ty, cùng Nghiêm Duệ Phong và các vệ sĩ khác được sắp xếp ở các phòng bên cạnh.

Tác phong của họ được đào tạo rất bài bản và nghiêm chỉnh.
Bữa tiệc ở phòng khách chính chỉ còn lại hoàng tử Na Phong cùng hai người Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông.

Những người khác đều đi sang các phòng xung quanh, ngoài ra còn sắp xếp cả cán bộ hoàng thất đặc biệt tiếp đón.
"Bữa tối là tôi sắp xếp, hi vọng hai người có thể dùng cơm vui vẻ." Na Phong cười giới thiệu các món ăn đặc sắc trên bàn tiệc.
"Đây là hàu tươi kim sa đặc biệt cung cấp cho hoàng tộc Garan, đây là chân giò hun khói lợn đen được nuôi trăm phần trăm từ quả sồi, rượu vang thếp vàng hoàng gia, gan ngỗng béo chiên thơm ngon, gan được nuôi thuần từ ngô, heo sữa quay mật ong, sườn cừu non nướng."
Ánh mắt Huyên Hiểu Đông dừng lại ở món hàu tươi kim sa vàng óng trước mặt, vô cùng hoài nghi.

Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy loại hàu tươi này, bèn không nhịn được mà thò ngón tay ra chấm thử, trên ngón tay lập tức dính đầy bột vàng.
Thịnh Vô Ngung thấy Huyên Hiểu Đông nghiêm túc nghiên cứu hàu tươi thì khẽ mỉm cười, "Mạ vàng nhân tạo đấy, cung cấp đặc biệt cho hoàng thất mà, cũng chỉ để tạo hiệu quả thôi."
Huyên Hiểu Đông chấn động nhìn Thịnh Vô Ngung, Thịnh Vô Ngung khẽ giọng nói: "Còn có cả nạm kim cương nữa cơ."
Huyên Hiểu Đông: "..." Xa hoa quá trời quá đất!
Người phục vụ đi tới rót rượu giúp bọn họ, chất lỏng trong suốt chảy vào ly, bên trong còn trôi nổi vô số những mẩu giấy thếp vàng li ti, sáng lấp lánh rực rỡ.
Na Phong nâng ly, cười rất tươi, "Vì tình hữu nghị, vì tương lai của chúng ta, cạn ly."
Huyên Hiểu Đông cầm ly rượu lên, hơi bận tâm nhìn Thịnh Vô Ngung, Thịnh Vô Ngung mỉm cười gật đầu ra hiệu với y rằng yên tâm, rồi quay đầu nói với Na Phong: "Tôi đang ốm còn phải uống thuốc, không thể uống rượu, làm phiền lấy nước thay rượu."
Na Phong vội nói: "Đương nhiên, tùy cậu thôi." Sau khi quản gia đứng bên cạnh lại một lần nữa rót nước có ga vào ly cho Thịnh Vô Ngung, anh giơ ly rượu lên, nói: "Cảm ơn sự chiêu đãi nhiệt tình của bạn học cũ.


Chúc hoàng tử điện hạ mọi việc thành công như mong muốn."
Rượu vang thếp vàng cũng không có vị gì quá khác biệt với những loại rượu vang khác, Huyên Hiểu Đông nhấp vài ngụm, cảm thấy cũng được, nhìn người giúp việc bên cạnh hỗ trợ thái chân giò hun khói thành những lát mỏng rồi đặt trước mặt bọn họ.
Miếng thịt màu hồng nhạt hơi trong, mịn màng và mỏng manh, có vân thịt như đá cẩm thạch rất đẹp, vừa vào đến miệng là tan ra ngay, thơm ngon đậm đà, đượm mùi hoa quả, đúng là hương vị đỉnh của chóp.
Hàu tươi cũng là được cạy ngay lúc ấy, vắt thêm chanh lên con hàu căng mẩy là đã mang lại hương vị trơn mềm tươi sống rồi, vị cực kỳ thanh mát.
Gan ngỗng mỡ màng và mềm mịn, phong vị độc đáo.
Thịnh Vô Ngung cười bưng đĩa phô mai căng tròn tới, cầm dao ăn giúp y phá ra, trộn với cà chua bi và rau trong đĩa, "Em ăn chút rau xanh đi."
Na Phong nhìn Thịnh Vô Ngung trộn salad giúp Huyên Hiểu Đông thì ý cười dâng lên, đôi mắt càng ngày càng phóng điện, "Tình cảm hai người tốt thật đấy." Gã nhìn sang phía Thịnh Vô Ngung, "Lúc còn ở học viện, chẳng thể nào ngờ được cuối cùng cậu lại kết hôn với đàn ông."
Gã nhìn sang phía Huyên Hiểu Đông, áy náy nói: "Vô tình mạo phạm, thật ra lúc trước khi Vô Ngung còn học ở Học viện Ngoại giao, cậu ấy có rất nhiều người theo đuổi, mà đều là bạn nữ, thẳng tới nỗi không thể nào thẳng hơn được nữa."
Huyên Hiểu Đông mỉm cười, "Không sao, tôi cũng rất bất ngờ, nói thật tôi cũng rất tò mò thời gian Vô Ngung còn đi học, hoàng tử Na Phong không ngại thì có thể kể nhiều hơn."
Y không thông thạo ngôn ngữ lắm, nhưng bữa tiệc ít người, nhìn qua trông hoàng tử Na Phong cũng khá hòa nhã dễ gần, nói tiếng Hiên Viên cũng rất trôi chảy, cho nên việc giao tiếp không quá khó khăn, lại có thêm Thịnh Vô Ngung ở cùng bên cạnh nên y thấy khá thả lỏng, sự chú ý đều tập trung vào từng món ăn ngon trên bàn.

Từ hương vị, màu sắc, phong vị hoàn toàn khác với những phương pháp sản xuất trong nước, điều này đã hoàn toàn hấp dẫn được sự chú ý của y.
Trang viên Gió Hát mới toanh, một cuộc sống mới, đây là những gì Thịnh Vô Ngung đã chuẩn bị cho y.

Quả thật y cũng đã bắt đầu thích nơi này rồi.

_____________________
Chú thích của editor:
Chân giò hun khói lợn đen
Hàu tươi (nhưng khum dát vàng vì tui khum tìm thấy)
Sườn cừu non nướng
Heo sữa mật ong
Gan ngỗng chiên
Salad phô mai Burrata (minh họa)
Rượu vang thếp vàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui